Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh
Quay lại thời gian lúc nãy.
Diệp Mạc nhìn đồng hồ, sau đó ngồi xuống ghế, điệu bộ thong dong. Anh sẽ cho bọn họ đúng một phút.
Nhìn thấy anh không những không gấp mà còn thoải mái như vậy, trong lòng Diệp Nhậm Doanh nảy lên nghi hoặc lẫn lo sợ. Rốt cuộc Diệp Mạc định làm gì?
Xác định anh chỉ vào đây cùng với một người, hơn nữa đám vệ sĩ ở đây cũng đông, gã liền cố gắng bình tĩnh lại. Giả bộ cái gì cơ chứ, đằng nào cũng phải thuận theo mà thôi.
"Mày đừng nói mấy câu nhảm nhí nữa, đợi lát nữa nhận xác của nó đi." Gã ta hung dữ.
Thực ra gã vốn chẳng định hợp tác với Diệp Dung, thế nhưng xét thấy chỉ bản thân đơn độc dễ có nguy cơ, vậy nên mới đành bắt tay với bà ta. Nếu có chuyện gì bất trắc, cứ lôi bà ta ra chịu trận.
"Còn ba mươi giây." Mặc Dịch nhìn đồng hồ, sau đó lạnh nhạt thông báo với Diệp Nhậm Doanh.
"Mày muốn làm gì, đừng giả bộ nữa!" Diệp Dung hận thù bước lên, ý đồ muốn đi tới chỗ của Diệp Mạc.
Mặc Dịch ở bên nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, sức lực của hai bên chênh lệch quá lớn, Diệp Dung lập tức ngã nhào xuống đất một cách khó coi.
"Mày!!!" Bà ta chỉ một ngón tay lên Mặc Dịch, nói không ra hơi.
"Còn mười lăm giây." Mặc Dịch không thèm để ý đến Diệp Dung, lạnh mặt thông báo.
"Hừ! Đừng nghĩ mình có quyền ở đây." Diệp Nhậm Doanh nghiến răng, sau đó lập tức lớn giọng, "Vệ sĩ đâu? Mau ném bọn họ ra ngoài!"
Thế nhưng đáp lại gã chỉ là sự im lặng, không có âm thanh nào phát ra, cũng không thấy tiếng bước chân nào đang bước tới.
"ĐIẾC SAO? CÓ NGHE THẤY KHÔNG HẢ?!!!" Diệp Nhậm Doanh tức giận, hét to.
Vẫn không có ai bước tới, gã ta bắt đầu hoài nghi, nhìn Diệp Mạc rồi lại nhìn ra bên ngoài. Gã ta bỗng có dự cảm không lành, vội vàng thúc giục vợ mình đi xem, sau khi bà ta quay lại sắc mặt liền tái nhợt.
"Có chuyện gì?" Diệp Nhậm Doanh vội vàng hỏi.
"Bọn họ... Bọn họ..." Nhược Anh nói không ra hơi, nhìn Diệp Mạc như đang nhìn một thứ gì đó kinh khủng.
Không đợi cho bà ta nói nữa, Diệp Nhậm Doanh vội chạy ra bên ngoài. Sau đó, sắc mặt gã cũng không thua vợ của mình. Trên sàn nhà, máu chảy lênh láng, có người vẫn đang nằm thở khò khè. Bọn họ chưa chết, thế nhưng bị đánh chỉ còn nửa cái mạng.
"Hết một phút." Diệp Mạc chậm rãi đứng dậy.
Mặc Dịch liền bấm vào nút gì đó trên tay. Một lát sau, rất nhiều kẻ mặc áo đen tràn vào, trên người mang theo một khẩu súng.
Diệp Dung đã trực tiếp ngất đi, Nhược Anh thì khụy xuống, không đứng dậy nổi. Ba người bọn họ đều rơi vào tình trạng hoảng sợ đến cực điểm.
"Lão đại." Một người trong đó bước lên, kính cẩn đưa một màn hình có định vị vị trí cụ thể.
Diệp Mạc nhận lấy, châm một điếu thuốc đặt lên môi, chậm rãi nhìn tới chấm đỏ đang di chuyển trên màn hình.
Mấy ngày trước khi đưa cho Sở Hạ con dao kia, anh cũng âm thầm cài vào đó một thiết bị định vị. Chỉ khi nào hắn sử dụng nó thì định vị sẽ bật. Ban nãy định vị là ở chỗ này, thế nhưng trong chốc lát lại biến mất. Hiện tại lại ở cái nơi quỷ quái kia.
"Đến chỗ đó." Diệp Mạc phất tay, ném điếu thuốc xuống chân rồi dụi tắt. Mạnh mẽ bước ra ngoài.
...
"Tìm thấy rồi."
Sở Hạ kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức đối diện với ánh mắt sâu thẳm. Anh vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy hắn, nhìn xuống xem Sở Hạ có bị thương chỗ nào hay không.
Toàn thân như bị hoá thạch, Sở Hạ đứng im mặc anh kiểm tra. Trên người hắn chỉ có vài vết thương ngoài da, còn lại không đáng kể.
"Đi." Nửa ôm nửa kéo đưa Sở Hạ đi theo mình, Diệp Mạc mang sắc mặt lạnh lùng ra hiệu cho người bên cạnh lái xe đi.
Chiếc xe được đỗ ở ngoài cổng căn biệt thự, rời đi một cách thuận lợi mà không gặp thứ gì ngăn cản.
Ngồi trên xe, tâm trạng của hắn hơi loạn, có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi anh.
"Tôi..."
"Khoan nói." Diệp Mạc ngăn cản hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào số liệu trên máy tính, đáy mắt thâm trầm.
Trong chiếc xe tối chỉ có ánh sáng từ chiếc máy tính hắt ra, Sở Hạ ngồi im lặng quan sát sườn mặt của anh. Hắn hơi bất ngờ khi gặp được anh ngay tại đây. Diệp Mạc lại còn đích thân đến cứu hắn và đưa trở về. Rõ ràng hai người chỉ có mối quan hệ nhân viên ông chủ mà thôi, có ông chủ nào lại có thể vì nhân viên như vậy cơ chứ!
Bỗng nhiên Sở Hạ cảm thấy Diệp Mạc không tới nỗi nào. Ít nhất hắn chưa từng phải chịu thiệt khi đi theo anh.
Diệp Mạc không hề biết suy nghĩ của Sở Hạ, anh nhìn vào số liệu đang nhảy nhót trên màn hình. Việc thâu tóm hẳn quyền lực của Diệp Dung không khó khăn lắm, còn của Diệp Nhậm Doanh thì lại hơi phiền phức. Vẫn đề ở chỗ ông Diệp, sự việc lần này nói nhỏ thì không nhỏ, nói lớn thì lại không quá lớn. Chỉ là một trợ lý nhỏ mà thôi, Diệp Chính Viên sẽ không vì Sở Hạ mà kéo vợ chồng Diệp Nhậm Doanh xuống nước. Chắc chắn sẽ còn chừa đường lui cho bọn họ.
Sự việc này sớm muộn cũng sẽ đến chỗ ông Diệp mà thôi, cháu trai cũng con trai lẫn con dâu đều biến mất, khỏi nói cũng biết Diệp Chính Viên sẽ tức giận đến mức nào. Khả năng cao sẽ chú ý đến người trung tâm chính là Sở Hạ.
Diệp Mạc không tới Diệp gia nữa mà trực tiếp lái về nhà. Lúc tới nơi thì cũng đã khuya, Sở Hạ lặng lẽ đi xuống.
Lúc bước ra, cơ thể của hắn trở nên không vững, trên chân có cảm giác hơi nhói. Sở Hạ nhíu mày, bước chậm đi vào, ban nãy do có nhiều việc nên không chú ý, bây giờ mới nhận được cơn đau.
Bả vai bị giày cao gót đạp trúng, vùng hông lẫn chân bị ném mạnh xuống mấy lần. Toàn thân không có chỗ nào là ổn cả.
Diệp Mạc nhận ra Sở Hạ đang cau mày, đi tới một tay túm lấy hắn xách vào. Bị xách như vậy, hắn hơi bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn trầm mặc đi theo.
Đẩy hắn vào căn phòng trị liệu, Diệp Mạc liền dùng giọng điệu không cho cự tuyệt mà nói, "Cởi hết ra."
Lần này, anh không hề có ý định buông tha cho Sở Hạ.