Dụ Dỗ

Chương 3




“Cậu ưng Bùi Thầm rồi đó hử?”

Lương Chi Ý nghe thế thì vẻ tươi cười trên mặt cũng cứng đờ.

Người này là Bùi Thầm á?!

Là cậu thì đã đành, quan trọng là vừa nãy còn phối hợp với tôi nói nhiều thế là có ý gì vậy chứ!

Im lặng mấy giây, cô giữ nguyên vẻ mặt mỉm cười:

“Thế thì đúng là…trùng hợp thật đấy.”

“Thật ra thì, chỗ bài tập mà cậu làm,” Cô mỉm cười xinh đẹp, giơ ngón cái lên với cậu, “đúng là rất đỉnh.”

Bùi Thầm: “…”

Ngay sau đó, Lương Chi Ý liếc thấy chủ nhiệm lớp đi vào văn phòng, cô lập tức cầm bài tập đứng ở một bên. Anh ta đi tới kéo ghế ra ngồi xuống, thở dài cảm thán: “Khai giảng là lại nhiều việc, bận bịu đến mức váng cả đầu.”

Bùi Thầm đặt bài tập xuống trước mặt anh ta: “Thưa thầy, các bạn trong lớp đã nộp đủ bài tập rồi ạ.”

“Ừ được rồi.”

Lương Chi Ý nghe thế thì ngoan ngoãn chủ động thừa nhận: “Thưa thầy, em xin lỗi ạ, em quên làm một tập đề vật lí, em sẽ lập tức bổ sung rồi nộp lại cho thầy ạ.”

Chủ nhiệm lớp nghe thấy âm thanh thì lúc này mới chú ý tới cô.

Chỉ thấy cô gái nhỏ gục đầu xuống, khuôn mặt ngập tràn áy náy, trái lại có phần khiến người ta không nỡ trách móc.

Anh ta giở những bài tập khác của cô ra, phát hiện làm rất nghiêm túc, cũng cân nhắc tới việc cô là học sinh mới chuyển tới, cuối cùng khoan dung nói: “Được rồi, thứ hai tuần sau chính thức khai giảng thì bổ sung rồi nộp lại nhé.”

Anh ta nói xong thì nhìn về phía Bùi Thầm: “Không còn việc gì nữa, em về đi.”

Bùi Thầm đáp lại. Lương Chi Ý đảo tròng mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt của cậu.

Chàng trai nhìn về phía cô với cặp mắt trong veo, lại có phần lạnh nhạt băng giá.

Rất nhanh thì cậu đã lạnh lùng nhìn sang chỗ khác, xoay người rời đi.

Lương Chi Ý: Ớ? Người này không báo cáo cô với thầy à?

Suy nghĩ của cô bay xa, không nhịn được mà liếc về phía bóng dáng rời đi của cậu. Đang thấy cậu đẹp trai quá trời thì cô chợt ngẩn ra, cảm thấy nhìn rất quen.

Chờ đã, cái cậu mà mình nhìn thấy ở phòng giáo vụ sáng nay sẽ không phải là cậu ấy đấy chứ?!

Chiều cao và thân hình của Bùi Thầm rất giống người đó. Nhưng cô nhớ là đối phương mặc đồng phục của trường này, cái này cũng không cách nào xác định được là ai…

Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi, sao có thể trùng hợp như vậy được chứ.

Cô không nghĩ nữa, đúng lúc chủ nhiệm lớp cũng bảo cô nộp học phí, cô đưa tiền qua. Sau khi ghi tên xong, chủ nhiệm lớp dẫn cô tới lớp học.

Khi đến lớp, chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng.

“Mọi người trật tự một chút, bạn này là học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta, để em ấy tự giới thiệu với các em nhé.”

Lương Chi Ý nhìn về phía mọi người, mặt mày cong lên thành một độ cung xinh đẹp, mở miệng nói: “Chào các bạn, mình tên là Lương Chi Ý, sau này xin mọi người hãy quan tâm nhiều hơn nhé.”

Trong chốc lát, tựa như một giọt nước nhỏ xuống giữa chảo dầu đang sôi sùng sục, lớp học trở nên ầm ĩ trong nháy mắt. Mọi người nhìn cô gái, âm thanh kích động và tiếng vỗ tay vang lên:

“Đệt, hoá ra thông tin lại là thật!”

“Cậu ấy là hoa khôi của cơ sở phụ đấy…”

“Mình đã từng xem bộ <Năm tháng tĩnh lặng ấy> mà cậu ấy đóng, tuy rằng chỉ là một vai phụ nhỏ, quào cậu ấy xinh thật đấy…”

Chủ nhiệm lớp gõ mặt bàn, bảo mọi người trật tự, sau đó chỉ về phía mấy chỗ ngồi còn trống trong lớp rồi nói với Lương Chi Ý ở bên cạnh: “Em xem xem ngồi ở đâu, cứ tìm một chỗ còn trống ngồi trước đã.”

Cô gái nhìn qua, khi ánh mắt di chuyển tới bàn cuối cùng của tổ bốn thì chợt dừng lại.

Chỉ thấy Bùi Thầm ngồi một mình một bàn.

Trên cái mũi cao thẳng của chàng trai là một chiếc kính gọng mỏng, làn da trắng nhợt nhạt, màu môi rất nhạt, đường nét khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ.

Tuy hơi cạn lời với chuyện xảy ra ở văn phòng hồi nãy, nhưng lúc này khi nhìn thấy cậu, trái tim cô vẫn mất khống chế mà đập thình thịch.

Chỉ là chàng trai cúi đầu đọc sách, tựa như căn bản không quan tâm trong lớp đã xảy ra chuyện gì, coi cô như không khí.

Lương Chi Ý bỗng cảm thấy thú vị, sau đó mở miệng: “Thưa thầy, em ngồi ở bàn cuối cùng của tổ bốn nhé ạ.”

Mọi người:??!

Cả lớp ồ lên, Bùi Thầm ở chỗ ngồi nghe thấy tiếng, đôi mắt đen nhánh của cậu khẽ ngước lên, nhìn về phía cô gái vừa xinh đẹp vừa duyên dáng trên bục giảng, đôi môi mỏng khẽ mím lại, có cảm xúc không rõ lướt qua đáy mắt.

Sau khi chủ nhiệm lớp đồng ý, Lương Chi Ý đi tới trước bàn cậu: “Bạn à, mình có thể ngồi bên trong không?”

Chàng trai không nhúc nhích. Mấy giây trôi qua, ngay tại lúc cô nghĩ là cậu định từ chối cô…

Thì đối phương đứng lên, bước ra ngoài.

Cho cô không gian để ra vào.

Nhưng vẫn không nói một lời, đôi mắt hờ hững như băng.

Mặt mày Lương Chi Ý cong lên, sau khi ngồi vào thì để cặp xuống, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, thoáng chốc cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Bên trái là phong cảnh, bên phải là trai đẹp.

Ngồi hàng sau dựa vào cửa sổ, không gì tuyệt vời hơn.

Trên bục giảng, chủ nhiệm lớp nói muốn thông báo một vài công việc trong học kì mới, bảo mọi người ghi chép lại cẩn thận. Lương Chi Ý nhìn về phía chàng trai lạnh lùng đang làm việc của mình ở bên cạnh, chủ động nói chuyện với cậu: “Bạn Bùi à, có thể cho mình một cây bút và một quyển vở được không?”

Người ta bảo rằng, chỉ cần mình không xấu hổ thì người khác mới là người xấu hổ.

Dù sao thì da mặt của cô cũng dày, nên coi như chuyện hồi nãy chưa từng xảy ra.

Im lặng mấy giây, chỉ thấy chàng trai không nói gì, xé một trang vở bài tập rồi đẩy sang cùng một cây bút.

Lương Chi Ý mỉm cười nói cảm ơn. Nghe chủ nhiệm lớp lảm nhảm một lúc, cô nhàm chán chống cằm, quan sát lớp học một vòng, cuối cùng dừng ở khuôn mặt sạch sẽ của người bên cạnh, trái tim như bị thứ gì đó khều lấy.

Cô thấp giọng gọi cậu: “Bạn Bùi à…”

Cậu lạnh nhạt nhìn qua cô.

Cô gái nằm bò nửa người ra mặt bàn, đôi mắt sáng trong: “Nếu bọn mình thành bạn cùng bàn, thì làm quen với nhau một chút nhé. Mình tên là Lương Chi Ý, hồi nãy có lẽ là cậu cũng nghe thấy rồi nhỉ?”

Cậu nghe thế thì nhìn sách, mấy chữ thản nhiên phát ra từ cổ họng: “Tôi tên là gì, vừa rồi có lẽ là cậu cũng biết rồi đấy.”

“…”

Đúng rồi, lúc nãy ở văn phòng chẳng phải cô còn chép bài tập của người ta hồ hởi lắm sao?

Cô chột dạ lấy tay sờ mũi, nói lảng sang chuyện khác: “Thế cậu là lớp trưởng của lớp chín hả?”

Cậu đáp lại.

Lương Chi Ý nhớ tới một chuyện: “Phải rồi, thế người mình gặp được tối qua là cậu à?”

Đôi mắt cậu trở nên tăm tối, lật trang sách, lạnh nhạt nói: “Cậu đoán xem.”

“…”

Cô cười ha ha, “Cậu đoán xem mình có đoán không?”

“…”

Lương Chi Ý khẽ hừ một tiếng, “Chắc chắn là cậu.”

Cô cúi đầu vẽ bừa lên trang giấy. Im lặng một hồi lâu sau, chàng trai đưa mắt nhìn cô, đôi môi mỏng nhả ra mấy chữ: “Tên cậu viết như thế nào?”

“…Hử?”

Một giây trước còn lạnh lùng với cô như thế, một giây sau thì đã muốn biết tên cô viết như thế nào rồi?!

Bùi Thầm thấy cô nhếch môi lên nhìn cậu, ánh mắt là lạ.

“…”

Ngay sau đó, cậu lấy một quyển vở ra khỏi cặp, vô tình đập tan ảo tưởng của cô: “Phải ghi tên cậu vào danh sách.”

…Ồ.

Đôi môi đỏ của cô khẽ mím, lẩm bẩm: “Cậu biết chữ Lương chứ, chữ Chi là chi trong hoa sơn chi*, chữ Ý là ý trong ngụ ý.”

(*)

Bùi Thầm viết ra, nghe thấy cô nhắc tới hoa sơn chi thì thoáng dừng bút. Mùi hoa ngửi được trong không khí tối qua dường như lại phả vào chóp mũi.

Cậu cụp mi, nhanh chóng ghi tên xong.

Lúc này, chủ nhiệm lớp ở trên bục cũng đúng lúc nói tới chuyện quan trọng nhất: “Ngày đầu tiên của học kỳ mới sẽ bắt đầu từ thứ hai tuần sau, khối 11 chúng ta phải tiến hành huấn luyện quân sự trong vòng một tuần.”

Lần này là ở một trung tâm huấn luyện bên ngoài trường, nên cuối tuần mọi người phải sửa soạn xong hành lý, thực hiện hình thức quản lý khép kín.

“Huấn luyện quân sự trong thời tiết nóng nực như này ư, ôi ma quỷ!”

“Một tuần lận, đù má mình khóc mất…”

Mọi người biết được việc này thì đều than ngắn thở dài, nhưng cũng tự biết là không thay đổi được.

Chủ nhiệm lớp thông báo xong thì để các học sinh tiến hành phát tài liệu học tập. Một cậu bạn tóc xoăn ngồi trước Lương Chi Ý quay đầu mỉm cười nhìn về phía cô: “Hì, bạn mới à, làm quen chút nhé, mình tên là Tuyên Hạ.”

Sau đó chàng trai đang nói vỗ tên mập đang ăn đồ ăn vặt bên cạnh, giới thiệu: “Cậu ta là Phàn Cao, không phải là Phạm Cao trong Đạt Phân Kì Phạm Cao*, là chữ Phàn này nè…”

(*)

Lương Chi Ý mỉm cười chào hỏi bọn họ, ba người chuyện trò qua loa mấy câu, Tuyên Hạ cười tủm tỉm nhìn về phía Bùi Thầm, nói chuyện chính: “Bùi Thầm à, chờ lát nữa điểm danh xong thì cậu muốn làm gì? Về nhà hả?”

Bùi Thầm không ngước mắt lên, giọng thản nhiên:

“Cậu đoán xem.”

Tuyên Hạ bị câu cửa miệng của cậu chặn họng, bất chấp tất cả: “Thế chờ lát nữa đi cùng nhau nhé, mình đưa cậu tới chỗ hay ho.”

Chàng trai thu dọn xong, nghiêm chỉnh từ chối: “Mình phải tới hiệu sách Tân Hoa.”

“Cái chỗ ở ngoài trường đó hả? Cậu muốn đi đọc sách à?”

Bùi Thầm cúi mặt xuống: “Làm thêm.”

Bởi vì là vị thành niên, cậu luôn làm những công việc tạm thời, địa chỉ cũng không cố định.

Tuyên Hạ hiểu rõ, không nói gì nữa.

Một lát sau, mọi người nhận sách xong thì có thể đi rồi, các bạn trong lớp lần lượt rời khỏi.

Bùi Thầm sửa sang lại cặp sách rồi ra khỏi lớp. Lương Chi Ý nhìn theo bóng dáng đẹp mắt của cậu đến khi đối phương biến mất khỏi tầm nhìn thì mới đeo cặp đi ra ngoài.

Trước cửa lớp, Quý Phỉ Nhi dựa vào lan can nhìn cô: “Ây dà, cuối cùng cũng nỡ đi ra rồi đó hả?”

Cô gái lẳng lặng mỉm cười, biếng nhác nói: “Đi thôi.”

Hai người xuống dưới, Quý Phỉ Nhi nhìn thẳng vào cô. Lương Chi Ý quay đầu, không kiêng dè gì mà đón lấy ánh mắt săm soi của đối phương, đuôi mày nhướng lên: “Gì thế?”

“Là ai nói mình sẽ không mê trai ấy nhỉ?”

Quý Phỉ Nhi cười ha ha: “Mình thấy ấy à cậu không những mê trai, mà còn dứt khoát ngồi bên cạnh người ta luôn!”

Lương Chi Ý vô tội nháy mắt mấy cái: “Mình cũng muốn ngồi cạnh cậu đó chứ, tiếc là cậu có bạn cùng bàn rồi, hành động của mình là bất đắc dĩ okay?”

“Bớt đi, mình thấy là hợp ý cậu đấy chứ. Nhưng sao cậu biết cậu ấy chính là Bùi Thầm mà mình nói thế? Mình đâu có cho cậu xem ảnh đâu nhỉ.”

“Bởi vì…”

“Vẻ đẹp trai của cậu ấy nổi bật quá mà.”

Đôi mắt Lương Chi Ý cong thành vầng trăng khuyết. Quý Phỉ Nhi đã quen biết cô lâu như thế rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô như thế với một người con trai, cô nàng khiếp sợ cực kì: “Tuy cậu ấy rất tuấn tú, nhưng cũng đâu đẹp trai đến mức ngỡ ngàng như thế đâu nhỉ?”

Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng bước xuống dưới: “Cậu ấy không cần khiến người ta ngỡ ngàng, khiến mình ngỡ ngàng là đủ rồi.”

“Sao nào, cậu ưng cậu ấy rồi đó hử?”

Lương Chi Ý nghe thế thì đáy lòng gợn sóng. Cô lặng lẽ nhếch môi, nói lập lờ nước đôi: “Đi thôi, đi mua đồ dùng học tập đi.”

***

Hai cô gái ra khỏi trường học, dạo qua cửa hàng văn phòng phẩm ở gần đó.

Bọc sách xong rồi lại chọn đồ dùng học tập, khi hai người lề mề ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm thì đã là buổi trưa. Nhưng các cô cũng không về nhà vội, bởi vì trước đó Quý Phỉ Nhi đã hẹn là trưa nay muốn dẫn Lương Chi Ý tới quán gần trường ăn cơm.

Cơm nước xong, hai người chậm rãi đi dọc theo con đường trong khuôn viên trường, Quý Phỉ Nhi giới thiệu cho cô cảnh vật xung quanh.

Lương Chi Ý đang đi thì có một chàng trai cao gầy mặc đồng phục đi ngang qua cô. Cô ngẩn ra, vô thức tưởng là Bùi Thầm, đến khi tập trung nhìn kĩ thì mới phát hiện là nhận lầm người.

Không hiểu sao lại có chút thất vọng.

Cô cúi đầu nhìn ánh sáng loang lổ dưới đất, có chút ngẩn ngơ.

Đến khi Quý Phỉ Nhi gọi cô lần thứ hai thì cô mới sực tỉnh, Quý Phỉ Nhi trêu chọc cô: “Sao thế? Nghĩ trai đẹp đến ngơ luôn rồi à?”

Lương Chi Ý thản nhiên hừ khẽ, “Đúng vậy, đang nghĩ tới Bùi Thầm đó.”

“?? Cậu nghiêm túc đấy à?”

Lương Chi Ý cũng không biết mình bị làm sao, thế mà lại nhớ mãi không quên một Bùi Thầm mới quen biết không bao lâu. Chẳng lẽ là vì cô quá dễ xiêu lòng trước nhan sắc ư?

Khi đi ngang qua hiệu sách Tân Hoa, Quý Phỉ Nhi nói: “Nếu cậu muốn mua tài liệu học tập thì có thể vào trong đó, bình thường trường chúng ta cũng có học sinh tự học ở bên trong.”

Lương Chi Ý lơ đãng đáp lại, ngay sau đó bả vai bất chợt bị đụng phải, cô ngờ vực: “Gì thế?”

“Chẳng phải hồi nãy cậu vẫn còn đang nghĩ tới Bùi Thầm sao?” Quý Phỉ Nhi khẽ cười một tiếng, chỉ vào bên trong hiệu sách, “Kìa, người ta ở bên trong đó.”

Lương Chi Ý xoay chuyển con ngươi, khi nhìn thấy chàng trai đứng bên cạnh giá sách thì chợt ngây người.

Bùi Thầm đứng thẳng người, lúc này cậu đang xếp sách mới lên giá sách. Ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng phủ xuống người cậu, chiếc kính gọng mảnh mà cậu đeo phản xạ ánh sáng, khí chất chững chạc lạnh nhạt.

Lương Chi Ý nhớ ra hôm nay ở trong lớp hình như loáng thoáng nghe được rằng cậu muốn tới hiệu sách làm việc, nhưng không phải là ở hiệu sách nơi gặp được cậu tối qua. Có lẽ là cậu đang làm việc bán thời gian.

Lương Chi Ý dào dạt hứng thú: “Tụi mình vào đọc sách đi.”

Cô đẩy cửa đi vào, Quý Phỉ Nhi vào theo, tìm được một chỗ.

Lương Chi Ý nói: “Mình đi mượn sách đã.”

“Cậu đi xem người chứ gì.”

Đồ mê trai, mê trai phiên bản người thật.

Lương Chi Ý cũng không phủ nhận. Cô xoay người rồi lập tức đi về phía khu vực mượn sách.

Bùi Thầm đang sắp xếp lại sách thì chợt nghe thấy một giọng rất khẽ vang lên bên cạnh: “Bùi Thầm.”

Trong nháy mắt chàng trai nhìn thấy Lương Chi Ý đi về phía cậu, đáy mắt dao động.

Lương Chi Ý đi tới trước mặt cậu, mỉm cười xinh đẹp: “Bạn Bùi à, trùng hợp thật đấy, lại gặp cậu ở chỗ này. Cậu tới đây làm thêm à?”

Cô đè giọng xuống rất khẽ, chỉ có cậu nghe thấy. Hơn nữa gần đó cũng không có ai đang xem sách.

Bùi Thầm nghe thế, hàng mi dài cụp xuống, tạo thành một độ cung rất nhạt dưới mí mắt, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt: “Có việc gì à?”

Đôi môi đỏ của cô gái cong lên, “Chỉ là đúng lúc đi ngang qua thôi, tới nói chuyện với cậu đó mà.” Nói nghiêm khắc thì, đúng là cô đi ngang qua thật.

Cậu không nói gì, đôi mắt cô trong vắt: “Bạn Bùi à, cậu có cảm thấy là hai đứa mình có duyên lắm không?”

Chàng trai tiếp tục bận rộn với công việc hiện tại, “Nếu ý cậu là tôi và bạn của cậu trùng họ trùng tên, thì đúng là rất có duyên.”

“…”

Lương Chi Ý bị cậu chọc cười, sau đó nói có phần nghiêm chỉnh: “Sáng nay mình quên làm chỗ bài tập đó, không còn cách nào khác nên đành phải chép bài tập của cậu. Xin lỗi nhé, mình nhận lỗi với cậu.”

Chuyện chép bài tập đúng là cô sai, cần nhận lỗi thì đúng là phải nhận lỗi.

“Cậu đừng chấp nhặt có được không, đừng giận nữa nhé?” Giọng nói của cô gái ấm áp mềm mại, cô đưa lưng về phía giá sách, đứng hơi sát bên cậu, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người cậu.

Mấy giây sau, Bùi Thầm xa cách “Ừ” một tiếng, thấy cô vẫn chưa đi: “Cậu còn có chuyện gì khác sao?”

Cô lẩm bẩm, giả bộ vô tình quan sát giá sách:

“Có việc gì đâu, mình muốn tới xem sách thôi.”

“Thế thì đừng đi theo tôi.”

“Mình có thế đâu…”

Cô nháy mắt mấy cái: “Thật ra mình muốn tới đọc sách thật, chỉ là không biết đọc cái gì. Hay là cậu giới thiệu cho mình một quyển nào đó phù hợp với lứa tuổi này của mình đi?”

Bùi Thầm nhìn cô, im lặng mấy giây. Sau đó cậu rút ra một quyển sách từ giá sách dành cho trẻ em ở trước mặt, đặt vào tay cô, rồi xoay người đi về phía trước, thản nhiên nói một câu: “Hợp với cậu lắm đấy.”

Lương Chi Ý cúi đầu.

Nhìn thấy tên sách:

“…”

Được lắm.

Cậu được lắm.

Tác giả có lời muốn nói:

Chi Chi: “Tới đây thôi, cho BE đi tác giả, cảm ơn.”

Nghĩa Nghĩa: “Đã sắp xếp.”

Bùi Bùi: “?”

Hết chương 3.