Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh
Trong một không gian kín chật hẹp, Sở Hạ dần dần thức dậy. Điều đầu tiên mà hắn cảm nhận được chính là đau, sau gáy như bị một hòn than đỏ rực dán vào, bỏng rát, khó chịu.
Lúc Sở Hạ muốn đưa tay lên chạm vào gáy thì phát hiện ra bản thân đang bị trói. Từ chân đến tay, đều bị trói chặt, không có cách gì cử động được.
Có cảm giác cơ thể hắn đang nhấp nhô, cứ như đang ngồi trong xe vậy. Sở Hạ kinh ngạc, bởi vì tối cho nên không thể nhìn thấy thứ gì hết.
"Nó tỉnh chưa?"
Đột ngột một giọng nói của nữ giới vang lên từ phía trước khiến hắn cau mày, sau khi hiểu được lời nói kia ám chỉ mình, Sở Hạ lập tức nhắm mắt lại.
Vừa kịp nhắm mắt, trên mặt liền bị vỗ một cái rất mạnh. Sở Hạ im lặng không kêu lên tiếng gì, tay lại nắm chặt thành quyền.
"Có vẻ như vẫn còn hôn mê." Một giọng nam đáp lại, sau đó đi lên phía trước.
"Xem chừng nó cho kỹ." Giọng nữ tựa hồ đang tức giận, lên tiếng nhắc nhở.
Ban nãy tên kia đến gần, Sở Hạ ngửi được chút mùi hương khó chịu còn sót lại trên ống tay gã. Tuy mùi rất nhạt, thế nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được là của tên say rượu đánh ngất hắn kia.
Rốt cuộc bọn họ là ai lại có thể ngang nhiên đi vào Diệp gia bắt người, hơn nữa còn trót lọt như vậy! Cái này khẳng định rằng có kẻ nào đó bên trong bữa tiệc tiếp tay thì mới có thể thành công. Là ai đi chăng nữa cũng đều là mấy kẻ bẩn thỉu.
Có điều sao lại nhắm vào hắn cơ chứ, rõ ràng bản thân Sở Hạ chẳng có gì đáng để bắt cả. Nếu là như vậy thì vấn đề chắc chắn nằm trên người Diệp Mạc. Hắn sớm đã biết anh có nhiều kẻ thù, đi theo Diệp Mạc chẳng khác gì công khai làm mục tiêu. Có thể bọn họ thấy bắt Diệp Mạc là điều không thể thực hiện được, thế nên chuyển hướng sang hắn?
Bọn họ thấy Sở Hạ là người gây được uy hiếp cho anh ư?
Hiện tại Sở Hạ còn chưa dám chắc Diệp Mạc sẽ hao tốn công sức đi cứu mình nữa là uy hiếp. Lần này e là phải tự dựa vào bản thân.
Không một tiếng động đánh giá, Sở Hạ biết được bản thân đang bị ném ở cuối xe. Chẳng rõ bọn họ tính đi đâu.
Bởi vì tay bị buộc chặt, thế nên con dao cất trong ống tay rất khó để có thể với tới. Sở Hạ nhẹ nhàng cọ sát, để cho dây thừng có thể nới lỏng ra hơn, trên trán dần rịn mồ hôi. Hắn chậm rãi mà làm, cố không để cho đám người kia phát hiện ra.
Đi một lúc lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại. Sở Hạ nằm im giả chết, được một tên khác vác lên. Hắn cố nhịn cảm giác khó chịu, rất muốn xem xem ai lại có can đảm như vậy.
Sở Hạ mở hé mắt, nhìn con đường mà bọn họ đang đi. Bọn họ dẫm trên thềm lát gạch, đi vào một căn biệt thự to lớn. Hắn bị vác như bao gạo, không tiện mở mắt ra nữa, sợ sẽ bị để ý.
Bởi vì thị giác không được mở khiến thính giác dần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Sở Hạ nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người đang tới.
"Ném nó vào trong kia đi đã." Lần này là một giọng nam khá quen tai, thế nhưng trí nhớ của hắn đột nhiên trì trệ, chẳng có cách gì nhận ra.
Hắn bị ném vào một chỗ nào đó lạnh lẽo, sàn nhà cứng rắn, mùi khó ngửi quẩn quanh chóp mũi. Cửa đóng sấp một cái khiến cho âm thanh vang vọng, lúc này Sở Hạ mới chậm chạp mở mắt.
"Sh*t." Hắn thầm chửi thề một câu, ban nãy bị ném khiến cho chân vừa mới lành thương có dấu hiệu phát đau.
Tay nãy giờ đã nới lỏng được một chút, Sở Hạ nhanh chóng thò vào ống tay áo lấy ra con dao nho nhỏ sắc bén. Hắn chỉ cứa ở vị trí khó nhìn được, sau đó giả vờ như vẫn bị quấn chặt.
Hắn nằm im tính toán tiếp theo nên làm thế nào, bây giờ trốn ra sẽ có bao nhiêu phần trăm thành công. Nếu đã dám đưa hắn đến đây thì chắc chắn sẽ không sợ hắn chạy trốn, vậy nên phải tìm một cách khác.
...
Trên bàn, một tập tài liệu vừa được chuyển đến qua máy tính cho Diệp Mạc. Anh bấm vào, trên đó liền hiện ra hình ảnh Sở Hạ đang bị trói kèm theo điều kiện.
Sắc mặt của Diệp Mạc âm trầm lạnh lẽo, bây giờ còn dám uy hiếp anh sao?
Đúng là lúc đó không nên để cho Sở Hạ đi một mình. Anh phát hiện ra điều không ổn từ sớm, thế nên đã nhanh chóng thử tìm Sở Hạ, thế nhưng lại không thấy hắn đâu. Diệp Mạc liền cho người đi điều tra.
Anh khá tin tưởng vào năng lực của Sở Hạ, hắn sẽ không để bản thân vào thế khó. Đám người kia nếu đã muốn đấu với anh, thế thì cũng không nên khiến bọn họ thất vọng.
"Diệp Tổng, đã xác định được vị trí." Mặc Dịch hiện ra trên màn hình, sau đó lập tức gửi địa điểm đến.
Rất nhanh, thông tin đã được chuyển tới. Quả nhiên không sai, đúng hệt như dự đoán của Diệp Mạc. Người muốn liều như thế này chỉ có thể là Diệp Dung mà thôi, đã vậy còn muốn kéo thêm một người nữa vào.
"Chuẩn bị những thứ cần thiết." Diệp Mạc nói một câu ẩn ý. Làm việc chung đã lâu, tất nhiên Mặc Dịch biết được ý của anh là gì.
Hiện tại bọn họ đang ở căn biệt thự của Diệp Nhậm Doanh tại phía Nam, cách đây khá xa. Đúng là buồn cười, chỉ bắt một người mà có thể uy hiếp anh sao, trí tuệ bọn họ ngày càng sụt giảm rồi đó. Diệp Dung đã hồ đồ, Diệp Nhậm Doanh còn muốn hồ đồ theo, thật là ngu xuẩn.
Hai người này, ai cũng đừng hòng nghĩ đến việc thoát tội.