Edit: Lu
Ta đi tới cạnh cửa, lúc đầu ngón tay chạm bề mặt gỗ, hơi lạnh khiến ta sực tỉnh, cả người run bắn lên. Rũ mắt mặc cho đầu ngón tay dần lạnh ngắt, ta khẽ thở dài, cuối cùng quay đầu nhìn ngắm Cát Tường đang say nồng trong giấc ngủ.
Khóe miệng người thiếu nữ dường như đang dương lên dưới ánh nến yếu ớt, mơ hồ còn có thể thấy chút nước đọng trên đó. Chưa vài tích tắc sau, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn bắt đầu chôn sau vào trong chăn, rồi bỗng nhiên chép miệng làm cho ta phải phì cười.
Có điều, cười thì cười, nhưng lỗ mũi đau xót, ta hít sâu một hơi, dùng sức nhắm nghiền đôi mắt lại...
Rất lâu sau đó, ta mới mở mắt ra, nhìn về phía Cát Tường ngủ say khẽ nói tiếng thì thầm: "Cát Tường, tiểu thư đi đây, sau này phải tiếp tục ăn cơm thật nhiều, ngủ thật ngon... Sống cả đời thật tốt..."
Cánh tay đẩy mạnh, cửa gỗ phát ra cót két nhỏ như người nghiến răng, ta cất bước ra, từ khe cửa hắt ra ánh nến vàng chạm chạp dao động, rồi từ từ, từ từ biến mất, cuối cùng, ngay cả một đường sáng cũng không còn tồn tại.
Ban đêm quạnh hiu, hành lang dài trống rỗng không bóng người, giữa núi gió đêm thổi vù vù, khí trời mang hơi nóng dần tản đi hết, hè cũng sắp hết rồi, gió thu đã đến. Mùa thu trong núi luôn đến sớm hơn trong thành, ta quay đầu ngước nhìn vầng trăng cong tàn tạ trên bầu trời cô độc, giữa đêm đen đám lá rụng bay đầy, lá rụng không có nơi bám trụ, tất nhiên bay theo chiều gió.
Khung cảnh này thê lương quá, khiến cổ họng ta cũng trở nên nghẹn ngào, bản thân vội vàng nghiêng đầu nhìn hành lang thăm thẳm chạy dài đến sâu trong núi, bất chợt không dám nhìn thêm nữa, hành lang rất dài, quanh co khúc khuỷu, tưởng chừng như khúc quanh kế tiếp chính là đường ra, nhưng mà lần mò mãi mới nhận ra không phải, giống như con đường đằng đẵng phía trước vậy.
Đèn lồng treo trên mái lao đao thứ ánh sáng lờ mờ, trăng lặng gió rít, riêng người đơn bóng vô tâm lời tâm sự của gió, không có tiếng mưa bầu bạn, không cười không khóc. Chẳng biết thời gian đã qua bao lâu, ta đã đi hết hành lang thư viện dài típ tắp ngỡ rằng không hồi kết.
Cứ đi như thế, ta đi đến rừng trúc đã cùng mình trải qua nhiều ngày tháng, nơi những chiếc bàn dài nằm ngay ngắn yên vị. Ta đi tới chỗ ngày thường hay ngồi, nhẹ nhàng ngồi xuống, đầu ngón tay chạm qua từng vết lõm trên mặt bàn thân thương, những vết tích này là do những khi ta không để ý đến bài giảng thì dùng móng tay cạy lên chơi, ngày giờ càng dài, dấu vết càng sâu...
Mấy tháng này, ta giống như thành một người bị thời gian quên mất, lần đầu tiên thật sự sống thoải mái và tự do ở không gian này, có những lúc tiếng đọc sách vang lanh lảnh, lại có khi đồng loạt gật gù đắc ý, rồi thì học đồ kéo những tiếng dài đầy mỏi mệt... Có Đinh Trình Ung ba hoa tự mãn giành phần thiên hạ và tiếng tỳ bà của Đinh Mỹ Nhân réo rắt du dương...
Song, sự gì cuối cùng cũng đều thay đổi, nơi đây từng hưng thịnh bao nhiêu khi gặp tai ương cũng tiêu điều đi, ngay cả Tái Phan An hôm nay cũng đã thu xếp, chuẩn bị bọc quần áo cẩn thận cho một chuyến đi xa...
Thời cuộc đổi dời, thiên hạ hỗn loạn, người người bên ngoài cười vui sau lưng đều có thứ mình cần gánh vác, sợi tơ vận mệnh quấn quanh trên người chúng ta, dù là ai cũng không chạy thoát khỏi thao túng của nó.
Ta đứng dậy mà còn nuối tiếc, bắt đầu trở về...
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu vang lên tiếng chim đập cánh, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy mấy cái lông chim dần dần bay xuống, giống như những bông tuyết nhẹ rơi giữa đêm đen. Ta theo bản năng đưa tay hứng lấy, lông chim trắng xóa từ từ nằm gọn ở trong lòng bàn tay, sự mềm mại hơi ngứa ngáy...
Ta cười với chú chim bé nhỏ, khẽ thủ thỉ: "Là mày sao... Cũng đến tiễn ta à?"
Chú chim đó hình như nghe hiểu lời ta nói thì phải, từ trên cành trúc bỗng giương cánh nhảy vù, bay lượn thêm một ít liền đậu xuống trên đầu vai ta, bản thân sờ chiếc đầu nhỏ nhắn của nó, còn nó trầm thấp kêu những tiếng cúc cu như thì thầm vậy.
Ta đưa tay đặt chú ta vào trong lòng, chú liền quay đầu mở cặp mắt tròn xoa nháy liên tục với con ngươi hồng hồng ướt át. Ánh mắt chú ta rất đẹp, dường như có vô tận nước mắt, song không hề chảy ra giọt nước óng ánh nào.
"Bay đi, bầu trời hoang dã mênh mông kia đó mới là nhà của mày. Nếu như còn sống, ta sẽ trở lại gặp mày."
Ta lại dùng sức ném đi lên, mỗi lần thả nó đi đều là ta, giống như ta luôn buộc nó bay cao bay xa vậy, nhưng mà, có một số thứ, thật sự vẫn nên buông tay.
Chú chim kia hót một tiếng thật dài, đập cánh mấy cái đã bay vọt thẳng tắp, biến mất vào trong rừng trúc mênh mông, thậm chí không hề quay đầu lại dù chỉ một lần.
So với lần trước chú ta vẫn còn quanh quẩn ở trên cao một cách bất lực, lần này, có thể xem là một tiến bộ, không nên ở lại, bởi cuối cùng vẫn phải đi.
Ta mở lòng bàn tay ra, một chiếc lông chim lặng lẽ nằm nơi đó, dưới ánh trăng cùng một màu bạc trắng. Ta thật sự không nỡ vứt bỏ, vì vậy liền nhét nó vào bên hông, cất giữ làm kỷ niệm.
Bước dọc theo con đường, ta rảo chân không nhanh không chậm, khoác lên nụ cười tầm thường mỗi khi gặp những người bạn học "Đối gió thu, thưởng trăng tàn" còn lưu lại nơi đây mà chào hỏi lẫn nhau. Ta đi đến sân trong viện Chúc Anh Đài ở, từ xa xa đã nhìn thấy bóng người hắt lên cửa qua nền ánh nền vàng ố, bụng bỗng cuộn thắt, nhưng vẫn cố kiềm chế con tim bất an, chậm rãi đi đến nơi đó.
Ta còn chưa kịp đẩy cửa thì nó đã bị kéo vào, hai người Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài từ bên trong sánh bước cùng đi ra.
Những ngày gần đây, mọi người hình như đã dần dần cởi mở, Mã Văn Tài và Chúc Anh Đài thường xuyên lui tới nhiều hơn trước, bởi vì cũng sắp đến thời gian khảo hạch của Đinh Trình Ung rồi nên mọi người đều cố gắng giúp đỡ lẫn nhau ôn tập môn. Đáng tiếc, ta lại không có cơ hội tham dự. Ngày hôm qua, chúng tôi đã chia nhóm lấy bốn chữ "Xuân, hoa, thu, tháng" làm đề, muốn phân công hợp tác hoàn thành một thiên văn chương, sau đó giao cho Đinh Trình Ung chấm điểm. Bốn người chúng tôi cũng trùng hợp được chia cùng tổ, lúc trước Lương Sơn Bá đã hẹn ta tối nay tới thảo luận, cho nên đoán chừng Mã Văn Tài cũng là bị Lương Sơn Bá kéo tới...
Thấy ta, hai người họ đều sững sốt đến ngây ngẩn, Lương Sơn Bá cười chào đón, nói: "Trời ơi, Cổ Khanh, làm sao bây giờ đệ mới đến! Bọn huynh đã thảo luận xong rồi..." Dứt lời, hắn bỗng nhiên ngáp một cái.
Ta nhìn hắn xoa xoa con mắt hơi đỏ, rõ ràng là đã rất mệt nhọc, mới cười cầu hòa, trả lời: "Đệ có chút việc bận nên đến muộn, đằng nào thì huynh và Mã Văn Tài viết xuân thu, chủ đề của đệ và Anh Đài là hoa tháng, có thể tách ra thảo luận được, để đệ đi hỏi Anh Đài một ít chi tiết, phối hợp với nhau là ổn cả. Hai huynh hãy về trước đi."
Nói đến đây, ta ngước mắt nhìn Mã hồ ly, đột nhiên đưa tay gõ ngực hắn, nở nụ cười trách móc rực rỡ đến chói mắt, nói: "Không nghĩ tới ngươi cũng nể mặt trở lại thảo luận đó! Ta thấy ông già say khướt kia không có ở đây đâu! Nhở? "
Trước đó vài ngày, ta lại không kiêng dè gì, rảnh rồi lôi chuyện trước kia hắn thích Chúc Anh Đài mà trêu ghẹo, chỉ có điều hắn da mặt dầy quá, mặc kệ ta nhạo báng cũng không động Thái Sơn, nhưng cũng thuận miệng nói một câu, bây giờ khẩu vị hơi kém, song lấy ăn tạm cũng không tệ, rồi nhanh chóng chận miệng ta lại.
Mã Văn Tài mới nghe thấy lời nói này liền đưa tay búng lỗ mũi ta một cái, đôi mắt chăm chú nhìn ta, cười nói: "Ngươi cứ thích nói bậy..."
Con ngươi Mã hồ ly đen nhánh, không phải cái kiểu rất sáng rất chói mắt, mà là loại khiến người ta khi ngắm nhìn có cảm giác đắm chìm vào trong đó, ta không dám nhìn lâu, đành phải từ biệt trước, ho nhẹ lảng tránh, ta vội đưa tay nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa gỗ, sau đó phất phất tiễn biệt hai người phía sau, nói: "Được rồi được rồi, hai người các huynh mau về ngủ đi, đệ hỏi Anh Đài vài vấn đề rồi theo sau..."
Dứt lời, ta cũng khoa trương ngáp thật to, Chúc Anh Đài đã sớm lên tiếng đáp lại, đang chuẩn bị đi tới cạnh cửa,thấy người gõ cửa là ta, nàng vội kéo một cánh bên, ta cũng theo đó mà tiến vào trong phòng, sau khi Chúc Anh Đài nói ngủ ngon với Lương Sơn Bá, nàng mới cẩn thẩn đóng cửa lại.
Lúc nghe tiếng cửa khép lại vang cót két, ta cuối cùng vẫn không nhịn được phải quay đầu nhìn, chăm chăm nhìn theo kẽ hở cửa càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ... Ta dán mắt vào bộ bào chân màu xanh nước biển buông rủ hững hờ, rất muốn đảo mắt sang nơi khác, nhưng ánh mắt dường như bị hóa đá niêm ngay tại đó, cho đến sau cùng, một tiếng kẹt nhẹ nhàng kêu, trong phút chốc không còn nhìn thấy gì nữa.
Chúc Anh Đài ngồi đối diện ta, tao nhã rót trà vào ly, chậm chạp mở lời: "Ngươi phải đi sao..."
Ta nghe vậy, lúc tiếp trà từ nàng mà tay run rẩy mà không hay, miệng hé nhỏ, không biết trả lời thế nào mới tốt.
Nàng thấy ta kinh ngạc, bèn mỉm cười hiền dịu, ánh nến chập chờn sáng tắt, khuôn mặt nàng dưới ánh sáng mập mờ càng trở nên tươi đẹp lạ thường, nàng giương mắt nhìn ta, bên trong làn nước long lanh tĩnh lặng, giống như đã sớm đoán trước, chỉ nghe giọng nàng run rẩy: "Nhà họ Cổ lớn mạnh không phải một ngày hai ngày. Ta không biết thân phận của ngươi, nhưng lại biết ít nhất cũng có quan hệ với phú thương tại Trường An, Lạc Dương. Nhà họ Cổ xảy ra chuyện, ngươi phải về nhà, đây là lẽ đương nhiên, chẳng qua ta không nghĩ rằng ngươi có thể lần lữa đến bây giờ... Là... Vì hắn sao?"
Ta bị nàng hỏi mà miệng lưỡi khô khốc, suy nghĩ nhiễu loạn nhấp vội một hớp trà, nói: "Ta về nhà lúc nào... vì sao lại có quan hệ với hắn được..."
Trong lòng hai chúng tôi đều biết rõ hắn là chỉ ai, nhưng Chúc Anh Đài cũng không để ý tới việc ta chẳng còn tâm tư kéo dài cuộc trò chuyện này, một mình cố chấp nói: "Chắc là ngươi đã nói cho hắn."
Ta buông ly xuống, lau mặt, hít sâu một hơi, nói: "Có rất nhiều chuyện, không phải chỉ dựa vào một người trong chúng ta là có thể chống lại, nếu không thể cùng nhau, là chúng ta không có duyên phận. Tối nay ta tới, là muốn cầu ngươi một chuyện..."
Chúc Anh Đài khẽ thở dài não nề, lúc này không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nói: "Ngươi cứ nói. Ta sẽ thay ngươi chuyển lời."
Ta biết ơn cô gái tiếng tăm như huệ lòng dạ như lan này rất nhiều, nàng thông minh vô song, thanh khiết bình tĩnh, chẳng trách có thể hấp dẫn nhiều nam nhân đến vậy, thật là người có tâm tư tinh tuyền sáng chói...
"Ngươi nói cho hắn, đừng đến tìm ta. Hắn thông minh thế, sẽ biết ta lần này trở về muốn làm gì, bảo hắn giữa chúng mình tuyệt đối không có khả năng, mong rằng hắn có thể giúp ta chiếu cố Cát Tường. Cát Tường... Mặc dù thân phận chỉ là nha hoàn, nhưng... Mười năm qua, ta đã sớm xem nàng là muội muội thân thích, cho tới ngày hôm nay chưa hề khiến nàng đói bao giờ, chưa đánh nàng dù chỉ một cái, nhắc hắn phải chiếu cố Cát Tường thật tốt, tương lai nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ trả ơn..."
Nói đến đây, ta đã nghẹn ngào, nhưng vẫn cố nén, hít mũi thật mạnh, tiếp tục nói Chúc Anh Đài: "Chuyện cô và Lương Sơn Bá, cứ nói cho hắn biết là được, hắn... Sẽ giúp cô."
...
Ở trong phòng Chúc Anh Đài trút hết ra nỗi lòng, ta mới yên tâm đứng dậy rời đi, lúc Chúc Anh Đài tiễn ta đến cửa viện, nàng bỗng nhiên nắm tay ta nói một câu, bảo trọng.
Ta trịnh trọng gật đầu, cũng đáp lại nàng mà rằng, bảo trọng, ta chúc cho cô và Lương Sơn Bá người mang tình cuối cùng sẽ trở thành quyến thuộc.
Dứt lời, hai bên nhìn nhau cười, rồi mỗi người xoay người đi về phía mình nên đi.
Ta nghĩ, ta sẽ nhớ cô nương này, không phải là bởi vì tên nàng là Chúc Anh Đài, mà là bởi vì Chúc Anh Đài là nàng, lanh lẹ hoạt bát, lương thiện và trắng trong, quan trọng nhất là, nàng, rất dũng cảm, ta thật sự vô cùng hâm mộ nàng.
Đi thẳng vào rừng hoang sau núi, từ từ, những dấu vết của đường mòn nơi con người đi qua không còn nhìn thấy nữa, ta ngừng ở trước một cây đa, cây đa này rất to, nhưng không cao, trước cây có tấm bia đá, chữ trên bia đã không rõ ràng, chỉ biết trước kia đây là một bảng tên đường.
Ta đặt bọc quần áo lên tấm bia, nó rất nhẹ, bởi bản thân chỉ mang theo mấy miếng vàng mà thôi, bây giờ đang là loạn thế, tiền không thể hữu dụng bằng lương thực được, vả lại nếu không tiêu xài quá mức, trở lại Lạc Dương cũng chỉ cần một miếng vàng là đủ. Nhưng ta lại không biết tình huống bên ngoài như thế nào, mang nhiều thêm mấy miếng để đề phòng bất trắc, song quần áo vẫn cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.
Ta liếc nhìn vầng trăng sáng vành vạch, mặc dù đã cong đã tàn, nhưng lại sáng trưng khiến con đường phía trước vẫn nhìn thấy rõ ràng. Biết thời gian bây giờ không thể trì hoãn nữa, ta sãi từng bước nhanh đi xuống núi.
Con đường này chính là con đường ta đã từng đi qua lúc xông loạn lên núi, ấn tượng tuy bây giờ đã mờ nhạt nhưng để thoát ra trước khi trời sáng cũng không phải là vấn đề.
Nhưng chưa đi đến hết con đường ta đã vội dừng bước, ngừng ngay trước một cây đại thụ, trước mặt là vài đám cỏ dại, dù nơi đây đã trải qua một mùa xuân hạ, nhưng khung cảnh so với lần trước không thay đổi chút nào.
Ta nhìn nơi gốc cây lắm rễ nổi gân guốc, nhờ ánh trăng, có mấy đóa hoa dại nho nhỏ nở những bông trắng muốt, vào khi ấy, chính tại nơi này, ta lần đầu tiên nhìn thấy Mã Văn Tài.
Lúc đó hắn ấy à, cả người một màu trắng tung bay theo làn gió, con ngươi trầm trầm, khuôn mặt bình tĩnh điềm đạm nhưng mới há mồm thì toàn là lời trêu chọc, nhớ lại lúc ấy nổi nóng khiến cho lòng ta bây giờ bỗng đau nhói đến lạ.
Khóe miệng ta cười, nhưng giữa hai mi cay sót, theo bản năng lắc đầu xua đi, mới định tiếp tục đi đường, ta lại nghe sau lưng vang lên một câu nói khiến bản thân hoảng sợ không biết nhúc nhích thế nào.
"Nàng nghĩ dùng cách này là có thể bỏ ta lại... Một mình trở về Lạc Dương?"
Tác giả có lời muốn nói:
Muốn lấp hố quá, đào hố xong muốn lấp quá!
Bé mập lại tiếp tục gài bẫy!
Tháng này thi đến tận mấy môn, cứ cố viết văn nên không có thời gian đọc sách, bây giờ chết đến nơi rồi... mỗi ngày gặm sách, nặn kem đánh răng không khác nặn chữ là bao...
A men!
Mọi người phải bình tĩnh, em nhất định sẽ lấp hố để cho mọi người nhìn thấy mặt trời...
Còn nữa, bây giờ em mới biết, thì ra chuyên mục cất giữ có khả năng nâng cao tích phân hệ số... Bởi vì em nửa năm sau phải thi, cho nên chương mới phải mất một đoạn thời gian, vì thế... Cho đến khi bé mập trở lại... Mọi người có quên mất em hay không zạ...