Dụ Dỗ Hoàng Đế
"San San. Em dậy đi!".
Người phát hiện ra cô là Khưu Dật. Dưới ánh mặt trời, anh như một thiên sứ toả sáng lấp lánh. Thất vọng làm sao! Người cô mong sẽ tìm thấy cô không phải là anh.
Cổ họng cố nuốt niềm đau xót trôi xuống.
"Em nằm như vậy, không sợ bị lạnh sao?".
Cô cuộn tròn trong lòng anh, không nhịn được hỏi.
"Lâm Quân đâu?" - Giọng yếu ớt như một con thú nhỏ bị tổn thương.
"Anh ta đã ngừng việc tìm em lại rồi... Sợ tìm lâu quá mọi người sẽ nghi ngờ anh ta đang tìm em...".
San San kiệt sức, tựa vào vai anh, để anh bế lên.
"Tần Lam thì sao?" - Chỗ kế bên cô đã trống hoác.
Chẳng hiểu sao bây giờ San San lại sợ những khoảng trống đến vậy. Có lẽ cô bị ám ảnh quá rồi chăng?
"Anh vừa đánh thức em ấy dậy, bảo em ấy muộn giờ vào lớp rồi mau đi không khéo điểm danh vắng mặt!".
"Thế còn anh?".
"Anh bận lo cho em!".
Khưu Dật luôn luôn làm mọi thứ cho cô, che chở cô trong vòng tay bao dung của anh. Đến lúc ra vẫn suy nghĩ cô sẽ bị mọi người dị nghị mà đưa cô cho Tiêu Viễn.
"Cám ơn cậu!" - Tiêu Viễn đầy cảm kích.
"Ba không biết chứ?".
"Yên tâm! Ba em mà biết, mạng của chồng em đã không còn rồi!".
Là vậy. Là vậy đó! Cho dù anh có làm cô phát điên, làm cô đau đớn, làm cô thất vọng, cô luôn quan tâm anh. Mở mắt ra là nghĩ đến anh, nhắm mắt lại nhớ anh, mở miệng ra thì nhắc đến anh. San san thật sự đã mù quáng.
"Anh đưa em đi đâu?".
"Về nhà ba chứ còn đi đâu!".
"Không được. Ba thấy sẽ hỏi. Anh đưa em về nhà... Lâm Quân là được rồi!".
Tiêu Viễn không nghe lầm. Là nhà Lâm Quân, chứ không phải là nhà em hay là nhà vợ chồng em gì cả. Phòng cô chỉ nằm trong một góc rách rưới, làm sao có thể nhận mình là chủ chứ?! Nói ra sợ người ta cười cho, mà giờ cô đã chẳng còn tự tin gì nữa rồi.
"Rốt cuộc em với lão chú đã xảy ra chuyện gì vậy?".
"Đừng nhắc nữa! Em đang mệt lắm!".
San San đánh trống lảng.
Cô thật sự không muốn nhắc đến, mà cũng chẳng muốn nghĩ đến. Những người ngoài chỉ cần liếc qua là biết anh và cô có vấn đề. Đây là sự thật, giấy không gói được lửa.
"Lão chú...".
"Anh đừng nhắc nữa!" - San San nổi cáu.
"Được rồi! Được rồi! Em nghỉ chút đi. Khi nào đến nhà anh sẽ gọi!".
Nếu không phải là Tiêu Viễn đã gọi cô dậy, nếu không phải anh đã nhéo má cô để đau đớn buộc cô mở mắt, cô tuyệt đối không tin cảnh ở trước mắt này.
Vào sáng sớm, Thục Khuê và Lâm Quân từ phòng ngủ, là phòng ngủ của cô và anh trước đây bước ra, là ý gì? Ai cũng hiểu! Một người vợ bắt quả tang phải như thế nào, San San chưa tìm hiểu và chưa có ý định tìm hiểu qua. Cô chỉ biết đứng đó, trân trân nhìn hai người như vậy, như trời trồng, như Thiên Lôi từ đâu chạy xuống lấy búa đập mạnh xuống đầu cô làm nó cứ ong ong lên. Đây... cô hoàn toàn tỉnh táo.
Cô ả thấy cô, còn đi ngang qua chào hỏi.
"Hoàng hậu, đã lâu không gặp!".
Mắt cô chớp chớp mấy cái. Nước mắt chẳng kịp rơi, nhất thời ngây người không biết làm sao. Lâm Quân như thể có tật giật mình chạy lại.
"Ở đây không có việc của cô nữa! Mau về đi!".
Thục Khuê nhìn cô cười đầy ý nhị, như nắm thóp được ruột gan cô, tha hồ làm cô đau đớn.
Cô ả đi rồi. Lâm Quân nhẹ giọng hẳn.
"Cô nghe tôi giải thích...".
"Anh không cần nói gì nữa. Em hiểu mà!".
Ôm lấy cô kêu tên Thục Khuê. Cô mất tích, đưa cô ta về nhà. Chốn thiêng liêng của vợ chồng để mặc cô ta vấy bẩn. San San đâu phải ngốc. Sao không hiểu được anh chứ?!
Lâm Quân đứng ngây ngốc, nhìn cô đi về phòng.
Vị trí của cô bây giờ cũng như cái phòng này, không được coi trọng, không được người ta coi là thiết yếu. Rảnh rỗi hay có nhu cầu ai đến ở thì ngó qua nó một lần.
Trái tim cô như bị ngàn dao đâm, như muốn tan nát, như muốn vỡ vụn. Cô lấy tay ôm miệng, cố để không la hét như một con điên. Đầu óc cô đều muốn vỡ tung ra hết rồi! Càng kìm nén thì càng đau nhói, tay cô cố vịn chặt lấy bàn trang điểm. Lúc này đây, nơi cô đang đứng đều trở nên chông chênh. Hai chân bủn rủn, cảm giác như đi trên một sợi dây thật mảnh, bên dưới là vực sâu, không khéo rớt xuống là mất mạng.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Tối nay chúng ta phải tham gia chương trình "Gia đình hạnh phúc". Chiều tôi đã hẹn Emily đến cho cô rồi!".
"Em biết rồi!" - San San nín thở mấy hơi, dùng hết sức bình sinh móc hết mọi âm thanh trong trẻo cuối cùng trong họng mình ra.
San San thay đồ, lần theo bức tường để vào phòng tắm. Cô vặn mực nước lạnh nhất, chảy tràn vào người. Thứ cảm giác buốt rét như kim châm xuyên vào da thịt, thế mà không thấm thía gì với nỗi đau đớn từ sâu thẳm tâm hồn cô. Cô chẳng muốn khóc nữa, đó là hiện thân của sự yếu đuối.
Thế là cô cứ ngồi im như vậy, đầu óc trống rỗng, mắt nhìn vào khoảng hư vô bất tận. Đến khi tiếng đập cửa làm cô giật mình, Emily đã đến.
"Sao mặt em trắng nhợt ra thế hả? Cưới xong làm anh tưởng anh mất việc luôn rồi chứ? Mà sao... phòng này...?" - Emily ngó quanh quất, vẫn nhiệt tình như cũ.
"Phòng này là phòng mới của em và Lâm Quân. Phòng chính thức vẫn còn đang sửa chữa!" - Cô chống chế.
Gương mặt trong gương nhìn cô mỉm cười, giống như đang tự cười vào mặt mình vậy.
"Ừ, thảo nào... trông phòng cứ như phòng của vợ bé. Lúc chồng em chỉ vào đây, làm anh hết hồn luôn hà!".
Vợ bé?! Đầy ý nghĩa. Một lần nữa cô cười trào phúng. Người ngoài... họ đều nhìn ra cả.
Trang điểm thật thần kỳ. Từ đâu có thể biến ra một con người mặt mày nhợt nhạt không chút khí sắc thành một con người hồng nhuận tràn trề sức sống? Tất cả mọi thứ trên thế giới này hoá ra đều được sáng tạo để lừa người ta.
Trong suốt quá trình thu hình, San San chỉ ngồi lặng lẽ, thu mình lại một chỗ. Toàn một mình Lâm Quân trả lời, San San đầu óc đều treo lơ lửng đi đâu rồi. Ngay cả khi phóng viên chĩa mũi camera vào cô, cô vẫn chẳng để ý, bất động như một pho tượng, anh trả lời luôn giúp phần cô. Tay anh gác trên ghế, quàng qua vai cô vốn dĩ rất tự nhiên, là cô cố tình ngồi thẳng dậy để lưng không chạm vào vai anh. Có lẽ chỉ có khúc cuối khi phải chào khán giả, nụ cười của cô mới nở ra, một nụ cười cứng đờ và vô hồn. Bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, như ra vẻ một "Gia đình hạnh phúc" thật sự, máy quay vừa rời khỏi, San San vội rụt tay lại.
"Cô giận dỗi cái gì?".
Giận dỗi?! Cô có quyền gì để mà giận dỗi. Ngay cả đơn ly hôn đã ký vào, quan hệ của họ có thể nói đến hai từ này sao? Hôn nhân như vậy, cô im lặng, đơn giản là vì không còn gì để nói.
Bóng lưng anh cứ thế xa dần, bỏ mặc cô trôi tuột, rớt mãi ở tận phía sau. Đuổi theo?! Cô không muốn đuổi theo nữa. Khi con người ta đã thất vọng sâu sắc, sống chung với người họ yêu chỉ là nỗi giày xéo lớn nhất mà thôi.
Mấy ngày sau, San San đều kiếm chuyện về nhà ba cô ở, hỏi cô, cô chỉ nói là anh bận việc ở triều chính hơi nhiều nên không tiện về nhà lắm, thế là cô về đây. Ngoài mặt thì bình thường, nhưng bão tố và rét căm ở trong lòng.
Mỗi đêm, mắt cô đều thao láo nhìn lên trần nhà. Nước mắt không rơi, cô lại bị khó ngủ. Vì sợ, cứ nhắm mắt là nhìn thấy anh. Nửa đêm còn đem nhẫn cưới ra ngắm.
"Trông em như con gấu trúc ấy! Không muốn bị ba hỏi thì ngủ ngáy cho đàng hoàng vào".
Hai mắt chẳng qua được mấy ngày thì đã bị quầng thâm.
"Anh xin Đức Cảnh cho em mấy liều an thần được không? Em muốn ngủ lắm!" - San San xoa xoa đầu.
Tiêu Viễn nhanh chóng tuân mệnh, chưa đầy năm phút đã đưa thuốc đến cho cô. Tiết Triết học chóng mặt đã ru cô ngủ triền miên từ sáng đến tận tối, dường như không muốn về luôn. Tần Lam ngồi kế bên cô chỉ biết thở dài ngao ngán. Hoá ra ngày ấy Tần Lam là còn nhẹ, điên cuồng một trận là xong. Còn San San thì khác, cứ câm nín giữ hết nỗi đau từ từ gặm nhấm một mình, không cho phép mình rơi lệ. Một người lý trí, một người tình cảm không hiểu bên nào thì tốt hơn.
"Cảm ơn cô đã coi chừng cô ấy giúp tôi!".
Lâm Quân bế xốc cô lên. San San lọt thỏm trong vòng tay anh. Thủ phạm của những trái tim tan nát vẫn cứ bình yên như thế, trắng trẻo và hồng hào như thế.
"Không có gì. Coi như đây là thần trả nợ cho bệ hạ về vết sẹo trên tay kia. Sau này chắc chắn thần sẽ không điên dại đưa cô bạn thân nhất của mình vào tay người nữa đâu!".
Vị hoàng đế kia không nói gì, quay lưng bước về phía cửa. Bóng dáng cao ngạo như vậy, có ai biết trong đó chất bao nhiêu sự cô độc và đau thương?!