Dụ Dỗ

Chương 45




Edit+Beta: Selbyul Yang

“Thế thì đi cùng mình đi, nhé?”

Trên đầu, pháo hoa nở rộ trên bầu trời, rực rỡ sắc màu.

Bùi Thầm nghe thấy giọng của Lương Chi Ý, không khí như đông đặc lại trong nháy mắt.

Cậu quay người, nhìn cô gái vẫn tươi tắn như thuở ban đầu ở trước mắt, hoàn toàn trùng khớp với khuôn mặt đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ, cậu hoảng hốt sững sờ, đầu óc trống rỗng.

Vượt qua trăm sông ngàn núi, vượt qua vô số ngày đêm trong dày vò, cuối cùng cô đã đứng trước mặt cậu một lần nữa.

Vào giờ phút này, so ra thì những chùm pháo hoa lộng lẫy đó cũng ảm đạm mất đi màu sắc.

Bùi Thầm nhìn cô chăm chú, trong một chốc cậu không nói nổi thành lời, đôi mắt nóng ran.

Lương Chi Ý đi tới trước mặt cậu, cô chớp mắt: “Bạn à, bạn không muốn đốt pháo hoa cùng mình sao?”

Cậu tỉnh táo lại, vội vàng mở miệng:

“Mu, Muốn.”

Cô gái cong khóe môi, quan sát xung quanh một lần, rồi chỉ một chỗ đất trống ở phía xa: “Chúng ta tới đó đi.”

Bùi Thầm đáp lại, rồi đi về phía trước cùng cô, cô cầm theo một túi đựng pháo hoa trong tay, ngay sau đó cái túi đã bị cậu lấy đi.

Khoảng cách giữa hai người hơi sát, quần áo nhẹ nhàng ma sát vào nhau, sự mập mờ không tên lặng lẽ trào dâng trong không khí.

Tuy rằng đã không gặp nhau một năm.

Nhưng bọn họ sẽ không cảm thấy xa lạ với nhau.

Bên ngoài chiếc áo len màu vàng nhạt của Lương Chi Ý là một chiếc áo khoác màu cà phê sữa, hai tay cô đút vào túi, mày mảnh môi đỏ, sườn mặt trắng ngần sáng long lanh, Bùi Thầm kiềm chế nhìn cô, ánh mắt không nỡ chệch đi một chút nào.

Cô gái nhìn phía trước, tai hơi đỏ lên, cô hơi cúi đầu, hai má mềm mại thoáng vùi vào trong chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt.

Khi đi tới chỗ đất trống ít người, Bùi Thầm lấy pháo hoa ra khỏi túi, để xuống dưới đất.

Lương Chi Ý đưa bật lửa cho cậu, Bùi Thầm nhìn về phía cô, rồi dịu dàng nói với giọng khàn khàn: “Đứng xa ra một chút trước đã.”

“Ồ…”

Cô xoay người chạy vài bước sang bên cạnh.

Bùi Thầm nhìn cô được bọc trong chiếc áo khoác mềm mại, nhớ tới chú chim cánh cụt mà mình nhìn thấy vào buổi tối hôm ra biển bắt hải sản hồi trước, trái tim cứ thế mà bị lấp đầy.

Sau khi cô đã đứng xa ra một chút, Bùi Thầm đốt pháo hoa rồi lại tới bên cạnh cô, mấy giây sau pháo hoa bay lên không trung, rồi nổ tung thành từng đóa với sắc vàng rực rỡ trên bầu trời.

Lương Chi Ý ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đôi mắt được ánh sáng chiếu rọi sáng bừng, môi đỏ cong lên.

Hai người lặng lẽ xem pháo hoa một lúc.

Sau khi bắn hết, Lương Chi Ý cúi đầu, mũi giày nhẹ nhàng quẹt mặt đất, khuôn mặt chàng trai hướng về phía cô, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy cô trong lồng ngực. Cậu cụp mắt nhìn cô, rồi thấp giọng mở miệng:

“Mình vốn tưởng là cậu không về thành phố Lâm vào năm mới, tối nay nghe Đồng Châu bảo là cậu sẽ đến đây nên mình đã tới, còn cho rằng cậu đã đi trước mất rồi.”

“Mình vốn không định về thành phố Lâm, sau đó thì vẫn muốn về thăm bà ngoại một cái.”

“Khi nào thì trường cậu đi học lại vậy?”

“Mồng sáu.”

“Ngày mai cậu phải đi rồi à?”

“Ừ, tới nhà bà nội mình.”

Bùi Thầm nghe thế thì chỉ có thể đè nén sự thôi thúc muốn hẹn cô ra ngoài, cậu nhớ tới một chuyện, “Mình nghe chú Lâm bảo là năm ngoái cậu có về rồi tới quán mì.”

“Ừm, hiếm khi về một chuyến, thấy hơi nhớ món mì chân giò của chú Lâm ấy mà.”

Hình ảnh ở quán mì cùng cô trong quá khứ xuất hiện trong đầu.

Cô gái cúi đầu, rồi chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của chàng trai lọt vào tai: “Thế lần sau cậu mà tới ‘Quán mì lão Lâm’ thì hãy gọi mình với nhé, có được không?”

Trước đây cô đã nói rằng, hi vọng sau này cậu sẽ đi cùng cô.

Bây giờ chuyển thành cậu nói muốn đi cùng cô.

Lương Chi Ý ngạo kiều nhìn sang chỗ khác, nói thoải mái: “Thế thì phải xem tâm trạng của mình đã.”

Trước đây cô đuổi theo cậu, bây giờ phải hoán đổi vị trí một lần.

Cậu vui lòng đồng ý: “Được.”

Sau đó cậu lấy một hộp quà nhỏ màu xanh đậm tinh xảo ra khỏi túi áo, đưa cho cô: “Chúc mừng năm mới nhé Chi Ý.”

Cô nhận lấy, vẫn còn cảm nhận được hơi ấm trên chiếc hộp: “Cảm ơn.”

Cô khẽ than thở: “Nhưng mình lại không chuẩn bị quà cho cậu…”

Cậu nhìn cô: “Không sao, mình đã nhận được quà năm mới của mình rồi.”

Trái tim cô dậy sóng, lúc này di động trong túi vang lên, là cuộc gọi từ Trọng Tâm Nhu: “Dạ…Con về ngay đây…Không cần tới đón con đâu ạ…”

Sau khi cúp máy, cô nói với cậu: “Mẹ mình giục mình về nhà rồi.”

Bùi Thầm đáp lại, rồi đi cùng cô.

Vào đêm giao thừa, đường phố treo đèn kết hoa, người rất thưa thớt, chỉ có đám trẻ con đang chơi pháo hoa.

Lương Chi Ý hỏi cậu: “Sức khỏe của chú Bùi thế nào rồi?”

“Tốt lắm, bây giờ mình bắt đầu đưa ông ấy đi phục hồi chức năng một lần nữa, xem thử xem có đứng lên được nữa không.”

“Thế chân cậu thì sao?” Giọng cô nhẹ nhàng, “Có bảo vệ cẩn thận không?”

“Ừm, bây giờ mình rất ít vận động mạnh, lúc chơi bóng rổ thì cũng có kiểm soát.” Cậu vẫn luôn ghi nhớ lời cô nói, không muốn khiến cô lo lắng.

“Mình đã nghe Đồng Châu nói rồi, tại sao cậu lại không đồng ý xét tuyển đặc cách của trường đó vậy? Họ có thể chữa chân giúp cậu mà…”

Yết hầu Bùi Thầm lên xuống, rồi nói: “Mục tiêu của mình chỉ có đại học C.”

Cậu sẽ không từ bỏ lời hẹn với cô hồi trước.

Cô gái “Ồ” một tiếng, nghe ra ẩn ý trong lời cậu nói, đôi môi đỏ hơi mím lại.

Dọc quãng đường, hai người từ từ bước đi, khi tới cổng của khu biệt thự, Lương Chi Ý dừng lại, bảo tiễn tới đây là được rồi.

Cô nhìn về phía cậu, rồi nhớ tới một chuyện:

“Thật ra năm ngoái mình phải chuyển trường đột ngột là vì bố mẹ mình phát hiện ra chuyện mình đang theo đuổi cậu.”

Lương Đồng Châu không hề nhắc tới chuyện này với Bùi Thầm, nhưng cậu cũng phần nào đoán được là vì cậu.

Đôi mắt cậu tối đi, nhưng lại nghe cô nói: “Nhưng là do bố mẹ mình sợ mối quan hệ giữa tụi mình sẽ ảnh hưởng tới chuyện học của cả hai, nên mới bảo mình chuyển đi, bọn họ không ghét cậu, trái lại còn thích cậu lắm đấy.”

Lương Chi Ý nhắc tới chuyện này cũng là vì không muốn cậu thấy gánh nặng trong lòng.

Bùi Thầm hơi ngạc nhiên, nghĩ tới chuyện xảy ra vào hôm tặng đồ Tết hồi trước, cậu chợt suy nghĩ, liệu có phải cậu đã hiểu lầm điều gì hay không?

Cậu tạm thời không nhắc tới, trả lời: “Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng trong nửa năm cuối sắp tới nhé.”

Cô gái gật đầu: “Thế mình về nhà trước đây.” 

Cậu nhìn cô với vẻ lưu luyến: “Ừm.”

Lương Chi Ý nhìn sự lưu luyến vừa mãnh liệt lại kìm nén trong đôi mắt cậu thì không khỏi âm thầm nhếch khóe môi, “Đưa bàn tay ra đi.”

Cậu vươn tay ra với vẻ ngờ vực, cô lấy một thứ trong túi ra, đặt vào tay cậu, rồi ngạo kiều nói:

“Lừa cậu đấy.”

Cô có chuẩn bị quà năm mới cho cậu.

Bùi Thầm cúi đầu, rồi nhìn thấy một món đồ treo trang trí dùng sợi len đan thành hình hoa sơn chi trên tay, bên cạnh treo một tấm thẻ nhỏ, trên đó đề:

Tuổi nào cũng như ý.

Trong mười mấy năm qua, Bùi Thầm vẫn luôn sống rất cực khổ, cô hy vọng từ nay về sau cậu có thể luôn luôn mạnh khỏe, bình an, vui vẻ.

Cô gái xoay người rời đi, đi được hai bước thì lại quay đầu nhìn cậu, rồi lẩm bẩm một tiếng: “Sau này mà còn mua đồ thì đừng bảo Lương Đồng Châu chuyển cho mình nữa.”

Bùi Thầm ngẩn ra.

Sao cô lại biết được?

Thấy cô gái chạy chậm vào khu biệt thự, biến mất trong tầm nhìn, cậu cúi đầu nhìn hoa sơn chi trong tay, tim đập rất nhanh.

Thấy cô vẫn còn chịu gặp cậu, vẫn còn chịu cười với cậu, cậu có cảm giác mọi sự hụt hẫng nơi đáy lòng cũng đã dần dần được lấp đầy.

Ở một bên khác.

Cô gái về khu biệt thự, lúc này trái tim như nai con chạy loạn mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Cô véo khuôn mặt đang nóng lên của mình: “Đồ vô dụng…”

Cậu thật sự đã nắm chắc cô trong tay rồi sao, sao đã xa cách một năm rồi mà cô thấy cậu thì tim vẫn đập nhanh thế này?

Thật ra tin nhắn mà Lương Đồng Châu gửi đi hồi tối đã được cô đồng ý, khi đã xa cách một năm, sao cô có thể không muốn gặp cậu cho được.

Cô cũng vẫn luôn biết cậu gửi cho cô đủ loại quà và đồ ăn vặt, cô cũng không ngốc, trước đây cùng lắm thì thỉnh thoảng Lương Đồng Châu sẽ mua chút gì đó cho cô, cũng chỉ có Bùi Thầm ngốc nghếch cho rằng có thể lừa được cô, hơn nữa năm ngoái khi cậu đi tỉnh W tìm cô, sau đó cô cũng biết chuyện.

Thái độ của Bùi Thầm với cô, cô cũng dần được nghe nói tới.

Cô ngẩng đầu lên nhìn trời, rồi khẽ thở dài, không ngờ một năm đã trôi qua như thế rồi.

Một lát sau, cô về tới nhà, đi lên tầng. Lương Đồng Châu nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô thì khẽ thở phào trong lòng, đuôi mày nhướng lên:

“Thế này là gặp nhau rồi đó hả?”

“Sao em biết vậy?”

“Nhìn cái vẻ mừng rỡ tới mức răng sắp rụng tới nơi của chị kìa, cẩn thận đập trúng chân mình đấy.”

Cô lườm cậu một cái, “Không được nói ra ngoài đâu đấy.”

“Biết rồi biết rồi.”

Cô đi xem TV cùng bố mẹ một lúc, lát sau thì về phòng, ngã nhào xuống giường, rồi lấy chiếc hộp nhỏ mà Bùi Thầm đưa cho cô ra khỏi túi, mở ra nhìn.

Là một mặt dây chuyền bằng ngọc dát bạc hình trăng lưỡi liềm.

Dưới ánh đèn miếng bạch ngọc* tỏa sáng lấp lánh, sáng long lanh óng ánh, cảm giác ấm áp, tinh xảo hiếm thấy.

(*)

Là hình mặt trăng mà cô thích nhất.

Lương Chi Ý nhìn nó, tim đập thình thịch.

Sau một lúc lâu, cô lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

Ở đầu bên kia, Bùi Thầm vừa mới về tới nhà nhìn thấy một dãy số xa lạ, cậu nghe máy, không ngờ giọng nói dịu dàng của cô gái truyền tới:

“Có biết mình là ai không?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc tới mức đã khắc sâu vào đầu đó, cậu chợt sững ra.

Trong một năm qua, cậu căn bản không hề có phương thức liên lạc của Lương Chi Ý, chỉ có thể thông qua Lương Đồng Châu.

Giọng cậu hơi khàn đi: “Chi Ý…”

“Cậu về tới nhà rồi à?”

“Ừm.”

Cô cúi đầu nhìn mặt dây chuyền, khẽ vê chóp mũi: “Sao cậu lại mua cho mình món quà năm mới đắt tiền như này vậy?”

Cô có thể nhìn ra được giá cả của cái mặt dây chuyền này không hề rẻ, cũng không biết cậu ăn tiêu dè sẻn, tiết kiệm tiền bao lâu để mua được, sao cái người này lại ngốc thế, không biết đối xử tốt với bản thân một chút sao…

Bùi Thầm cụp mi: “Mình cảm thấy nó rất hợp với cậu, nhưng mà mình không đủ tiền, sau này mình sẽ bù dây chuyền cho cậu.”

Cô cảm động mỉm cười, “Ừm…”

Bùi Thầm nhớ tới một chuyện, cậu do dự mấy giây rồi hỏi cô: “Chi Ý à…số Wechat mới của cậu là bao nhiêu vậy?”

Lương Chi Ý nghe thế thì lặng lẽ mỉm cười: “Cậu muốn kết bạn với mình à?”

“Có được không?”

Cô thản nhiên hỏi lại: “Cậu kết bạn với mình làm gì? Mình cũng không kết bạn với người mình không quen biết đâu.”

“…”

Bọn họ không quen biết nhau hồi nào…

Mấy giây sau, cậu mới phản ứng lại được, cô trả lại cho cậu toàn bộ những lời mà cậu từng nói ra để từ chối việc kết bạn Wechat với cô hồi trước.

Cậu im lặng mấy giây, rồi mở miệng thấp giọng nói: “Chi Ý à, mình muốn kết bạn với cậu, cậu không nói chuyện với mình cũng không sao, mình cũng sẽ không tuỳ tiện làm phiền cậu học tập đâu.”

Chỉ là những ngày tháng hoàn toàn không liên lạc được với cô quá khó chịu đựng.

Cô gái nhếch khóe môi, nói: “Biết rồi, mình sẽ vào tài khoản Wechat cũ đó.”

Lại nói thêm mấy câu thì cô nói muốn đi tắm.

Cuộc trò chuyện kết thúc, Bùi Thầm để di động xuống, cúi đầu nhìn món đồ trang trí hình hoa sơn chi trong tay, cuối cùng lấy quyển nhật ký ra.

Cậu vẫn luôn có thói quen viết nhật ký, nhất là trong một năm Lương Chi Ý không ở đây.

Cậu nhìn món đồ trang trí hình hoa sơn chi trong tay, rồi viết vào cuốn sổ:

[Tối nay vẫn còn rất nhiều lời chưa nói với cậu ấy.

Về sự áy náy của tôi, về tình cảm mà tôi dành cho cậu ấy, vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng vẫn chưa phải lúc để nói ra.

Nhẫn nhịn thêm nửa năm nữa là được rồi.

Tôi hi vọng thời gian có thể trôi nhanh hơn một chút, nhanh hơn chút nữa.]

***

Mồng một Tết, Lương Chi Ý và người thân lại rời khỏi thành phố Lâm, Bùi Thầm và cô cũng không có cơ hội gặp nhau.

Ngày mồng năm tháng Giêng là ngày sinh nhật theo lịch âm của cậu.

Cậu vẫn còn nhớ rõ ngày này năm ngoái đã xảy ra rất nhiều chuyện, cậu và Củng Cầm Tâm đã cãi nhau nảy lửa, mà hôm đó cũng là một ngày trước khi Lương Chi Ý rời khỏi thành phố Lâm.

Vào buổi tối, cô gái gọi điện thoại tới, hoạt bát nói:

“Chúc mừng sinh nhật nhé Bùi Thầm.”

Cậu ngạc nhiên, “Sao cậu biết ngày sinh nhật của mình vậy?”

“Thật ra thì vào buổi tối năm ngoái đó mình đã tới trước cửa nhà cậu.”

“Thế là…cậu đã nghe thấy hết rồi sao?”

“Ừ.”

Cô gái nói lảng sang chuyện khác, mỉm cười hỏi cậu: “Có muốn quà không?”

“Quà ư?”

Cô đã chuẩn bị quà cho cậu sao?

“Tiếc là mình không thể đích thân đưa cho cậu được, phải phiền cậu đi lấy rồi.”

Cậu hơi ngạc nhiên, rồi chợt nghe thấy cô nói một dãy số: “9926, cậu có biết mình đang chỉ cái gì không? Đêm giao thừa năm ngoái ý.”

Bùi Thầm sững ra, rồi phản ứng lại được trong tích tắc, thứ cô chỉ chính là tủ để đồ ở trung tâm thương mại-nơi mà cậu đã bỏ chiếc khăn quàng cổ mình tặng cô vào hồi trước.

Bùi Thầm nhanh chóng ra ngoài, sau khi chạy tới trung tâm thương mại thì thao tác một lượt, cuối cùng mở tủ để đồ ra, rồi nhìn thấy một quyển sổ được đặt ở bên trong.

Cậu mở ra xem, hóa ra là cuốn tranh hoạt hình mà cô gái vẽ.

Cậu nhìn thấy một hàng chữ nhỏ được viết ở góc trái của trang bìa, đã hơi ố vàng: [Mình chỉ nhớ Bùi Thầm một chút xíu thôi.]

Cậu thoáng ngẩn ngơ, sau đó lật từng trang một, đây là sổ ghi chép hàng ngày sau khi cô tới tỉnh W học, ví dụ như hôm nay ăn gì, gặp chuyện gì thú vị, còn có đủ loại tâm trạng, đều được minh họa qua hình vẽ thỏ con.

Cậu vốn tưởng rằng, sau khi cô rời đi thì không muốn để cậu biết được tất cả những thứ có liên quan tới cô, nhưng cô lại dùng cách này để bù đắp cho nỗi tiếc nuối của cậu.

Cuối cùng, cậu nhanh chóng lật tới trang cuối cùng, ở đó cũng có một hàng chữ nhỏ: [Xin lỗi nhé, mình nói dối đấy.]

Bùi Thầm nhìn nó, hàng mi run lên.

Trái tim hoàn toàn mềm nhũn.

Cậu cũng thế, cậu cũng cực kì cực kì nhớ cô.

***

Sau Tết Âm Lịch, mọi người bước vào cuộc đua chạy nước rút nửa năm cuối cùng, thiên quân vạn mã qua kiều độc mộc*. nửa năm cuối cùng càng thêm quan trọng.

(*)

Ở lớp học, bài kiểm tra bay lả tả.

Trên bục giảng, nước miếng văng tứ tung.

Trên mặt bàn là từng chồng sách càng chất càng cao, mọi người như vùi trong biển sách, dũng cảm tiến về phía trước trong từng đề bài đã ‘công phá’ được và tiếng càm ràm bất biến của giáo viên.

Sáng dậy học thuộc từ vựng, đánh răng rửa mặt xong rồi tới trường, vừa ăn sáng vừa đọc sách, một ngày tám tiết học được xếp kín lịch, ngoài giờ học thì tìm giáo viên giải đáp thắc mắc, chỉ ước gì bản thân có ba đầu sáu tay.

Vào sáu tháng cuối của lớp 12, có người làm đâu chắc đấy, có người hoảng loạn, tất cả mọi người sống trong sự căng thẳng mà sôi sục.

Việc Bùi Thầm thi đậu đại học C là chuyện không thành vấn đề, nhưng cậu không hề thả lỏng, chỉ là bình thường sẽ dành thời gian giải đáp thắc mắc cho các bạn. Tất cả mọi người phát hiện Bùi Thầm bắt đầu trở nên hướng ngoại, không còn lạnh lùng như trước đây nữa, vẻ tươi cười trên khuôn mặt cũng trở nên rõ ràng hơn.

Cậu biết mình bị ảnh hưởng bởi Lương Chi Ý, cô hoạt bát tươi tắn, cũng khiến cậu muốn trở nên giống như cô.

Đếm ngược tới kì thi đại học, thời gian trôi nhanh, từ tháng hai mà loáng cái đã tới tháng năm.

Cuối tháng năm, thời tiết dần nóng lên.

Tại trường THPT An Nam, buổi chiều khi học xong, Lương Chi Ý sửa soạn cặp rồi ra khỏi lớp, có một chàng trai đứng chờ cô ở trước cửa.

“Chi Ý…”

Cô đưa mắt nhìn thì thấy đó là Hạ Minh, một chàng trai ở lớp bên cạnh.

Cô và Hạ Minh quen biết nhau vào học kỳ hai lớp 11, lúc đó trường có tổ chức diễn kịch, cô và Hạ Minh từng diễn vai đối thủ của nhau, hai người cũng xem như bạn bè.

Nhà Hạ Minh cũng rất giàu, bố cậu ta và Lương Thiên Minh cũng có hợp tác làm ăn.

Hạ Minh nhìn thấy cô thì đi lên trước, cậu ta mỉm cười ấm áp, rồi trả quyển sách bài tập tiếng Anh tham khảo lại cho cô: “Cảm ơn nhé.”

Ở xung quanh có học sinh nhìn về phía bọn họ với ánh mắt hóng hớt.

Không biết là bắt đầu từ lúc nào mà trong trường cứ đồn đại rằng hai người bọn họ rất đẹp đôi, lần nào cô cũng phủ nhận, Hạ Minh cũng thế, nói Lương Chi Ý và cậu ta chỉ là bạn bè bình thường, không muốn cô bị những lời đồn nhảm nhí quấy nhiễu, nhưng tất cả mọi người đều biết suy nghĩ của Hạ Minh về cô.

Lương Chi Ý nhận lấy, cô đảo tròng mắt thì thấy Lương Đồng Châu đi tới trước mặt, Hạ Minh dịu dàng hỏi cô: “Có muốn đi ăn cơm với nhau không?”

Lương Chi Ý khẽ mỉm cười, từ chối khéo: “Thôi, mình mua một phần sushi rồi tới thư viện đây.”

“Thôi được…”

Đôi mắt của Hạ Minh thoáng chút hụt hẫng, rồi bị Lương Đồng Châu ở bên cạnh nhìn thấy hết, sau đó cậu kéo cánh tay cô gái, cà lơ phơ phất nói: “Đi đây.”

Hai người xuống tầng, Lương Đồng Châu nói: “Cái cậu Hạ Minh đó thích chị đấy.”

Lương Chi Ý thản nhiên trả lời, “Ừ.”

Vì vậy nên cô vẫn luôn giữ khoảng cách.

Buổi tối khi Lương Đồng Châu về ký túc xá thì gọi cho Bùi Thầm một cuộc điện thoại, không quên thêm mắm dặm muối:

“Có nhiều người trong khối biết cái cậu Hạ Minh đó thích chị mình lắm đấy, tối nay mình còn nghe thấy Hạ Minh hỏi chị mình là có muốn đi ăn cơm không nữa kìa.”

Bùi Thầm ở đầu bên kia nghe thế thì hàng mày đen nhíu lại.

Cậu biết Lương Chi Ý xuất sắc như thế thì chắc chắn sẽ có nhiều chàng trai thích cô, chỉ là cậu không thể ở cùng cô trong cùng một không gian, chuyện này chỉ có thể dựa vào nghe nói.

“Cái cậu Hạ Minh đó là người như thế nào vậy?” Cậu không nhịn được mà hỏi.

“Hạ Minh ấy à, hồi trước cậu ta và chị mình từng diễn cùng nhau, rất cao rất đẹp trai, gia thế khá tốt, tính cách cũng rất thân thiện.”

Bùi Thầm nghe thế, đôi mắt hơi cụp xuống sâu không thấy đáy. Mấy giây sau cậu hỏi: “Thế Chi Ý…thái độ của cậu ấy như nào?”

“Tạm thời thì chị mình không phản ứng cậu ta, dù sao thì sắp phải thi đại học rồi, anh chàng đó cũng tạm thời không theo đuổi chị mình, đoán là sau khi thi đại học thì cậu ta sẽ theo đuổi chị ấy.”

“…”

Bùi Thầm im lặng, chỉ ước gì thời gian mau chóng tới sau khi thi đại học.

Mấy ngày sau, tháng năm đi qua, tháng sáu tới, kì thi đại học cũng thực sự tới gần.

Vào ngày mồng năm, Lương Chi Ý và Lương Đồng Châu về tới thành phố Lâm. Tuy hai người họ tới nơi khác học nhưng cũng không chuyển hộ khẩu, vẫn thi đại học ở thành phố Lâm.

Trước ngày thi một ngày, mọi người xem địa điểm thi, nơi thi của Lương Chi Ý là trường THPT Số 1, phần lớn học sinh của trường THPT Số 1 cũng thế.

Khi Lương Chi Ý quay về trường học, gặp bạn bè hồi trước, mọi người thấy cô thì ai cũng rất kích động, Lương Chi Ý cũng rất nhớ họ, mọi người nói thi đại học xong thì tụ tập.

Vào buổi tối trước khi thi đại học, Bùi Thầm và Lương Chi Ý gọi điện cho nhau.

Trong gần nửa năm kể từ khi hai người lén liên lạc lại với nhau tới nay, hầu như đều là Bùi Thầm chủ động tìm cô, chỉ là hai người cũng không thường xuyên trò chuyện, dù sao thì đều đang trong trạng thái dự bị, hai bên cũng không đâm thủng tầng cửa sổ bằng giấy đó, bởi vì vẫn còn nhiều thời gian, không cần phải nóng vội nhất thời.

Lương Chi Ý nằm nhoài ra giường, nghe giọng nói dịu dàng của chàng trai vọng tới từ đầu bên kia điện thoại: “Đã sửa soạn cặp sách chưa? Tuyệt đối đừng quên mang những thứ cần mang đấy.”

Cô nhếch khóe môi: “Mang cả rồi, ngày mai sẽ còn kiểm tra cẩn thận một lần nữa, cậu căng thẳng lắm à?”

“Hơi hơi.”

“Ngay cả học sinh giỏi mà cũng căng thẳng, thế thì những người khác phải làm sao chứ?”

“Mình căng thẳng không phải là vì thi đại học.”

“Hửm?”

Giọng nói trầm lắng của cậu xen lẫn với tiếng của dòng điện lọt vào tai cô gái, gợi lên cảm giác ngứa ngáy tê dại: “Thứ căng thẳng là sau khi thi đại học.”

Cô nghe ra ẩn ý trong lời cậu nói, trái tim thoáng loạn nhịp, cuối cùng nhịn cười, ngạo kiều nói: “Bạn Bùi à, cứ thi đại học cho xong đã rồi tính sau.”

Hai người chuyện trò thêm mấy câu, chàng trai bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút. Sau khi kết thúc cuộc gọi, Bùi Thầm để di động xuống, cậu ngước mắt lên, đôi mắt nhìn vào chậu hoa sơn chi ở trên cửa sổ, lặng lẽ nhìn chăm chú.

Ở một đầu khác, Lương Chi Ý nâng má nhìn bầu trời sao ở bên ngoài cửa sổ, cuối cùng cong khóe môi.

Ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày đẹp trời.

***

Hôm sau là ngày thi đại học đầu tiên.

Buổi sáng thi môn văn, buổi chiều thi môn toán, trước giờ ngữ văn của Lương Chi Ý rất tốt, môn toán thì lần này cô cũng cảm thấy phát huy rất ổn.

Khi thi xong ngày đầu tiên, cô đã nắm chắc, cảm giác mình đã bước một chân vào đại học C.

Sáng hôm sau thi tổ hợp tự nhiên, các môn trong tổ hợp tự nhiên của cô hơi yếu, nhưng trong một năm rưỡi tới trường THPT An Nam, tổ hợp tự nhiên của cô đã tiến bộ rất nhiều, buổi trưa khi đối chiếu qua đáp án với Bùi Thầm thì phát hiện về cơ bản là giống với cậu.

Trước giờ đáp án của Bùi Thầm luôn là đáp án chuẩn đó.

Cô lại càng thêm kiên định trong lòng hi hi.

Môn cuối của buổi chiều là thi tiếng Anh, là môn Lương Chi Ý học giỏi nhất. Sau khi làm xong bài thi, cô kiểm tra hai lần, cuối cùng nhìn lá cây xanh um bên ngoài cửa sổ, trái tim treo lơ lửng đã hoàn toàn hạ xuống.

Cuối cùng, chuông hết giờ vang lên.

Tất cả mọi thứ đều đã có kết quả.

Mọi người ra khỏi địa điểm thi, cảm giác như trút được gánh nặng trong nháy mắt. Hành lang vang lên tiếng reo hò kích động trong thoáng chốc, tất cả đều đang nói “Giải phóng rồi”.

Ánh chiều tà đổ xuống, vẩy một lớp ánh sáng vàng, ráng chiều ngợp trời.

Lương Chi Ý sửa soạn cặp sách rồi đi theo dòng người xuống tầng. Cuối cùng khi tới dưới tầng, cô nhìn về phía mặt tiền của tòa nhà dạy học, rồi thấy Bùi Thầm.

Chàng trai đứng dưới cây ngô đồng, mặc áo sơ mi trắng và quần đồng phục đen. Ráng chiều phác họa ra dáng hình xương mày xuất sắc của cậu, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt hơi sáng lên, ngập tràn cảm giác thanh xuân.

Cậu đưa mắt sang, đúng lúc cậu và cô nhìn nhau. Bùi Thầm chỉ nhìn cô chăm chú, vẻ dịu dàng lan rộng trong đôi mắt.

Trong phút chốc, trong mắt cô cũng chỉ còn lại bóng dáng cậu.

Đôi mắt cô thoáng cong lên, rồi cất bước đi về phía cậu. Bùi Thầm cũng đi về phía cô, cuối cùng khi tới trước mặt, cậu hỏi cô:

“Thi thế nào?”

“Có lẽ là có thể vượt qua cậu đấy.”

Nghe thế, nét tươi cười trào dâng trong đôi mắt cậu. Lúc này có bạn học sinh trong lớp đi ngang qua, thấy hai người thì không khỏi trêu đùa:

“Lớp trưởng à, chẳng phải là cậu ở tòa nhà bên khối 11 sao, đây là cất công chạy tới chỗ này tìm Lương Chi Ý đó hả?”

Ở xung quanh có rất nhiều bạn học sinh nhìn về phía bọn họ, trong thoáng chốc tiếng đùa giỡn vang lên không ngớt, Lương Chi Ý hiếm khi bị trêu cho hai má đỏ ửng, chỉ nghe Bùi Thầm thản nhiên thừa nhận:

“Ừ.”

Lương Chi Ý có cảm giác hai má càng nóng hơn.

Chờ sau khi đám người đó đã đi rồi, Bùi Thầm cụp mắt nhìn cô gái trước mặt, rồi thấp giọng hỏi: “Tối nay có kế hoạch nào khác không?”

Lương Chi Ý ngạo kiều lẩm bẩm: “Chắc là không có việc gì đâu…”

Cô đối diện với đôi mắt đen nhánh của cậu, chàng trai nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm thấp vang lên:

“Thế thì đi cùng mình đi, nhé?”

Hết chương 45.