Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 46: Tiểu tư mã, ngả bài




Vốn một bữa ăn cơmngon cuối cùng ta là càng ngày càng phóng khoáng, không phải là đào hônsao! Chạy thì chạy thoáy, bị bắt thì thế nào?

Đầu hẳn không đứt, máu hẳn không chảy, da mặt ta dày đến đào ba thước đất!

Ăn uống no đủ, ta nấc cục, khoảnh khắc đuôi mắt có thể thấy ta hạ chiếc đũa, vẻ mặt hai vị đại nhân kia nhất thời căng lên.

Ta bĩu môi, vỗ vỗ vai Tư Mã Kỳ, nói: “Tiểu thế tử a..... Ăn no sao?“.

Nghe thấy thanh âm nước bọt, ta quay đầu, chỉ thấy Tiêu Trọng thúc đang kinh hoàng lấy cái chén uống nước trà cùng chấn động như động đất cấp 10.Này này, uống chén nước đều đã thấy đáy, ngươi uống trà còn gặm cái chén a?

Tư Mã Kỳ buông đũa xuống, đưa tay vào trong ngực lấy khăn lụa lau miệng, sau đó nói: “Chúng ta cần nói chuyện“.

Dứt lời, ánh mắt sắc bén thẳng ép Mã hồ ly, Mã hồ ly thảnh thơi vươn ngóntay thon dài, rót ly trà, miệng mút nhẹ, từ đầu không để ý Tư Mã Kỳ liếc mắt một cái.

Mã hồ ly, quả nhiên trên thế giới này không có vô sỉ, chỉ có càng vô sỉ, ngươi Tiểu Tam này được Thái Thượng đạo rồi!

Ta hắng giọng một cái, nói: “Tư Mã tiểu tặc, ra ngoài giải quyết riêng đi!“.

Loảng xoảng một tiếng, thanh âm cái chén va chạm mặt bàn.

Tiêu Trọng thúc, ngươi bình tĩnh đi, kích động như vậy, như thế nào làm Huyện thái gia!

Dứt lời ta đứng lên, mới nhấc chân đi hai bước, sau đó nghe thấy ầm đôngmột tiếng, ôi, ta đã nói, Tiêu Trọng thúc, bình tĩnh a..... Cần kíchđộng thành bộ dạng này không?

Kết quả là, nhìn lại, quẫn (Vân Vân: Quẫn (囧) là một dạng hình icon bên TQ).

Một chữ đại (大) tê liệt ngã xuống trên mặt đất, thần kinh lại vẫn hơi hơi mất thăng bằng..... Cư nhiên là Mã Anh Minh!

Oa, còn Tiêu Trọng thúc? Ta quay đầu vừa thấy..... Lại quẫn.

Thật mạnh, có người còn ngất đi!

Thanh âm ho nhẹ, ta nhìn Mã Văn Tài thảnh thơi quá mức nói: “Đem phụ thânngươi..... Đỡ lên đi..... Ta..... Cùng Tiểu thế tử đi tâm sự“.

Mã Văn Tài đặt ly trà xuống, đối ta khoát tay, tay kia thuận tiện bốcmiếng dưa hấu, nói: “Đi đi. Bất quá.....” Mắt hồ ly nhẹ nhàng nhíu lại,quay đầu, cười đến xinh đẹp: “Chớ đi xa a.....” ==""

Ta nhất thời nổi da gà, không tự giác run lẩy bẩy, sau đó mới quay đầu nghĩ muốn đira ngoài, vừa quay đầu lại thấy mặt Tư Mã Kỳ đã đen một nửa.

Ai a, Mã hồ ly lần này là triệt để giẫm lên đuôi Tư Mã tiểu tặc rồi, thở dài, ta nhéo nhéo mi tâm, đối Tư Mã Kỳ nói: “Đi thôi“.

......

Lúc đứng ở trong hoa viên, đúng là giữa trưa, mặt trời nóng rát, ta cùng Tư Mã hy Kỳ ra cửa cũng chưa nói chuyện. Vẫn dọc theo hành lang gấp khúcđi, cơ hồ là đi tới hậu viện cuối cùng của huyện nha, ta dừng chân, đitới khóm hoa dưới cây đa lớn kia không biết trồng bao nhiêu năm, trựctiếp ngồi xuống, sau đó đưa tay vỗ bên cạnh trên mặt đất, nói: “Ngồiđi“.

Tư Mã Kỳ đứng trước mặt ta, cây đa Diệp Tử rất dày, có thểcó che lấp mặt trời, dưới bóng cây Diệp Tử, ngẩng đầu lên thậm chí thấykhông rõ vẻ mặt Tư Mã Kỳ.

Chỉ thấy hắn nghe thấy lời nói của ta, đứng nửa ngày, áo choàng vén lên, ngồi xuống.

Gọi hắn ra chủ ý là muốn nói rõ ràng, nếu bị bắt được, cũng chỉ có thể ngả bài.

Nhưng mà vừa ngồi xuống, phía dưới bóng cây trái lại có vài phần mát rượi,chỉ nghe tiếng côn trùng nhẹ nhàng kêu lên, chung quanh lan ra một loạitĩnh mịch nói không nên lời. Vừa mới trên bàn cơm bực mình từ từ bìnhtĩnh, bây giờ ngược lại thật sự là lại bình tĩnh, lại lạnh lùng, trướcnghĩ muốn hảo nói, đã nói không ra miệng, Tư Mã Kỳ cũng không hé răng,chỉ là an tĩnh ngồi ở bên cạnh ta, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ.

Nghĩ vậy, ta cười cười. Nếu là mã hồ ly a.....

Lúc này nên là đem cả cái lưng dựa trên thân cây, một tay đệm lót tại sau cổ, sau đó thản nhiên nhắm mắt lại ngủ ngon.....

Tư Mã Kỳ a, ngày thường để cho hắn ngồi trên chiếu trên cơ bản là không có khả năng, hôm nay này không rên một tiếng cũng đã ngoại lệ. Càng đừngnói tựa thân cây gập ghềnh kia, bởi vì a, hắn nói đem y phục hắn dơ. Hắn luôn luôn đều coi trọng, cho nên năm đó hắn mạo hiểm dầm mưa tìm ta, ta phát hiện giày hắn toàn bộ đều là bùn, kia một khắc không thể không nói không cảm động.

Nhưng mà thoáng một cái, nhiều năm đã trôi qua đi.

Hắn trưởng thành, ta lại vẫn là bộ dáng như cũ kia, mười năm nay, trong nháy mắt giống như khiến người ta có chút mù mờ.

Tư Mã Kỳ chỉnh lại áo choàng mình, rốt cục mở miệng nói: “Khanh nhi, vì cái gì muốn chạy trốn hôn“.

Ta cười cười, cúi đầu nhìn mặt đất sặc sỡ kia, nói: “Tư Mã Kỳ, chúng ta không thích hợp“.

”Chúng ta không thích hợp? Theo gia thế phẩm tính, chúng ta chỗ nào khôngthích hợp? Nhìn toàn bộ người Trường An Lạc Dương có người nào có thểkhoan dung tính tình của ngươi, ngươi mỗi lần cục diện hỗn loạn khôngphải ta giúp ngươi thu dọn? Chúng ta không thích hợp..... Vậy ngươi chorằng tìm người khác có thể so với ta là thích hợp rồi hả?“.

Tư Mã Kỳ quay đầu nhìn ta, khóe miệng có thoáng hiện châm chọc cười lạnh.

Ta nhìn nụ cười của hắn, trong lòng là nói không nên lời rất không thoảimái, nhưng mà, hắn nói quả thực rất đúng, khiến ta không thể nào phảnbác.

Thế gia tử đệ Ngụy Tấn sĩ tộc không phải mỹ nhân phong lưuhưởng lạc, giống ta bề ngoài không có một chút vị nữ nhân, bên trongcũng không có điểm trình độ nữ nhân, quả thật không có người muốn, philà hướng về phía Cổ gia mà đến. Nhưng mà, toàn bộ điều kiện tiên quyếtlà, sĩ tộc.

Lại là sĩ tộc.....

Nhắm chặt mắt, đem suy nghĩ trong lòng mơ hồ tức giận kia đè ép xuống, ta thở phào một cái, nói:“Ta căn bản không nghĩ muốn gả cái gọi là danh môn vọng tộc, Tư Mã Kỳ,để ta nói cho ngươi, chúng ta vì cái gì không thích hợp“.

Ta đảomắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm ta, ta thậm chí có thể biếtđược ẩn trong lớp tay áo rộng kia là song quyền nắm chặt đến nỗi gânxanh lộ ra, cũng chỉ có ta là tác phong nhanh nhẹn bức Tư Mã Kỳ tức sùibọt mép.

”Tư Mã Kỳ, ngươi có hay không nghĩ tới..... Chúng ta nếu kết làm phu thê, như vậy khi chúng ta hai mươi tuổi, ba mươi tuổi đếnlúc sáu mươi tuổi, sẽ như thế nào?“.

Tư Mã Kỳ sửng sốt, tựa hồkhông nghĩ ta sẽ hỏi vấn đề này, phản ứng kịp giữa lông mày nhẹ nhàngbuông lỏng ra chút, nói: “Lúc hai mươi tuổi, Thần Tiên Quyến Lữ, lúc bai mươi tuổi, vui vẻ đầm ấm, đến sáu mươi tuổi, tự nhiên con cháu cả sảnhđường“.

Ta nhẹ nhàng cười, nói: “Ta đây lại hỏi ngươi, Tư Mã Kỳ,lúc ta mười tuổi gặp rắc rối phá phách, ngươi giúp ta thu dọn cục diệnhỗn loạn. Lúc ta mười lăm tuổi gặp rắc rối, ngươi lại theo ta nói CổDiệc Khanh, chỉ giải quyết như vậy một lần thôi. Nếu lúc ta hai mươituổi cũng gặp rắc rối a? Lại ba mươi tuổi vẫn gặp rắc rối a?“.

Ta trời sinh không là người an phận, cái loại dòng họ phu nhân này ngàyqua ngày ta tất nhiên không an phận như vậy, ta hỏi như thế, kỳ thậtchính là Mã Văn Tài không có xuất hiện, chúng ta cũng cần phải đối mặtvấn đề.

Tư Mã Kỳ cau mày nói: “Tự nhiên là cùng ngươi nói chúng ta đều đã lớn không được làm xằng làm bậy như vậy.....“.

”Ba mươi tuổi a? Bốn mươi tuổi a?“.

”Kia.....” Miệng hắn kiềm hãm, nửa ngày không nói chuyện.

Ta hừ cười ra tiếng, nói: “Ngươi cũng không cần suy nghĩ, lúc ba mươituổi, chỉ sợ con mắt ngươi sớm sẽ không nhìn ta, khi đó ngươi có giainhân trong ngực, trái ôm phải ấp, đã sớm con người mới đầy nhà, thế nàocòn nhớ rõ lúc ta mười lăm tuổi đã từng cũng bị khen ngợi quá thẳng thắn đáng yêu?“.

”Toàn bộ lý do của ngươi thoái thác căn bản đều là có lẽ có lo lắng!“.

Hắn có chút nổi giận, chau mày nhìn ta.

Ta nhìn ánh mắt hắn, nói: “Tư Mã Kỳ, ngươi có thể nói đời này chỉ thú một mình ta sao?“.

Những lời này vừa ra khỏi miệng, hai người đồng thời lâm vào trầm mặc, giómùa hè vẫn như cũ chậm rãi mà phất qua, sợi tóc bay nhẹ, đụng vào mặt có tia ngứa, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, nhẹ nhàng đau đớn giống như dây từ từ leo lên ăn mòn, trái tim đau nhức, cũng không kiến huyết.

Không biết qua bao lâu, Tư Mã Kỳ bỗng nhiên đứng lên, đưa lưng về phía ta,theo động tác phất phơ của hắn, tại kia một quang ảnh sặc sỡ chiếu rọigiống như khúc xạ quang nhợt nhạt.

Kỳ thật, ta là thật sự khôngxứng với Tư Mã Kỳ, hắn chỉ là một cái khoác lên ngoài da mãnh thú lộnglẫy, miệng sắc bén mở ra, đuổi theo con mồi của mình, cho đến đem conmồi nuốt vào bụng.

Nhưng mà, ta lại sẽ không là người kia theo bên cạnh hắn, khi đó không cùng ta, ta không cùng hắn, đều là mệnh định.

Ta vĩnh viễn nhớ rõ, năm ấy hắn mới mười sáu tuổi, đứng ở chỗ cửa thànhtháp cao, bởi vì ta thuận miệng cảm thán một câu làm Huệ đế hoàng đếcũng không dễ dàng, khóe miệng hắn mang theo cười khinh miệt, còn có câu nói kia, thiên hạ chung quy là có thể giả mà cư, hẳn là sỉ nhực Tư Mãgia.

Khi đó, phụ thân hắn Tư Mã Lượng sớm cùng Cổ Nam Phong liên minh, trên cơ bản không có tất cả quyền lực Huệ đế.

Ta nhìn thiếu niên tinh thần dồi dào, áo bào đứng trước gió phiêu dật, dõi mắt trông về phía xa, như thiên hạ đều ở trong mắt ngươi. Từ khi đó bắt đầu, ta đã biết chúng ta là triệt để không thích hợp. Tư Mã Kỳ, trongcảm tình của ngươi pha quá nhiều, có chỗ trách, tâm lại không thuần.

”Ta không nghĩ muốn lừa ngươi, cho nên ta nói cho ngươi, chỉ thú một nữnhân, đó là không có khả năng. Nhưng mà, ta có thể bảo đảm, ngươi vĩnhviễn đều sẽ là Tư Mã Kỳ mà nữ nhân ta yêu thân nhất, vị trí chính thêcũng vĩnh viễn sẽ không dao động.....“.

Nói tới đây, đã không tất yếu bàn lại, ta lắc đầu, cũng đứng lên, nói: “Có lẽ ta là người có lòng tham như vậy, tuy là biết rõ ngươi và ta đều là sĩ tộc tử đệ, từ nhỏviệc hôn nhân nói trắng ra là bất quá một hồi giao dịch, cái gọi là hai người thật lòng, chỉ biết theo thế lực triều đình thay đổi chậm rãiphai mờ, mãi đến có một ngày, biến mất hầu như không còn. Nhưng mà, tavẫn như cũ không thể khống chế lòng tham này, huống hồ..... Ta.....Không hề thích ngươi. Hảo, lời ta muốn nói đã nói xong, thật xin lỗingươi theo đến Trường An xa như vậy tìm ta, nhưng mà, vướng mắc chúng ta kỳ thực không có thú vị gì. Ngươi có thể trở về từ hôn, ta không thèmđể ý cái gì thanh danh. Nếu ngươi vẫn như cũ không muốn mà nói, nhưthế..... Vài ngày nữa ta sẽ trở về tự mình Thượng Kinh cầu Cổ hoàng hậuđem hôn sự hủy bỏ đi!“.

Dứt lời ta cất bước muốn chạy, nhưng màmới bước một bước bị một tay hắn bắt được, hắn cầm ta có chút đau nhức,đào hoa nhãn có bi thương nói: “Ta đi ngàn dặm đến, ngươi vậy mà nói tatrở về từ hôn? Ngươi vậy mà đối xử với ta như vậy? Nếu ta thật sự cầnchính trị kết thân, ngươi tuyệt đối không phải là lựa chọn đầu tiên,nhưng mà ta vẫn chọn ngươi, mà ngươi nói hủy hôn sự, bản là hẳn khôngảnh hưởng đến chúng ta! Vô luận tương lai như thế nào, Tư Mã Kỳ ta đềucó thể đảm bảo ngươi là người ta yêu nhất!“.

Mười mấy năm quaquen biết, ta làm sao không rõ tâm ý của ngươi, nhưng mà giữa chúng tacó quá nhiều cản trở, ngươi không phải thích hợp nhất của ta, ta cũnggiống ngươi nói, hẳn không là thích hợp nhất của ngươi.

Lòng tham của ta rất lớn, lớn đến rất không thỏa mãn hi vọng chiếm giữ trái tim vị hôn phu mình mỗi một tia góc.

Nhưng mà trái tim của ta lại rất nhỏ, khuyết thiếu rất nhiều ham muốn, khôngcó hùng tâm tráng chí đi tranh chém giết, ngươi lừa ta không hề ít hơnbên ngoài, chỉ sợ thời gian nếu đã lâu, cuối cùng vẫn là muốn buông tay, đợi cho đến lúc đó tới hối hận, không bằng bây giờ buông tay, huống hồ, ta bây giờ đối với ngươi sớm không còn tâm tư mông lung kia, toàn bộ,đều đã rõ ràng.

Ta lắc đầu, kéo ra tay hắn, nói: “Ngươi quen biết ta nhiều năm, tính tình hai bên sớm hiểu rõ, nếu không phải thật sự cảm thấy chúng ta không thích hợp, ta tất nhiên cũng sẽ không rời khỏi LạcDương đi xa đến đây“.

Dứt lời, ta nhấc chân muốn chạy, lại bị hắn lại một lần nữa hung hăng giữ chặt, lực độ mạnh khiến ta lảo đảo, chỉthấy khóe miệng hắn hiện lên ý cười, rất lạnh.

”Ngươi là không phải thích người khác? Người nọ..... Là Mã Văn Tài..... Đúng hay không?“.

Tư Mã Kỳ chưa bao giờ đối ta dùng giọng chất vấn, ta bị thái độ của hắnlập tức chấn động có phần lờ mờ, một hồi mới phản ứng kịp, ra sức vùngvẫy trong tay của hắn, giương giọng nói: “Mặc dù không có những ngườikhác, chúng ta cũng là không thích hợp!“.

Tuy là Mã Văn Tài làmta càng thêm nhận thức rời khỏi Lạc Dương, rời khỏi Tư Mã Kỳ là quyếtđịnh chính xác, nhưng mà, bản thân chúng ta mới là vấn đề chính yếu,toàn bộ cũng thể trách trên đầu người khác!

Dứt lời ta lập tứcquay đầu chạy đi, Tư Mã Kỳ này khiến ta cảm thấy xa lạ, nhưng mà nội tâm ta thừa nhận có từng trận co rút đau đớn, kỳ thực, bản thân hắn nên làbộ dạng này, bản thân ta..... Đã sớm nên là rõ ràng, không phảisao.....“.

Bởi vì chạy trốn, cho nên tiếng gió bên tai vù vù rung động, nhưng mà câu nói sau cùng của Tư Mã Kỳ như tiến công vào màng nhĩ ta, giống như ma chú, vẫn lượn vòng trong đầu, không thể tán đi.

”Ngươi trốn không thoát đâu..... Khanh nhi của ta.....“.

......

Khi trở về phòng, phát hiện Cát Tường đã sớm không biết chạy đi nơi đâu,xiêm y màu hồng để tại trên giường, xem sợ lại là thay nam trang đi theo Phát Tài kinh doanh rồi.

Ta bị câu nói cuối cùng của Tư Mã Kỳđến tâm thần bất an, đẩy cửa y phục thường cũng không cởi ra ngã xuốnggiường, cánh tay áp trụ ánh mắt tràn đầy chát ý.

Tùy là biết rõchính mình cũng không sai, nhưng mà trong đầu ta vẫn còn vang câu vừamới nói Tư Mã Kỳ, hơn nữa..... Khi ta nhìn thấy ánh mắt bi thương Tư MãKỳ, ta vì cái gì vẫn không đành lòng?

Bỗng nhiên, truyền đếntiếng đập cửa nhẹ nhàng sau đó cọt kẹt một tiếng bị đẩy ra, ta nằm ởtrên giường vẫn không nhúc nhích, nói: “Cát Tường, ngươi mới vừa cùngPhát Tài đi đâu.....”

Người tới từ từ đến gần ta, ngửi thấy mùihoa lan, đột nhiên toàn thân ta bị bắp thịt buộc chặt, ánh mắt đè nặngmình cánh tay càng dùng lực, không chút nào dám buông ra, mãi đến ngườitới kiên quyết tách tay của ta ra, còn là gắt gao nhắm mắt lại khôngchịu mở.

”Ta ghen tị rồi“.

Thanh âm Mã hồ ly tại đầu tađỉnh truyền đến, có thể cảm giác được tay hắn chống đầu ta hai bên, vừadứt lời, cảm thấy nơi khóe mắt là cảm xúc nhẹ nhàng ôn nhuyễn.

Ta mở choàng mắt, chỉ thấy hình dạng hắn vô cùng tốt nhìn lỗ tai, mà hắncòn lại hôn dọc theo từ nước mắt theo khóe mắt đến tóc mai.

”Hắn là vị hôn phu của ngươi” Là câu khẳng định không phải phủ định.

Ta ừm rõ ràng một tiếng, đại biểu thừa nhận.

”Thanh mai trúc mã?“.

”Ừm“.

”Biết hơn mười năm rồi hả?“.

”Ừm“.

Vẫn như cũ là nụ hôn dày đặc tinh tế, thậm chí cảm thấy được làn da đềungưa ngứa, nhãn tình không chớp theo bên trái hôn đến bên phải, trán của hắn để ở trên gối đầu bên cạnh ta, miệng vừa vặn tại bên tai ta, lạinói: “Ta ghen tị rồi. Hắn so với ta hơn mười năm, nhưng mà..... Khôngsao cả, bởi vì kế tiếp, ta sẽ so với hắn rất nhiều rất nhiều năm“.

Tại không hỏi cái khác, chỉ là nói mấy câu, ngươi tin tưởng ta sao?

Mã hồ ly, ta phải nói lá gan ngươi lớn, hay là thật sự tin tưởng ta, hay là, tin tưởng chính ngươi?

Ta hít hít cái mũi, nói: “Ngươi người này thật là vô sỉ, ta có vị hôn phungươi cũng ghen tị, không thấy ta ghen tị Chúc Anh Đài nhà ngươi?“.

Hắn nhẹ nhàng cười ra tiếng, nói: “Không phải nhà ta, là Lương gia, muốn nói thì Cổ Diệc Khanh nhà ta“.

Ta bỗng nhiên đưa tay, kéo hắn ngồi dậy, hai tay bưng mặt hắn, nói: “Quaít ngày nữa đi, nếu hắn không lùi hôn, ta trở về Lạc Dương đi tìm hoànghậu“.

”Chậc chậc, Khanh của ta thực gê gớm, còn có thể tìm hoàng hậu, xem ra ta là tìm được báu vật rồi“.

Ta ngáp hắn một phen, nói: “Ngươi đừng quang quác a, trước đem giải quyết chính ngươi rồi“.

Mã hồ ly cười hắc hắc, đem ta bẻ xoay người tựa vào trong lòng hắn, tanhất thời không dễ chịu, reo lên: “Này này, ngươi làm gì, nóng muốnchết“.

Hai tay hắn vây quanh ta, tay đặt ở vai ta, từ sau liếm liếm viền tai của ta, nói: “Ta và hắn không giống nhau“.

Cả người ta nhất thời sửng sốt, hắn, là có ý tứ gì.....

”Hắn là hoàng tộc, quyền lực chính là vũ khí hộ mệnh bọn họ, nhưng mà ta một kẻ bình dân, chỉ cần ta không vào sĩ, ruộng đất cửa hàng trong nhà vẫnđầy đủ Tiểu Khanh chúng ta ăn uống cả đời đều dùng không hết. Hắn đang ở vương thất, càng có thêm thân bất do kỷ, mà ta, tối đa là một phụ thânvô dụng có đến mười phòng tiểu thiếp, ta lại là nhi tử độc nhất trongnhà, yêu như thế nào, đến lúc đó Tiểu Khanh chúng ta thích hôm nay hủyđi đông viên, như thế chúng ta đến ở tây viên đi, ở tây viên chán mớithôi, cùng lắm còn có thể mua một tòa nhà, vậy thì lỗ tai được yên tĩnh. Cho nên..... Ta và hắn không giống nhau, ta có thể nói cho ngươi, tađời này, cũng chỉ sẽ lấy một nữ nhân, một cơ hội tốt như vậy, Tiểu Khanh chúng ta nên là sẽ không buông tay đi?“.

Ta đột nhiên quay đầu, nói: “Ngươi nghe lén!“.

Hắn tại chóp mũi ta hôn nhẹ một cái, nói: “Các ngươi rống lớn tiếng như vậy, ta tản bộ, không cẩn thận nghe thấy mà thôi“.

”Không biết xấu hổ!“.

”Ta cho tới bây giờ chưa nói ta xấu hổ.....” ==""

”Ngươi.....“.

”Ta cái gì..... Ha ha, đêm nay ta đi theo phụ thân ta nói chuyện này. Bấtquá, ngươi hôm nay an bài chính ngươi lên sân khấu thật sự là đủ kinhdiễm a.....“.

Ta bĩu môi, đối hắn kéo ra hiệu quả đề tài rấtkhông hài lòng, nhưng mà cũng không nghĩ muốn cùng hắn truy cứu, tiệnnói: “Sự tình khẩn cấp sao, so với ta lấy sân khấu thê tử nhà ngươi tađào hôn được rồi?“.

”Kia trái lại“.

......

Ta cùngMã hồ ly cứ như vậy cãi cọ hồi lâu, mãi đến mặt trời lặn phía tây hắnmới đi, cơm chiều nghe nói hạ nhân sẽ hội đưa lên tới, hai vị đại nhânkia bây giờ vẫn còn hôn mê, thật là có đủ khoa trương.

Mới đóngcửa lại không lâu, ta ngồi ở trước bàn dơ tay nghĩ muốn rót ly trà, nghe thấy cửa cọt kẹt một tiếng đẩy ra, tưởng rằng Cát Tường, nhân tiện nói: “Ngươi khá lắm a, cư nhiên bây giờ mới trở về! Cả ngày đều ở bênngoài..... Còn có.....“.

Ta hớp trà quay đầu nghĩ muốn tiếp tục huấn, vừa thấy người đến kinh ngạc nói: “Hoàng Thu Thanh?“.

”Cổ tiểu thư, đắc tội rồi!“.

Ta còn chưa biết rõ tình hình, nghe thấy hắn một câu không đầu không đuôimà nói, chỉ thấy hắn bước lên phía trước, ta còn chưa kịp phản ứng, chỉcảm thấy sau gáy tê rần, lâm vào tối đen.