Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh
Từ sau đêm đó, tâm lý của Sở Hạ có chút chuyển biến. Hắn cảm thấy rằng ở lại đây cũng không hẳn là không thể. Tuy Diệp Mạc là một người khó ở, thế nhưng cũng không phải hoàn toàn không sống chung được. Hơn nữa dạo gần đây có vẻ như anh nới lỏng với hắn hơn.
Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Sở Hạ nhìn thấy Diệp Mạc đang ngồi trò chuyện với một cô gái nào đó. Lần này không ngồi ở trong thư phòng mà lại ở bên ngoài, chẳng lẽ không phải chuyện công việc?
Sở Hạ nhìn thấy cô gái đó thỉnh thoảng lại đưa tay lên che miệng rồi cười, tựa hồ như đang vui vẻ lắm. Đây là lần đầu tiên hắn xem được cảnh Diệp Mạc trò chuyện với một cô gái, gương mặt anh vẫn nghiêm túc lạnh lùng.
Chứng kiến khung cảnh này, không hiểu sao Sở Hạ có hơi khó chịu, cảm giác này chỉ thoáng qua sau đó liền biến mất. Hắn tự khó hiểu, sau đó lắc đầu gạt qua một bên.
Như có cảm ứng, Diệp Mạc ngẩng đầu lên liền bắt gặp được ánh nhìn của Sở Hạ. Thấy anh như vậy, cô gái kia cũng nhìn lên theo. Hai tầm mắt chiếu thẳng vào người khiến Sở Hạ nhướn mày, không biết nên phản ứng sao.
"Xuống đây." Diệp Mạc dùng khẩu hình nói với hắn, điệu bộ tùy ý nhưng không cho phép cự tuyệt.
Sở Hạ nhướn cao mày, cuối cùng vẫn phải nghe theo mà đi xuống. Thời tiết hôm nay mát mẻ, thích hợp cho việc ra ngoài hít thở không khí.
Tới gần, hắn mới có thể nhìn thấy rõ được gương mặt của cô gái kia. Trong sáng, thuần khiết, khi cười lên tạo ra một lúm đồng tiền. Cô gái đó mỉm cười gật đầu với Sở Hạ, hắn chào lại, kéo ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.
"Xin chào, tôi là Nghiêm Nghi, là đối tác của Diệp Tổng." Nghiêm Nghi nhẹ nhàng giới thiệu.
Sở Hạ càng nghi hoặc, nếu là đối tác thật, sao không vào thư phòng mà bàn công việc? Với lại, Diệp Mạc kêu hắn xuống đây làm gì cơ chứ, hắn cũng có hiểu cái gì đâu.
"Tôi là Sở Hạ, trợ lý của Diệp Tổng." Hắn cất giấu nghi hoặc trong lòng, giới thiệu lại.
Khi nghe Sở Hạ nói câu này, Nghiêm Nghi liền tỏ ra kinh ngạc, người như Diệp Mạc mà cũng có trợ lý kiểu thân cận như vậy ư? Tuy Mặc Dịch và Mộc Thụy cũng rất thân thiết, thế nhưng không ai kề cạnh gần anh tới vậy. Cố nén suy nghĩ trong lòng, Nghiêm Nghi cười nhẹ nhấp một ngụm trà.
"Vậy xong việc rồi, tôi về trước. Anh đừng quên ngày hôm đó đấy." Nghiêm Nghi đứng dậy, cầm túi xách lên. Dáng người cô cân đối, gương mặt lại toát ra vẻ thanh lịch, nhìn vào rất có mị lực của người thành đạt.
Diệp Mạc gật đầu xem như câu trả lời.
"Cô gái kia có thân phận gì vậy?" Lúc cô đi rồi, Sở Hạ không nhịn được mà hỏi anh.
Liếc mắt thấy khuôn mặt hiếu kỳ xen lẫn một thứ cảm xúc kỳ lạ nào đó, Diệp Mạc cảm thấy khá mới lạ.
"Vợ chưa cưới của tôi." Anh chậm rãi nhả từng chữ, thế nhưng lại khiến cho Sở Hạ đứng hình.
Hắn phản ứng không kịp, chưa hiểu được lời mà Diệp Mạc vừa nói ra có nghĩa là gì.
"Vợ chưa cưới?" Hắn nhíu mày hỏi lại, chưa hề nghe thông tin rằng anh có người như vậy.
Diệp Mạc gật đầu, "Là ông tôi sắp xếp, cũng đã mấy năm rồi."
Chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, Diệp Mạc không quan tâm đến mấy thứ như thế này.
Nhìn nét mặt tùy ý của anh, Sở Hạ không biết phải nói gì thêm nữa, có chút không nên lời. Hắn ngã ra tựa vào lưng ghế, nhắm mắt tận hưởng gió đang lùa vào người. Dáng vẻ tùy ý nhưng không giấu nổi vẻ đẹp trai.
Diệp Mạc cũng im lặng, anh rất hiếm khi có thể ngồi trầm mặc cùng một người như thế này. Vậy mà khi ngồi với hắn, anh không có cảm giác khó chịu nào.
"Hôm nay trời đẹp, buổi chiều tới viện dưỡng lão đi." Cảm giác nằm một lúc cơn buồn ngủ lại ập đến, Sở Hạ nheo mắt rì rầm trò chuyện, thử đề nghị với anh.
"Ừ." Diệp Mạc chỉ đáp một từ, lẳng lặng suy tư.
"Còn phải ghé mua thêm hoa lưu ly nữa, không biết để làm gì." Hắn nói một cách chậm rãi, đuôi mắt liếc nhìn Diệp Mạc. Không ngờ Diệp Mạc lại nhanh chóng đồng ý như vậy.
Anh không đáp lại, sắc mặt không biểu cảm nhìn thẳng. Ông Diệp chắc chắn sẽ không để yên cho Sở Hạ, có thể sẽ ở trong tối tìm cách gây khó dễ. Diệp Chính Viên luôn không muốn có một người có thể gây ảnh hưởng tới anh, thế nên từ bé đến lớn, anh đã được rèn luyện trở nên vô cùng lý trí.
Lúc đó lại có thể bỏ tiệc sinh nhật vì một trợ lý nhỏ, ông Diệp hẳn rất bất mãn. Bây giờ chưa có động tĩnh gì, sợ lại là một cơn sóng ngầm.
...
Chỗ bán hoa thật sự có rất nhiều loại, phong phú tới mức khiến cho Sở Hạ tưởng bản thân đang lạc vào rừng hoa. Hắn chọn một chậu lưu ly nhỏ xem như đẹp nhất rồi mới đi, trong chậu, hoa nở thành vòng tròn rất đáng yêu, đoá hoa màu xanh vẫn còn hơi ướt lấp lánh giữa ánh nắng.
Viện dưỡng lão cách đây hơi xa, ở tận ngoại thành. Sở Hạ ngồi trên xe tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Vết thương còn đau không?"
Không cần nhìn cũng biết là ai hỏi, Sở Hạ nhanh chóng lắc đầu, "Không còn."
Hắn chịu đau khá tốt, thường ngủ một giấc tỉnh dậy thì sẽ quên luôn bản thân còn đang bị đau. Thói quen này được tập lúc còn ở cái chỗ xó xỉnh kia.
Xe chạy một đường, Sở Hạ nhắm mắt nghỉ ngơi rồi thiếp đi lúc nào không hay. Không thể trách được, sáng nay hắn dậy quá sớm.
Tay ôm chậu hoa bị buông lỏng suýt rơi xuống, Diệp Mạc đưa tay lên lấy chậu hoa rồi đặt sang một bên, sau đó nhìn cái đầu đang gục lên vai của mình. Sở Hạ không ý thức được bản thân đang tựa lên vai người bên canh, dáng vẻ say ngủ ngon lành. Diệp Mạc không phản ứng gì nữa, chỉ ngồi yên để mặc cho hắn tựa vào.