Dụ Dỗ

Chương 28




Edit+Beta: Selbyul Yang

“Để cô có thể ở bên cậu lâu hơn một chút.”

Thấy Bùi Thầm nhìn cô mà không nói gì, Lương Chi Ý mỉm cười giải thích: “Hồi trưa mình không ngủ, đúng lúc làm xong đề thi thì thấy hơi mệt.”

Cô đứng dậy, đeo cặp lên lưng, thấy một vài chiếc đèn trong hiệu sách đã tắt: “Phải tắt đèn rồi, tụi mình đi thôi?”

“…Ừ.”

Bùi Thầm đáp lại.

Ở Bên ngoài, bầu trời tối om, ánh đèn đường lọ mọ. Hồi nãy trời mới mưa một trận, lá cây ngô đồng rụng đầy dưới đất, mang theo cảm giác mát mẻ của tiết trời cuối thu.

Hôm nay đã là đầu tháng mười một. Năm nay nhiệt độ ở thành phố Lâm giảm nhanh hơn trước đây một chút.

Lương Chi Ý ra khỏi hiệu sách, nhảy hai cái hoạt động cơ thể, rồi vui vẻ nói: “Học tập suốt một buổi tối, tốt lắm tốt lắm…”

Một chiếc lá rất nhỏ lặng lẽ rơi xuống đầu cô, cô gái quay đầu nhìn về phía Bùi Thầm, khóe môi cong lên: “Bùi Thầm à, chúng ta đi thôi.”

Dưới ánh đèn đường, đôi mắt cô như được điểm xuyết ánh sao bé nhỏ, tươi cười dịu dàng với cậu, ấm áp rực rỡ.

Bùi Thầm cụp mắt, chỉ nhìn cô chăm chú.

Đôi mắt vốn luôn lạnh như băng dần dần trở nên dịu dàng.

Lương Chi Ý vừa mới quay người định đi về phía trước thì chợt có cảm giác cổ tay bị Bùi Thầm nhẹ nhàng giữ lại.

Dưới ánh đèn đường lọ mọ, hai người đứng rất sát. Lương Chi Ý ngẩn ra, trái tim có chút loạn nhịp. Rồi cô thấy cậu giơ tay lấy chiếc lá rụng hơi ngả vàng trên đầu cô xuống.

Cậu khàn giọng nói:

“Lá cây rớt xuống đầu rồi kìa.”

Lương Chi Ý “Ồ” một tiếng, ngơ ngác sờ đầu: “Có còn nữa không?”

“Hết rồi.”

Cô gái giơ tay chỉnh lại mái tóc dài. Bùi Thầm nhìn cô, vô vàn cảm xúc chỉ có thể bị đè nén. Cậu thấp giọng hỏi:

“Có lạnh không?”

“Vẫn ổn, không lạnh.”

Cô lén tưởng tượng, ngộ nhỡ cậu cởi áo khoác ra đưa cho cô thì phải làm sao giờ? Lãng mạn thì lãng mạn đấy, nhưng cô cũng sợ cậu bị cảm lạnh.

Hì hì, cô cũng thật là chu đáo quá đi.

Sau đó Bùi Thầm hỏi: “Để tài xế nhà cậu tới đón cậu à?”

“Hử?”

“Đêm hôm khuya khoắt đừng đi xe về một mình.”

Lương Chi Ý gật đầu, rồi lấy di động ra: “Thế để mình gọi một cú điện thoại.”

Đối phương nói bây giờ tới đón cô, bảo cô chờ mười lăm phút.

Sau khi cúp máy, cô nhìn về phía Bùi Thầm: “Thế cậu đi xe buýt về nhà à?”

“Ừ.”

“Hay là mình đưa cậu về nhà nhé? Cậu nói cho mình biết địa chỉ là được, tiện lắm.”

“Không cần đâu, tôi đi xe buýt là được rồi.”

“Thế bọn mình tới bến xe buýt trước đi.” Thế thì lại có thể ở bên cậu thêm một lúc nữa rồi.

Vì vậy hai người chậm rãi đi về phía bến xe buýt. Ở ven đường, một vài vũng nước đọng lại dưới nền gạch, ánh đèn đường rọi xuống phản chiếu ánh sáng vàng rực rỡ.

Bùi Thầm quay đầu nhìn về phía Lương Chi Ý. Hai má cô gái mềm mại, đường cong xinh đẹp được ánh đèn phác họa từng chút một.

Thật ra hôm nay cậu chơi bóng rổ xong rồi lại đi làm thêm đến tận khuya thì đã mệt lắm rồi. Vốn là cậu sẽ phải về nhà một mình.

Sau khi bố mẹ ly hôn, tính cách của cậu đã trở nên hướng nội hơn rất nhiều. Rất nhiều người ngưỡng mộ cậu học hành giỏi giang, học vấn xuất sắc, nhưng càng có nhiều người cảm thấy tính tình cậu trầm lặng, cũng không muốn làm bạn với cậu.

Cậu đã sớm quen với nỗi cô đơn.

Nhưng vào buổi tối mùa thu này, cô gái lại khăng khăng ở bên cạnh cậu, như xua tan đi mọi sự lạnh lẽo.

Trong nháy mắt đó cậu đã có một niềm hy vọng xa vời, hy vọng xa vời rằng con đường tới bến xe buýt này có thể dài hơn một chút.

Có thể để cô ở bên cạnh cậu lâu hơn một chút.

Khi tới bến xe buýt, “Bùi Thầm này, cậu đi xe buýt tuyến số mấy vậy?”

“Tuyến số 21.”

Lương Chi Ý quay đầu thì đúng lúc nhìn thấy xe buýt tuyến số 21 đang tiến về phía bọn họ. Cô chỉ cho cậu: “Ấy, xe tới rồi kìa! Cậu chuẩn bị phải lên xe rồi.”

Sau đó chiếc xe buýt dừng lại trước mặt, nhưng Bùi Thầm lại chưa lên xe.

“Cậu không lên xe à?”

Bùi Thầm đối diện với ánh mắt vừa ngờ vực vừa thúc giục của cô gái, rồi nhìn sang chỗ khác, hơi mất tự nhiên nói: “Đúng lúc tôi thấy khát, muốn đi mua chai nước đã. Cậu muốn uống gì?”

“À, nước khoáng là được…”

Cô dứt lời, rồi cậu xoay người đi thẳng tới cửa hàng tiện lợi ở phía sau.

Ấy?

Cái người này có nhất thiết phải mua nước vào lúc này không…

Bùi Thầm mua nước xong rồi quay lại, đưa cho cô một chai. Lương Chi Ý bất đắc dĩ thở dài: “Thế thì cậu lại phải đợi chuyến tiếp theo đấy.”

“Không sao.”

Mười lăm phút sau, xe của nhà họ Lương tới. Chiếc xe chậm rãi dừng ở ven đường, Lương Chi Ý nhìn về phía Bùi Thầm: “Mình về nhà đây, cậu cũng về sớm một chút đi nhé. Mấy ngày này nghỉ ngơi cho khỏe, nhớ bảo vệ đầu gối cẩn thận đấy.”

Bùi Thầm đối diện với ánh mắt trong veo của cô, rồi thấp giọng nói được.

Lương Chi Ý lên xe. Tài xế ngẩng đầu nhìn Bùi Thầm vẫn cứ đứng ở ven đường nhìn theo Lương Chi Ý, cuối cùng không nói gì mà khởi động xe.

Sau khi chiếc Bentley chạy đi, Bùi Thầm không chờ xe mà đi thẳng về nhà luôn.

Vì sợ hôm nay trời sẽ mưa nên cậu không đạp xe đạp.

Thật ra cậu biết chiếc xe vừa rồi là xe buýt tuyến số 21.

Nhưng cậu vẫn muốn đảm bảo rằng cô gái lên xe an toàn, nên không lên.

Không có tuyến tàu điện ngầm nào có thể chạy thẳng tới gần nhà cậu, chỉ có thể ngồi tàu điện ngầm đi một đoạn ngắn, sau đó lại đi bộ thêm mười phút.

Cậu bước đi chậm rãi, cảm giác đầu gối có chút không thoải mái sau khi trải qua một ngày mệt nhọc.

Cuối cùng đôi mắt tối tăm như mực của cậu cụp xuống, tiếp tục đi về phía trước.

***

Hôm sau là cuối tuần, cơn mưa thu qua đi, khó có lúc đón một ngày trời trong nắng ấm.

Sáng sớm, tại biệt thự nhà họ Lương.

Trong phòng ngủ, Lương Đồng Châu ngồi trước một đống đề ôn tập, đau đầu đến muốn vỡ ra.

Chỉ còn hơn một tuần nữa là tới kì thi giữa kì, phải làm sao với cái trình học tập xếp bét này của cậu đây? Cậu không muốn bị huấn luyện viên ‘đày’ sang đội hai đâu.

Khó chịu một lúc, cậu tức giận đến mức lấy di động ra gọi điện thoại cho Lam Chí:

“Cái phương pháp ôn tập cậu dạy mình hồi trước có dùng được đéo đâu. Ngữ văn thì cũng đành thôi, môn toán chỉ học thuộc công thức thì có tác dụng gì chứ, mình vẫn không biết làm bài.”

“Nói thừa, toán thì chắc chắn là phải hiểu rồi, mình chỉ đang dạy cậu cái căn bản thôi, còn mấy cái lịch sử chính trị đó thì cậu học thuộc là được.”

Lương Đồng Châu tức giận đến mức hít một hơi thật sâu, “Mẹ nó chứ mình học khoa học tự nhiên đấy.”

“…”

“Đã làm phiền rồi, mình nhớ nhầm thành cậu học khoa văn giống mình.” Lam Chí vò đầu, “Thế thì mình cũng không có cách nào để giảng lí hoá cho cậu cả. Chị cậu học giỏi như thế mà, sao không hỏi chị ấy?”

Nếu cậu mà hỏi Lương Chi Ý thì chưa biết sẽ bị cô cười nhạo như nào đâu.

Cuối cùng Lam Chí nghĩ tới điều gì đó, kích động nói: “Cậu có thể hỏi Bùi Thầm ấy! Bùi Thầm học giỏi như thế, biết đâu cậu ấy có thể gia sư cho cậu đấy.”

Đúng vậy, bình thường chị cậu cũng khen không ít lần Bùi Thầm học hành giỏi giang như nào trước mặt cậu.

Cân nhắc một hồi, cậu gọi điện thoại cho Bùi Thầm nói chuyện này, rồi hỏi đối phương hôm nay có rảnh không, có thể tới nhà dạy kèm cho cậu ta được không.

Ở bên kia Bùi Thầm nghe thế thì ngạc nhiên: “Tới nhà cậu ư?”

“Ở nhà tiện ấy mà, mình có thể bảo tài xế qua đón cậu.”

Bùi Thầm im lặng mấy giây, “Đây là ý tưởng của chị cậu à?”

Lương Đồng Châu giải thích là không phải. Hơn nữa hôm nay Lương Chi Ý ra ngoài tới nhà Quý Phỉ Nhi chơi, vốn cũng không ở nhà.

Cuối cùng Lương Đồng Châu cứ cầu xin mãi, chàng trai đồng ý, cậu bảo không cần tới đón, cậu tự tới là được. Lương Đồng Châu cũng không ép, sau đó gửi địa chỉ cho cậu.

Nửa tiếng sau, Bùi Thầm dựa theo địa chỉ, tới khu biệt thự Vân Cảnh An Thành.

Lương Đồng Châu đứng chờ trước cổng, thấy cậu thì đi lên trước: “Cuối cùng cậu cũng tới rồi, mình sắp bị đống đề thi tra tấn đến phát rồ lên rồi.”

Hai người đi xe buýt mini ở trong khu biệt thự, khi tới trước một tòa biệt thự, Lương Đồng Châu nói: “Đây là nhà mình.”

Sau khi xuống xe, Bùi Thầm đi theo Lương Đồng Châu vào bên trong, rồi nhìn thấy trong hoa viên trước sân có hai dì giúp việc đang xử lý hoa cỏ. Họ dừng tay, gật đầu chào hỏi cậu.

Khi tiến vào huyền quan được trang trí tông màu vàng kim, Bùi Thầm đi vào biệt thự. Đập vào mắt chính là phòng khách rộng thênh thang trần cao bảy mét, ánh mặt trời rọi vào cửa sổ sát đất to lớn, xung quanh bày biện rất nhiều đồ gốm sứ sưu tầm, chỗ nào cũng bộc lộ sự xa hoa đẹp đẽ.

Đây là nhà của Lương Chi Ý.

Hoàn cảnh sống từ nhỏ tới lớn của cô là như thế này.

Mặc dù biết nhà Lương Chi Ý rất giàu, nhưng vào giờ phút này cậu vẫn bị choáng ngợp trước những gì mình chứng kiến. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được một cách trực quan sự chênh lệch về gia cảnh giữa cậu và Lương Chi Ý.

Bùi Thầm cụp mắt, trong thoáng chốc cảm xúc trong lòng đan xen lẫn lộn. Lương Đồng Châu dẫn cậu lên tầng, đi vào phòng.

Lương Đồng Châu đưa đề thi cho cậu. Bùi Thầm đè nén suy nghĩ, đầu tiên là tìm hiểu tình hình học tập của cậu ta, từ đó phân tích những chỗ yếu kém của cậu ta. Lương Đồng Châu cũng biết đại khái bản thân yếu kém ở đâu.

Bùi Thầm chậm rãi giảng lại kiến thức cho cậu ta một lần. Sau khi Lương Đồng Châu hiểu ra thì đúng là giải đề dễ dàng hơn rất nhiều.

Bùi Thầm: “Chỉ là bình thường cậu ham chơi quá, không chăm chú nghe giảng, chứ thật ra cậu hiểu bài rất nhanh.”

Lương Đồng Châu cười: “Mình biết mình vẫn rất thông minh mà.”

“Nhưng nếu cậu không cố gắng thì kiến thức bị tồn đọng sẽ ngày càng nhiều hơn, sau này khi học sẽ càng khó khăn. Với lại qua một khoảng thời gian nữa là tới đợt ôn tập thứ nhất* rồi.”

(*)

Lương Đồng Châu nhíu mày.

“Môn vật lý của cậu hơi kém, một bước lên trời* là chuyện bất khả thi. Đầu tiên cứ nắm chắc kiến thức đã, một tuần tới đây cậu phải dành nhiều thời gian hơn cho môn vật lý.”

(*)

Lương Đồng Châu nghe lời đáp ứng.

***

Buổi trưa, Bùi Thầm ăn cơm ở nhà họ Lương. Bên cạnh đó, vào buổi chiều, cậu dạy bù cho Lương Đồng Châu rất nhiều nội dung.

Qua một ngày như thế, Lương Đồng Châu đã hoàn toàn phục Bùi Thầm sát đất. Người này chơi bóng rổ giỏi đã đành, học tập còn trâu bò như vậy nữa.

Lương Đồng Châu muốn giữ Bùi Thầm ở lại ăn tối, chàng trai từ chối khéo, nói nhà có việc, cậu ta đành phải thôi. Trước khi đi, cậu ta đưa Bùi Thầm đi xem mấy thứ có liên quan tới bóng rổ trong phòng cậu ta.

Bùi Thầm nhìn thấy mấy quả bóng rổ có chữ ký, còn có cả mấy cái áo chơi bóng có chữ ký của ngôi sao bóng rổ. Nhìn là biết không phải thứ mà người bình thường có thể kiếm được.

Mà trước giờ những thứ này luôn là cái mà Bùi Thầm không dám đòi hỏi xa vời.

Lương Đồng Châu hỏi Bùi Thầm ở đây có ngôi sao nào mà cậu thích không, cho cậu tự chọn một cái coi như cảm ơn. Chàng trai lại từ chối, cậu cảm thấy quá quý giá.

Lương Đồng Châu nói mình đi WC cái đã, Bùi Thầm ra khỏi phòng ngủ trước. Một lúc lâu sau cậu nghe thấy tiếng động từ đầu cầu thang truyền tới, khi ngước mắt lên nhìn thì khuôn mặt của Lương Chi Ý bất chợt xuất hiện trong tầm mắt.

Cô gái đi từ phía cầu thang tới, mặc áo lông màu vàng nhạt và váy ngắn, đáng yêu dịu dàng.

Cô nhìn thấy cậu: “Bùi Thầm?!”

Tối nay cô vốn muốn ăn cơm ở nhà Quý Phỉ Nhi, nhưng nhà Quý Phỉ Nhi có việc, nên cô về trước.

Lúc ở dưới tầng cô chợt nghe dì giúp việc nói hôm nay Lương Đồng Châu mời bạn tới nhà, cô còn đang băn khoăn là ai.

“Bùi Thầm à, hôm nay người tới gia sư cho em trai mình là cậu hả! Hôm nay cậu tới lúc nào thế…?”

“Sáng nay.”

“Thế mà Lương Đồng Châu cũng chẳng nói gì với mình cả!”

Aaa làm cô lỡ mất cơ hội tốt để nhìn thấy Bùi Thầm như thế QAQ.

“Tôi tới gia sư cho cậu ấy.”

“Bùi Thầm à, thế cậu ở lại ăn tối cùng nhé?”

Vào giờ phút này chàng trai có cảm giác bản thân không hề phù hợp với nơi này. Cậu đối diện với đôi mắt tràn ngập mong chờ của cô, rồi trúc trắc nói:

“Tôi có việc, phải về nhà.”

“Á…Ăn bữa cơm rồi lại về cũng không muộn mà.”

“Không được.”

Cuối cùng Lương Chi Ý cũng không thể ép cậu ở lại. Đúng lúc Lương Đồng Châu ra khỏi phòng ngủ, hai chị em cùng nhau tiễn cậu đến cổng của khu biệt thự.

Khi đi xe buýt quay về, Lương Đồng Châu thấy Lương Chi Ý cúi mặt thì “xùy” một tiếng: “Xem cái vẻ mặt thất vọng của chị kìa. Em đã bảo mà, hồi trước lúc ở trước mặt em sao chị lại bảo vệ Bùi Thầm như vậy chứ, thì ra là chị thích cậu ấy à?”

“…”

Chẳng phải hôm qua cái người này đã biết rồi hay sao…

Lương Chi Ý không phủ nhận, cô quay đầu lườm cậu: “Hôm nay em gọi cậu ấy tới nhà, chuyện lớn như thế mà cũng không nói chị một tiếng.”

“Hai người là bạn ngồi cùng bàn, một tuần năm ngày đều ở cạnh nhau, có đến mức phải thế không?”

Lương Đồng Châu nhếch khóe môi, “Hôm nay cậu ấy còn hỏi là em gọi cậu ấy tới nhà có phải là ý tưởng của chị không, dường như nếu là chị sắp xếp thì cậu ấy sẽ không chịu tới. Sao mà em có cảm giác hình như Bùi Thầm với chị…”

Lương Chi Ý xoa chóp mũi, nói khẽ:

“Em không cần phải nói, chị biết là cậu ấy không thích chị.”

Lương Đồng Châu đảo tròng mắt nhìn cô, khóe môi nhếch lên vẻ tươi cười, “Ai lại không thích một người đáng yêu như chị của em chứ.”

Lương Chi Ý khẽ hừ một tiếng, biết cậu đang an ủi cô.

“Em nhớ là điều kiện kinh tế nhà Bùi Thầm khá bình thường nhỉ? Chị à, liệu chị có từng nghĩ rằng, có lẽ không phải là Bùi Thầm không thích chị, mà là cậu ấy cảm thấy hai người không phù hợp không?”

Thật ra tối nay Lương Chi Ý cũng cảm nhận được sự mất tự nhiên của Bùi Thầm khi đối mặt với cô. Cô biết lòng tự trọng của cậu rất cao, có thể gia cảnh của họ có sự chênh lệch rất lớn. Với cậu mà nói, đây là một vấn đề lớn.

Lương Chi Ý cụp mắt: “Chị không hề quan tâm đến những điều này…”

Cô vốn không quan tâm Bùi Thầm có một gia đình như thế nào, cũng không quan tâm cậu bần hàn hay giàu có, chỉ đơn giản là cô thích cậu mà thôi.

Lương Đồng Châu cảm thán một tiếng: “Chúng ta thì tất nhiên sẽ không quan tâm. Nhưng chị à, liệu chị có từng đứng ở một góc nhìn khác mà suy xét không? Nếu em là Bùi Thầm, có lẽ em cũng sẽ khá là để ý đến điểm này đấy.”

Lương Chi Ý hơi ngơ ngác.

Thế nên Bùi Thầm lạnh nhạt với cô là vì điều này sao…

Cô khẽ thở dài, chợt thấy mông lung.

***

Buổi tối, Bùi Thầm ăn cơm xong thì luyện bóng rổ tại sân bóng rổ của một công viên gần chung cư.

Xung quanh toàn là nhà dân, mọi người đi bộ tới lui, cách đó không xa có mấy bác gái đang nhảy quảng trường*.

(*)

Bùi Thầm lặp lại động tác lên rổ*, từng giọt mồ hôi chảy xuống, sắp thấm đẫm lưng áo bóng rổ của cậu.

(*)

Chơi bóng rổ một lát, giọng Tuyên Hạ truyền tới:

“Mình tới rồi đâyyy.”

Tối nay cậu ta nhận được cuộc gọi từ Bùi Thầm, đối phương bảo cậu ta tới chơi bóng rổ. Cậu ta để di động xuống cái ghế bên cạnh, Bùi Thầm ném bóng cho cậu ta, thản nhiên nói: “Chơi một lúc đi.”



Hai mươi phút sau, hai người đều thấm mệt, đi tới cái ghế dài bên cạnh nghỉ một lát. Tuyên Hạ uống nước, rồi nhìn về phía Bùi Thầm, không nhịn được cười hỏi:

“Không phải là hôm nay cậu gọi mình ra chơi bóng rổ đấy chứ?”

Bùi Thầm im lặng, Tuyên Hạ hiểu ra ngay lập tức: “Thế thì là cậu có việc tìm mình nói rồi. Nói đi, chuyện gì vậy?”

Bùi Thầm uống ngụm nước, mặt mày cúi thấp xuống, một hồi lâu sau thì lên tiếng: “Có liên quan tới Lương Chi Ý.”

Tuyên Hạ:!!

“Đệt mợ, quả nhiên mình đoán không sai!”

Bùi Thầm nói chuyện gần đây cô gái theo đuổi cậu. Ban đầu cậu định tự tiêu hóa một mình, ai ngờ lúc chập tối khi từ nhà Lương Chi Ý trở về, trái tim cậu càng thêm rối bời, không biết phải làm gì bây giờ.

Tuyên Hạ nghe xong thì vỗ bả vai cậu: “Mình đã sớm nhìn ra là cậu sẽ để ý tới Lương Chi Ý rồi. Cậu đừng có mà không thừa nhận, nếu cậu không thèm để ý thì sao lại xoắn xuýt như này?”

Tuyên Hạ nói: “Mình biết cậu đang nghĩ gì, sự chênh lệch về kinh tế của gia đình hai người các cậu đang đặt ở đó, không thể phớt lờ, nhưng cậu đã không nỡ từ chối cậu ấy nữa rồi.”

Tuyên Hạ biết rõ gia đình của Bùi Thầm, cũng biết nhà là chướng ngại lớn nhất trong lòng Bùi Thầm. Nhưng làm anh em, Tuyên Hạ cũng không biết mình có thể giúp được gì cho cậu.

Tuyên Hạ khuyên cậu: “Thật ra thì cậu cần gì phải ép bản thân đưa ra lựa chọn nhanh như vậy chứ? Nếu đã đấu tranh như thế, chẳng thà cứ thuận theo tự nhiên, xem thử con tim sẽ dẫn cậu đi về hướng nào.”

Tuyên Hạ vỗ vai cậu, “Tựa như những gì Lương Chi Ý đã từng nói, trước tiên cậu cứ xem cậu ấy như bạn bè đã, những chuyện khác thì từ từ suy xét. Cậu cần gì phải mang tới cho bản thân áp lực tâm lý lớn như vậy?”

Cuối cùng hai người chuyện trò xong, mắt thấy thời gian cũng hòm hòm rồi, Tuyên Hạ bảo cậu ta phải về nhà rồi.

Đầu óc cậu ta xoay chuyển, chợt nở nụ cười: “Phải rồi, thấy khoảng thời gian này áp lực trong lòng cậu lớn như thế, hay là thứ bảy tuần sau bọn mình tới nơi nào đó chơi nhé, cho cậu chọn địa điểm.”

“Tuần sau nữa là thi giữa kì rồi, cậu có thời gian ra ngoài à?”

“Đùaaa, mình có từng lo tới thành tích của mình ư? Có biết là ‘Kỳ thi lớn thì chơi kiểu kì thi lớn, kì thi nhỏ thì chơi kiểu kì thi nhỏ*’ không? Phải đi, đúng lúc mình cũng muốn ra ngoài.”

(*)

Bùi Thầm suy nghĩ một hồi, “Hay là đi biển đánh bắt hải sản nhé.”

Cậu nói rằng mình biết một hòn đảo nhỏ gần thành phố Lâm, không phải là khu du lịch đã được khai phá hay gì, hoàn cảnh rất tốt.

Tuyên Hạ vung bàn tay to, nói khí phách: “Thế thì quyết như vậy nhé. Bọn mình cắm trại một đêm, hôm sau quay về. Thế cậu thu dọn đồ đạc của mình là được, mấy thứ khác mình sẽ lo liệu.”

***

Cuối tuần trôi qua, một tuần mới bắt đầu. Kì thi giữa kì đã cận kề, mọi người cũng bước vào giai đoạn ôn tập căng thẳng.

Nhưng với Bùi Thầm mà nói, thi cử là chuyện rất đơn giản. Dựa theo tiến độ của cậu thì cậu thậm chí đã bước vào đợt ôn tập thứ hai* rồi.

(*)

Khoảng thời gian một tuần trôi qua rất nhanh.

Tối thứ sáu khi đội bóng rổ của trường huấn luyện xong, Tuyên Hạ nói với cậu: “Cậu đừng có quên là ngày mai đi biển đánh bắt hải sản đấy nhé. Chín giờ sáng ngày mai cậu chờ mình trước cổng chung cư, mình tới đón cậu.”

“Chúng ta đi bằng cách nào?”

“Mình thuê một chiếc xe.”

“Ừ, đến lúc đó hết bao nhiêu thì nói với mình.”

“Biết rồi biết rồi.”

Vì thế buổi tối Bùi Thầm về đến nhà, sửa soạn ba lô. Cậu cũng gọi điện thoại cho một ông cụ làm tình nguyện viên cộng đồng, làm phiền ông ngày mai tới trông bố.

Bình thường có một vài tình nguyện viên cộng đồng tới nhà thăm hỏi Bùi Vĩnh Hạ, hỏi xem ông có cần giúp đỡ gì không, nên giống như trước đây khi cậu đi quân sự, hoặc là ngày thường những lúc cậu tới trường, không ở nhà, Bùi Vĩnh Hạ có gì cần giúp đỡ thì đều có thể tìm bọn họ.

Buổi tối, Bùi Thầm ngủ một giấc ngon lành. Sáng sớm hôm sau cậu tỉnh hơi sớm, bèn đi siêu thị mua đồ ăn trước, thế thì sẽ tiện cho Bùi Vĩnh Hạ nấu cơm.

Tới gần chín giờ sáng, cậu ăn sáng xong, học thuộc từ vựng tiếng Anh rồi ra ngoài.

Khi tới cổng khu chung cư, cậu nhìn thấy một chiếc xe van.

Còn đang ngờ vực thì cửa kính xe bên phía ghế phụ hạ xuống, cái đầu của Tuyên Hạ lộ ra. Đối phương vẫy tay với cậu: “Bùi Thầm, ở đây này, lên xe đi!”

Bùi Thầm đi qua. Cậu kéo cửa sau của xe ra, bên trong bất chợt truyền tới mấy giọng nam giọng nữ vang dội: “Surprise!” (Bất ngờ chưa nào!)

Cậu ngẩng đầu lên, rồi nhìn thấy trong xe ngoài Tuyên Hạ ra thì còn có mấy người ngồi chen chúc.

Lương Chi Ý, Lương Đồng Châu, Phàn Cao, Quý Phỉ Nhi, Tri Miên.

Năm người cười to:

“Thế nào hả đại sư huynh, có ngạc nhiên mừng rỡ không?”

Bùi Thầm: “…”

Chuyện gì thế này?

Tuyên Hạ từ dãy trước ló đầu ra, ha ha hai tiếng: “Chủ yếu là do có mỗi hai đứa mình đi thì nhàm chán quá, càng đông càng vui mà, nên tiện thể gọi bọn họ tới luôn.”

Bùi Thầm: “…”

Cậu biết ngay là cái người này chắc chắn không ấp ủ chuyện gì tốt mà.

Mọi người mỉm cười thúc giục Bùi Thầm lên xe. Lúc này cậu đâu có lí do gì để từ chối, đành phải lên xe. Lương Đồng Châu nhịn cười chỉ cho cậu:

“Chỉ còn một chỗ đó nữa thôi, cậu ngồi đó đi.”

Bùi Thầm quay đầu nhìn, người ngồi ở bên cạnh là Lương Chi Ý.

Cô gái mặc một chiếc áo dệt kim màu trắng, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, đôi mắt như hạnh nhân đen nhánh sáng rực, dường như còn tươi tắn hơn cả ánh nắng bên ngoài.

Chàng trai chợt ngẩn ra. Cậu đối diện với đôi mắt của cô, trái tim đập rộn lên một cách không thể kiểm soát.

Hết chương 28.