Dụ Dỗ Hoàng Đế
Đêm hôm qua, bão đột ngột đổ bộ xuống thành phố, không để lại hậu quả nghiêm trọng gì. Lâm Quân muốn về biệt thự lắm, nhớ đến cô gái nhỏ anh đang nhốt trong nhà kia mà lòng không khỏi nhốn nháo. Mưa gió ồ ạt kéo đến làm ai đều không kịp trở tay. Anh càng không thể ngờ toàn bộ người làm, lính gác trong biệt thự lũ lượt kéo nhau hết về nhà. Lâm Quân bị mẫu hậu kéo ở lại cung điện, sợ lúc này anh ra đường gặp người dân chen lấn, lỡ chờ lâu gặp phải bão đổ bộ xuống thì thật hoạ vô đơn chí. Cúp điện càng làm lòng anh trở nên rối mù, vì biết cô gái đó rất sợ ma.
Bão vừa tan, anh đã đâm đầu chạy về nhà, lại thấy cô với một tên con trai khác. Giải thích làm anh cảm thấy dịu đi lửa giận trong lòng. Những tưởng cô nhìn thấy anh sẽ uất ức khóc lóc tức giận, thực tế cô rất vui vẻ. Lâm Quân còn chuẩn bị sẵn một đống gà rán để chuộc tội.
"Sao thế này?".
Mặc dù áo khoác bên ngoài đã che giấu rất kỹ làn da bên hai cánh tay vẫn để lộ những vết xanh đỏ.
"Đêm qua, em sợ quá... nên cố đập cửa để ra...".
San San vui mừng, anh là đang lo lắng cho cô sao?
Lâm Quân giật cái áo khoác trên người cô ra, hai cánh tay chi chít vết xanh đỏ, có chỗ còn bị xước do đập vào nắm xoay cửa. Người đau là cô mới phải, sao anh nhăn nhó như thể có người mới đánh anh.
"Có đau không?".
"Lâm Quân,... em không muốn ly hôn nữa!" - Cô gấp gáp muốn mau chóng báo tin mừng cho anh.
"Chuyện này để sau nói đi!" - Anh chặn họng cô.
Đôi mắt và bàn tay anh chăm chú và nhẹ nhàng bôi thuốc giúp cô. Trong lúc đó, cô đầu bếp đã lấy gà rán bày lên đĩa để trước mặt cô. Mùi dầu mỡ làm cô khó chịu, buồn nôn.
Đây là nghén sao?
San San vùng chạy vào toilet, nôn khan.
"Không sao chứ?!" - Lâm Quân chạy theo, vỗ lưng cho cô.
Nhờ món gà đó, cô nhận ra đã ngủ qua hơn ngày, chưa ăn uống gì cả. Chân đứng không vững nữa, mặt xanh xao, phải vịn lấy người anh để tựa vào.
"Em không sao...".
Anh đỡ lấy thắt lưng cô.
"Em đói... anh bảo cô đầu bếp làm chút đồ cho em ăn được không? Em muốn ăn cháo cá...".
Lâm Quân thảng thốt.
"Bình thường một miếng cá em còn chẳng động cơ mà?!... Được rồi, để anh bảo!".
San San ăn ngon lành như sợ ai cướp mất đồ ăn vậy. Lâm Quân còn tưởng đầu bếp anh thuê đột nhiên nấu ăn kiệt xuất. Anh lấy muỗng thử một chút, thường thôi mà. San San ăn hết cả một nồi to ự, nồi đó bình thường vợ chồng anh phải ăn đến hai bữa mới hết. Tuy rằng anh luôn thích San San mập hơn, cô ăn nhiều thế này có chút bất thường.
"Sao hôm nay em ăn nhiều vậy?".
"Vì giờ em phải ăn cho hai người!" - San San cười đầy ẩn ý.
Lâm Quân khẽ chau mày. Vậy sao trước đó cô không nghĩ phải béo tốt lên cho anh nhìn? Mà giờ chỉ cần mấy câu nịnh bợ của Khưu Dật là ăn như heo.
"Nghe lời hắn ta gớm nhỉ?".
Anh nói gì thế? Có phải trước kia anh rất ghét học Ngữ văn không, nói chuyện lạc đề thế kia?!
"Hắn ta là ai?".
"Tình nhân của em chứ còn ai, đừng giả ngây ngốc!" - Lâm Quân nói như thể đúng rồi.
"Lâm Quân, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc với nhau. Em không muốn ly hôn, nói đúng hơn là không thể...".
"Chỉ vì không được chia tài sản mà giờ cô không thể ly hôn? Thật đáng thương làm sao!".
San San bị lời châm chọc của anh đả kích sâu cay. Chẳng nhẽ anh nghĩ cô cưới anh chỉ vì mấy căn biệt thự và ngôi vị hoàng hậu? Trong mắt anh, cô là đứa con gái tầm thường đến thế?!
"Nếu em nói em... mang thai, anh vẫn kiên quyết muốn ly hôn?".
"Mang thai? Cô và Khưu Dật đang tính lên kế hoạch lừa tiền tôi hả? Chỉ cần cô có thai ngay trong lúc này đây, chính tay tôi sẽ bóp chết nó!".
Cô nhảy dựng lên.
Lâm Quân mất trí rồi, mỗi lần đề cập đến chuyện cô và Khưu Dật là anh sôi máu. Anh đã mất hết niềm tin ở chỗ cô. Ván này đã là thua trắng. Anh chỉ nói thế để đe doạ cô và Khưu Dật đừng làm gì sau lưng anh mà gây ra hậu hoạn, phòng trước vẫn hơn.
"Em và Khưu Dật không có gì... thật sự không có... Lâm Quân, xin anh hãy tin em, chuyện em cướp ngọc tỷ là sự thật, chính Thục Khuê đã nói cho em biết mật khẩu và nơi anh cất giấu...".
"Hôm trước, chính miệng cô nói là sau khi ly hôn cô sẽ đi theo Khưu Dật cơ mà. Lưỡi cô là lưỡi rắn à? Sao gì cũng nói được thế?".
Tay San San bám lên cánh tay anh. Lớp vải thô ráp lạnh lẽo như ngàn mũi kim châm vào da thịt cô, lạnh lẽo như chính chủ nhân của nó vậy. Anh hất tay cô ra một cách dứt khoát, cứ như thế này... Đến một cơ hội để làm lại từ đầu e rằng hết sức viển vông.
"Em lúc đó chỉ nói bừa, vì anh không chịu tin lời em nói, em mới nhận đại...".
"Làm gì có chuyện đó? Chuyện nhận đại dễ dàng đến thế sao? Nếu nhận đại mà dễ dàng đến thế, tôi đã có thể nhận đại con của hai người làm con tôi luôn rồi! Sự thật là sự thật, không thể chối cãi!".
Cô cắn môi câm nín, nghe từng lời nói của anh mà đau muốn xé ruột gan. Cô đau luôn phần của đứa con chưa chào đời, vừa xuất hiện đã bị ba nó vu khống là con của người khác...
"Đơn ly hôn tôi đã đệ rồi, qua ngày mai phán quyết của Toà sẽ đến, hi vọng tôi sẽ không phải giáp mặt cô thêm nữa!".
Lần này, cả người cô run rẩy. Anh tuyệt tình, tàn nhẫn như vậy. Chút niềm hạnh phúc khi sắp được làm mẹ của cô đều bị anh dập tắt, chà đạp đến thảm thương. Anh thật sự muốn cô ra khỏi căn nhà này.
Lâm Quân muốn tác thành cho cô. Anh từng chia rẽ hai người bọn họ, kết quả như hiện nay, anh đã cho chính anh một cơ hội và thất bại không còn gì để nói. Mấy ngày qua giày vò cô anh như tự đặt mình lên bàn máy chém. Nhìn thấy cô đau khổ, khóc lóc như hàng ngàn mũi dao xuyên qua ngực anh. Cả hai người bọn họ đều đang tự làm tổn thương bản thân. Anh đã suy nghĩ kỹ, cô đã thừa nhận, anh sẽ để cô ra đi. Hi vọng một lần dứt khoát cho mãi mãi.
"Anh... Em thật sự yêu anh, em không có ngoại tình. Sao anh cứ không chịu tin em? Mọi sự thật em đều nói rõ hết với anh rồi, em còn muốn em làm sao để chứng minh bản thân mình trong sạch?".
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô. Đứa bé chẳng giải quyết được gì, cô không muốn sinh nó ra để bị anh tiếp tục chèn ép với mớ câu hỏi đó là con ai.
"Nếu em có con, mà em chắc chắn đứa trẻ sinh ra sẽ có mắt xanh, là con của anh, thì sao chứ?".
"Tôi sẽ không chấp nhận một đứa con có một người mẹ như cô!".
San San sụp xuống đất. Thế giới khắc nghiệt chao đảo dưới những lời anh nói. Cơ thể cô như bị rút xương, mềm nhũn, đau đớn, vỡ nát trước mắt anh. Tấm lưng của anh càng làm cô đau hơn nữa, đó là sự thờ ơ và vô tình của anh đối với cô. Cô vô tội, đứa bé trong bụng cô càng vô tội. Anh có thể thốt ra những lời cay nghiệt như thế chỉ để nghiền nát hai mẹ con cô trong lòng bàn tay.
"Em yêu anh...".
Tuyệt vọng và bất lực, câu này nói ra tự biết mình vô phương cứu chữa. Tiếng bước chân anh nện sàn rời đi ngày một nghe xa xôi. Anh đã chẳng muốn tiếp nhận cô thêm nữa rồi.
Mọi thứ anh làm đều như muốn bức chết cô, dìm cô trong biển nước đặc sự đau thương. Anh đi lần này không quay về nữa, cô chỉ việc ngồi yên đây đợi phán quyết của Toà. Mãi mãi, anh không muốn gặp lại cô nữa.
Lúc đầu đến là anh đòi đến, xé nát tim cô để chen vào một chỗ, lúc anh chiếm gọn trái tim cô, anh nói đi là đi. Tất cả anh đều chủ động, cô từ đó đến nay đều bị sự bá đạo của anh làm cho răm rắp tuân mệnh. Anh nghĩ anh là ai? Đến thì như thác đổ, đi như một cơn gió?
San San chẳng còn sức để mà đứng dậy. Tim cô đau đến vỡ nát, không tài nào hô hấp được. Cuộc hôn nhân này thất bại quá nặng nề. Có phải càng yêu nhau sâu đậm càng nhanh sẽ đổ nát. Vì những người mù quáng sẽ chẳng thấy gì nữa cả, bao gồm cả sự thật và lý trí. Anh và cô mù quáng như nhau, nên thua định mệnh nghiệt ngã.
Ký ức ngày xưa đổ ào về trong tâm trí cô. Khi đã ở trong cái oi bức quá lâu, một dòng nước mát lạnh nhỏ nhoi sẽ chẳng thể nào xoa dịu được bạn, ngược lại chỉ làm bạn thêm nóng rát... Một dòng nước được nhìn mà không được uống.
Quá khứ cay nghiệt là quá khứ mà người ta muốn trở về nhất nhưng không muốn nhớ lại.
Mỗi sáng thức giấc thấy anh ôm cô ngủ.
Hằng đêm, tiếng anh mạnh mẽ khẳng định lòng yêu thương.
Ngày ngày, cô đều ở trong vòng tay ấm áp...
Những tháng ngày đó không biết bao giờ mới tìm lại được. Một giấc mộng đẹp đến cho bạn mơ tưởng, đi làm bạn tan tành.