Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 40: Gặp mặt tương phùng, không thấy quân vương




Ta và Mã Văn Tài hôm sau đến chỗ Đinh Trình Ung xin nghỉ, ta lấy cớ thân thể không khỏe cần xuống núi chữa bệnh....

Ánh mắt Đinh Trình Ung dạo một vòng trên người ta và Mã Văn Tài, sau đóngừng ở trên thân ta, thịt mũm mĩm trên mặt hai hàng lông mày bỗng nhiên nhíu chặt, nói: “Ngươi.... Khó chịu?“.

Ta lập tức đưa tay nhéonhéo mi tâm, nhắm mắt lại nói: “Cũng không biết có phải hay không trênnúi gió to quá, mỗi ngày đều có gió, thường xuyên có đem ta thổi trúngngã bệnh.... Ai nha nha, đầu đau quá!“.

Mí mắt ta bên cạnh lặnglẽ nhìn lén Đinh Trình Ung, chỉ thấy vẻ mặt hắn đành chịu, nhìn rõ giảbộ bệnh của ta, sau đó nửa ngày mới lắc lắc đầu nói: “Ai, đi đi, đệ tửngười Lạc Dương và Trường An lắm chuyện.... Ta mặc kệ ngươi đi tìm thầylang hay cái khác.... Tóm lại.... “ Nói đến đây, ánh mắt lại đảo haingười chúng ta một vòng, sau cùng vẫn là nhìn ta: “Không được đi trănghoa đó!“.

Khóe miệng ta rút rút, tại sao lại nói với ta?

Bất mãn ngẩng đầu nhìn Mã hồ ly, ta vươn ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Phu tử, ta là có bệnh trong người, sao phu tử không dặn dò hắn,mà là ta....“.

Đinh Trình Ung dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn ta, nói:“Lúc trước có rất nhiều đệ tử nói mình bị bệnh, không cho xuống núi thìnói ta không phúc hậu, nhưng mà nói xuống núi bệnh lập tức sẽ khỏi....Làm chuyện gì ai cũng không biết.... Mã Văn tài thì ta còn yên tâm, cònngươi thì.... Khó nói rồi“.

”Phu tử yên tâm, lần này xuống núiquả thật sự ra có nguyên nhân, Văn Tài nhất định sẽ trông Cổ Khanh đồnghọc, không cho nàng chạy loạn” Mã hồ ly cười tiếp nhận, đưa tay vỗ vỗsau gáy ta.

Đinh Trình Ung mí mắt vén lên, nhìn Mã Văn Tài ừ một tiếng, sau đó vẫy vẫy tay nói: “Đi đi, chú ý an toàn“.

Cứ như vậy, ta cùng Mã Văn Tài dẫn Phát Tài, Cát Tường cùng xuống núi.

.....

Mới xuống núi, Mã Văn Tài liền đối với ta nói: “Ta đi chỗ phụ thân ta chuẩn bị một chút, các ngươi đi trước đi“.

”Phụ thân ngươi ở đâu? Không ở khách điếm sao?” Ta ngạc nhiên nói.

Mã hồ ly sờ sờ đầu ta, nói: “Hắn đến đây tự nhiên có người tiếp đãi hắn, bây giờ đang ở phủ Huyện lệnh“.

A, đúng a...., quan Thái Thú ở Hàng Châu là tứ phẩm, đến huyện Nghi Sơnnày phỏng chừng được Huyện lệnh Thiêu Cao Hương che chở, nhưng mà....

”Phát Tài như thế nào không theo đi phủ Huyện lệnh“.

Hắn liếc ta một cái, nói: “Ta đều không đi, hắn vì cái gì muốn đi“.

”Ngươi vì cái gì không đi?“.

Động tác nháy mắt Mã hồ ly biến mất đi, gõ hai lần trên đầu ta, nói: “Vônghĩa! Được rồi, ta đi trước, Phát Tài, trông các nàng“.

Ta bĩu môi, lần này mới hiểu được, ý tứ của hắn là hắn chỉ ở khách điếm đi theo ta?

Cắt, nói rõ không được sao sao, lại còn thâm trầm như vậy.

Phát Tài gật đầu, nói được, Mã hồ ly còn dặn dò ta vài câu không được chạy loạn xạ xong, xoay người rời đi

Hắn vừa đi, ta và Cát Tường kêu gào nương nhờ, vừa đi vừa cảm thán trongnúi, trên đời ngàn năm, bây giờ nhìn người đến người đi trên đường phốcảm thấy phi thường thân thiết.

Hôm nay trùng hợp là ngày phiênchợ bày đồ, thật lâu không có tiếp xúc thế giới bên ngoài, ta vừa nhìnthấy các quán bày đồ rực rỡ đủ loại bắt đầu hưng phấn, liền đi qua xem,mọi thứ giống như đồ mới mẻ, bộ dáng như dân bản xứ vào thành.

Ta đi đến một quán phía trước, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, nhìn người bột nhỏ lôi kéo Cát Tường nói: “Cát Tường, ngươi xem! Nơi này cư nhiên cũng có cái này, ta đã lâu không thấy rồi!“.

Người bột này trên phốrất thịnh hành, nhưng thành Lạch Dương sầm uất, đồ vật mới luôn luôn ưachuộng, nhớ rõ trước kia có một phố lớn ngõ nhỏ đều bán người bột này,có hình dạng hoa cỏ côn trùng đến các nhân vật thần thoại, trước kiaxuyên đến mòn đồ chơi gì chưa thấy qua, cho nên ta đối vật nhỏ này làmsao không cảm thấy hứng thú chứ.

Nhưng bởi vì lúc đầu thấy cực kỳ kinh ngạc thấy Nam Nữ Chủ Giác cổ trang diễn vô số xuất hiện trên TV,người bột ở đây cư nhiên được phát triển mạn ngay cả đường phố có thểthấy, cảm thán vài câu, may mắn ai không trêu chọc ta.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, những lời Tư Mã Kỳ vọng lại bên tai, khi hắnđang cầm một bông hoa màu lục bày ra vẻ mặt như đang ban ơn xuất hiệntrước mặt ta, lúc đó ta dở khóc dở cười. Tuy biết hắn bộ dáng luôn làkiêu ngạo, nhưng chung quy vẫn không thiếu cùng hắn đầu võ mồm giànhgiật nhau sau đó đánh đá vân vân, chỉ là tượng người nhỏ kia cuối cùngnhận lấy để qua một bên cất giấu.

Thoáng cái nhiều năm trôi qua,tưởng rằng quán bán tượng người kia đã khó thấy tại Lạc Dương, hôm naycư nhiên lại có ở đây, không thể không nói nhưng thật sự làm người tanhớ nhung.

”Công tử, này có cái gì hiếm lạ, trước kia Tiểu.... Công tử tặng cho người một đống cũng chưa thấy người thích qua“.

Tuổi mười lăm mười sáu chính là tuổi thiếu nữ yêu nhất, tô son điểm phấn,cười đầy thật tươi, ta nhìn toàn thân Cát tường mặt bố y xanh nhạt, cổtay tinh tế ở trong tay áo rộng lộ ra, trước kia bàn tay non mịn bây giờ thô ráp không ít. Trước kia ở trong nhà, tuy là nha hoàn, nhưng dù saocũng là hầu hạ bên người ta, công việc nặng nhọc đều không cần làm, chỉthu dọn trang sức và đồ dùng hàng ngày của ta, nhưng khi ở trên núi, vừa giặt quần áo vừa dọn dẹp, thường ngày những thư đồng này cũng sẽ bịphái đi dọn dẹp thư viện, quả thật vất vả rất nhiều.

Suy nghĩ một chút, ta nhìn Phát Tài nói: “Phát Tài, trong trấn này có phải hay không có một khách điếm Thiên Hạ Lâu“.

Phát tài gật đầu, nói: “Không phải, còn có rất nhiều khách điếm nhỏ, bất quá hoàn cảnh không được tốt, Thiên Hạ Lâu là lớn nhất và tốt nhất, công tử dặn dò, ở chỗ đó“.

Ta lấy tay so phương hướng, nói: “Đi về phía trước kia, đó chính là hướng Thiên Hạ Lâu phải không?“.

”Đúng vậy“.

”Vậy ngươi mang Cát Tường đi chỗ đó chờ ta đi, ta một chút nữa sẽ đến sau”Ta đẩy đẩy Cát Tường, ý bảo nàng cùng Phát Tài đi trước.

Cát Tường kỳ quái nhìn ta, nói: “Công tử người muốn làm gì?“.

Ta vỗ vỗ sau gáy nàng, nói: “Công tử làm việc tự nhiên có lý do, Phát Tài, thất thần làm cái gì, đi a đi a! Cát Tường, theo đi a“.

Phát tài vẻ mặt khó xử nhìn ta, nói: “Nhưng là công tử nhà ta nói....“.

Ta cắt ngang hắn, nói: “Đừng gì mà công tử nhà ngươi, đến tiểu trấn ta cóthể đi lạc sao, mà còn ban ngày ban mặt, ta có thể làm chuyện xấu gìsao, các ngươi tới trước cửa chờ ta một láy, ta lập tức đến“.

Phát Tài nghe vậy, cũng chỉ có thể gật đầu, dẫn Cát Tường đi.

Bóng lưng bọn hắn biến mất trong đám người, ta chạy hai ba bước đến quán son phấn phía trước, đưa tay chọn.

Lão bản quán son phấn là một nam tử chừng ba mươi tuổi, vừa thấy ta nói:“Hắc, vị công tử này thật biết phân biệt hàng tốt, son phấn chỗ ta rấttốt, màu sắc cũng nhiều, phấn lại vừa đẹp, tặng quà cho muội muội haynương tử trong nhà đảm bảo thích hợp“.

Ta cười cười, ngồi chồmhổm xuống bắt đầu chọn, mở ra, cúi đầu ngửi ngửi, mùi hương hoa nhài,mùi rất được, lấy tay dính chút phấn thử màu sắc, tuy là nơi này dámđịnh đồ không được tốt, nhưng mà ít nhất son phấn này cũng không tồi,tâm ý là tốt nhất.

Hảo, tháng sau là sinh nhật Cát Tường, mua cái này làm quà tặng cho nàng đi, dùng được cũng được, không dùng được cũng được, ít nhất để nàng phấn khởi nửa ngày đi.

Đột nhiên, mũi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc: “Bạch xạ hương?“.

Nhún nhún cái mũi xung quanh ngửi ngửi, mùi thế như thế nào quen thuộc thế a....

Nghe xong lời của ta, con mắt chủ quầy sáng lên, nói: “Mũi công tử thật tốt! Vốn ta nghĩ lấy về cho lão bà nhà ta, nếu công tử tự nhiên đoán đượchàng xấu người tốt, ta chỉ có thể bỏ những thứ yêu thích rồi!“.

Chỉ thấy hắn từ dưới sạp bày xuất một hộp gốm sứ dưới đáy in hoa đưa chota, sau khi mở ra, quả nhiên là mùi bạch xạ hương, nhưng mà, mùi hươngcực mỏng....

”Đây chính là hàng tốt bên Trường An, chỉ có một! Rất khó để lấy được!” Chủ quầy cực kỳ tự hào vỗ vỗ trong ngực.

Bạch xạ hương là mùi hương nam tử quý tộc đều yêu thích, nhưng thời kỳ NgụyTấn nam tử thích chưng diện thành phong trào, văn nhân mặc khách tô sonđiểm phấn có rất ít, hơn nữa bầu khoonh khí ở Trường An càng tăng lên,hắn nói như vậy, không phải mạnh miệng, bởi vì chỗ thông thường phỏngchừng cũng không có mùi hương này mà bán....

Ta gật đầu, nói: “Vậy được rồi, mua cái này“.

Lúc cúi đầu trả tiền, chỉ nghe chủ quầy nói: “Hôm nay thực kỳ, nhóm công tử người đều thích quán tượng người a? Ngày thường chỉ là thích nhìn xemmà thôi....“.

Ta cho rằng hắn nói tượng người ta xem ban nãy, nói: “Thứ này nhiều năm chưa thấy qua, tự nhiên hiếm lạ chút“.

”Cái gì nhiều năm chưa thấy qua, ở đây chúng ta này vẫn đều có a....“.

Gật đầu, giao tiền xong, vội vàng đứng dậy hướng Thiên Hạ Lâu chạy đi, chỉlà ở trên đường chạy càng ngày càng xa quán son phấn mùi bạch xạ hươngkia đã không còn ngửi thấy, ta nhíu mày, lấy hộp son phấn trong lòngngửi ngửi, vẫn là mùi hương nhợt nhạt như cũ....

”Quái, chẳng lẽ lòng ta dụng ý?” Đem son nhét về trong lòng, ta lắc lắc đầu.

Vượt qua phố đường, ta thấy Phát tài và Cát Tường hai người đứng ở cửa nóichuyện cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn Cát tường cười đến đỏ bừng, vẻ mặtPhát Tài cũng là tràn đầy ý cười, trong mắt như có hàng vạn hàng nghìnnhư mềm.

Ta đứng ở cách đó không xa nhìn hai người bọn hắn, lần mò hộp son trong ngực, bắt đầu suy nghĩ đề nghị của Mã Văn Tài.

Cát Tường, nếu gả cho Phát Tài, cũng có thể là chuyện tốt, chỉ là....

Sự việc có thể suông sẻ sao....

Mặt trời chiếu xuống, phơi dưới ánh mặt trời rạng rỡ có chút đau nhức, laumồ hôi, ta cất bước lên trước, đối với bọn hắn nói: “Này này, nói cái gì vậy? Cười vui vẻ như thế....“.

Số phận trong bàn tay chuyểnđộng, là ai trong ngàn vạn biển người gặp lại, là ai kề bên trong lúc đó lướt qua nhau, toàn bộ đều là duyên, duyên tới duyên đi, cuối cùng làsợi dây nhân duyên của Nguyệt lão, một bút tam sinh thư.

Giữa hè không gió, côn trùng kêu vang, mùi hoa mai lượn lờ, gặp mặt tương phùng không thấy quân vương