Dụ Dỗ Hoàng Đế

Chương 49




"Con nói con có chồng. Vậy thằng chồng con đâu?".

"Anh ấy... có ít chuyện bận ở triều đình ạ!".

"Đến cả một bữa ăn tối với gia đình nhà vợ nó còn không đáp ứng được. Con xem con kia gầy như vậy, còn bị mất tiếng nữa. Nếu nghe lời ba gả cho Khưu Dật con có như vậy không chứ?".

Ba cô bỗng chốc trở nên lớn tiếng. Hình như chuyện hôn nhân của cô và anh không mấy mặn mà, ba đều biết được. Làm sao không biết được chứ? Anh đêm nào cũng ra ngoài, chắc hội họp với Krystal hoặc đi với Thục Khuê gì đó... Ba cô quá hiểu những nơi anh thích đi, sao không biết được?

Mấy việc này cô biết không cãi lại được, vì đó là sự thật. Anh chán ghét cô, điều này không thể chối cãi. Cô buồn rầu cúi gằm mặt xuống.

"Ai nói tôi không thể đáp ứng!".

Ngay lúc này, người không nên tới đã tới. San San có bất ngờ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi chén cơm trong tay. Ngón tay hơi run rẩy. Khưu Dật áp lấy tay cô trấn an.

Lâm Quân chen vào giữa, gạt tay anh ra.

"Tôi thả anh ra không phải để anh tán tỉnh vợ tôi!".

Còn là vợ chồng sao? Sao chính cô không nhận ra thế này?

Lời nói như một mũi khoan, tạo thành một lỗ hổng lớn trong trái tim cô.

"Cậu lui ra. Tôi là chồng cô ấy, tôi phải ngồi kế cô ấy!".

Lâm Quân đẩy Khưu Dật ra. Tay thản nhiên quàng qua vai cô tình tứ. Từng từ đều muốn nhấn mạnh chủ quyền, phân rõ khoảng cách.

San San muốn lên tiếng ngăn cản. Một tiếng nói ra lại vô lực như không khí.

"Ai cho cậu được phép vào đây? Chỗ đấy là tôi nói Khưu Dật ngồi, đã tới trễ thì thôi. Đừng quá quắt!" - Ba cô đập bàn, lên tiếng làm chủ cho Khưu Dật.

Bên vai cô cảm nhận được bàn tay anh nắm lại thành quyền, biết không nên gây hấn với tên bạn thân kia, anh đành chịu thua, chỉnh chu đứng dậy, chọn chỗ ngồi kế bên Tiêu Viễn, tia xéo cô.

Khưu Dật thấy cả người cô cứng đờ, gắp ít đồ ăn cho cô.

"Món này em chẳng phải thích ăn nhất sao? Em ăn chút đi!".

Tay Lâm Quân nắm chặt lấy ly rượu trong tay như muốn bóp vỡ vụn ra trong tay. Mắt nheo lại khó chịu lườm Khưu Dật. Đôi đũa San San cầm trên tay lưỡng lự một chút, chạm vào miếng mực của Khưu Dật. Không chịu được, Lâm Quân chồm người lên bỏ một miếng gà vào bát cô.

"Vợ, ăn cái này đi! Ăn mập chút để mau sinh cho anh đứa con!".

San San tròn mắt nhìn anh. Rốt cuộc không hiểu anh đang nghĩ gì. Sau đó nhìn đến miếng gà và miếng mực ở trong chén, cảm giác sắp bị bức tử đến nơi. Tay cô đông đá, môi mím chặt.

Không khí đột nhiên trở nên im lặng và kỳ lạ. Tiêu Viễn hối hận rồi, đang yên đang lành tự nhiên đi khai báo hết cho gã em rể.

Khưu Dật chớp chớp mắt, một lần cười tươi nữa hoá giải bầu không khí.

"Vậy em ăn gà trước đi!".

Khưu Dật trực tiếp gắp miếng gà lên cho cô. Máu Lâm Quân lại sôi lên sùng sục. Thế mà cô cứ như thế ngoan ngoãn nghe lời hắn, ngon lành để hắn đút cho cô, lấy giấy lau miệng cho cô. Cây đũa trên tay sắp bị bẻ gãy đến nơi.

"Ta nói con rồi, nó có chồng như không có vậy đó Khưu Dật. Con thấy còn ưng nó thì cứ việc rước nó về đi, bác không ý kiến!".

San San chăm chú ăn miếng gà trong miệng, yên lặng như không nghe thấy ba cô nói gì.

Anh càng tức tối.

"Người San San chọn là tôi, tôi tin cậu Khưu Dật là người thông minh, không đi giành giật những món không thuộc về mình đâu nhỉ?" - Lâm Quân nhấm nháp ly rượu vang trong tay.

Vị chua cay nồng của nó thật sự giống như cảm giác của anh lúc này, nóng đến bốc hơi.

"Cảm ơn bệ hạ, lời khen này thần không dám nhận, vì dẫu sao thần chỉ là một người thường, không khỏi tránh những lúc ngu ngốc!".

Giọng anh điềm nhiên như có như không. Giữa cuộc khẩu chiến này, chỉ có Lâm Quân phải dè chừng, Khưu Dật không tiếc mất thứ gì, nên anh dĩ nhiên chiếm ưu thế.

Đấu mồm không xong chuyển sang đấu mắt. Bốn mắt chăm chăm vào nhau, như khiêu khích, như thách thức. Xung quanh, mọi thứ đều không tồn tại nữa, lửa bùng lên khắp nơi.

Nhân vật chính điềm nhiên ăn uống, như thể cái câu chuyện đấu nhau kế bên chẳng có chút liên quan gì đến mình. Dẫu vậy, ba cô có thể đi guốc trong bụng cô, thấy được sự trầm mặc trên khuôn mặt cô.

Bữa ăn từ ấm cúng, trở nên kì lạ, và bây giờ là chán ngắt. Tiêu Vũ Hy ngắm hai con người như thể không liên quan đến bữa ăn kia rồi đảo mắt xuống đống đồ ăn trên bàn. Ngoài San San ra, cả bàn không ai động đũa cả. Ba cô đã để ý đến cái bình sữa bên cạnh.

"San San, kia là cái gì vậy? Đưa qua cho ba coi!" - Đúng là chán quá rồi!

San San đưa bình cho ba.

"Đây là bình sữa mật ong chữa mất tiếng mà Khưu Dật pha cho con!".

"Đứa con rể này thật là chu đáo!".

Coi như chính ba cô đã phủ nhận sự tồn tại của ông con rể kia. Trận đấu mắt như đã kết thúc, môi Khưu Dật cong lên thành một đường đầy vẻ đắc thắng. Lâm Quân tiếp tục hớp một ngụm rượu.

"Chú quá khen con rồi! Để con kính chú một ly!".

Về sau, Lâm Quân đã bị gạt ra ngoài bữa tối. Ánh mắt anh đăm đăm ngắm cô ăn, chờ cô liếc mắt qua anh một cái, một lần thôi là được. Thế nhưng làm anh thất vọng rồi, cô từ đầu đến cuối đều cúi thấp đầu, không muốn ngẩng lên.

Đồ ăn trên bàn từ lúc nào đã được vét hết. Lâm Quân chờ cả ngày, đều là chờ đến lúc có cơ hội mang cô trở về bên vòng tay anh. Chuyện này dĩ nhiên không ai dám cản. Muốn nói sao thì nói, San San là vợ anh.

Anh chưa kịp nói gì, cô đã đi theo đuôi Khưu Dật tiễn hắn ra đến cửa.

Anh không vừa, đi ra tiễn theo, tay lại quàng qua vai cô, ép sát cô vào ngực mình. Như dự đoán, mặt Khưu Dật trên xe đờ ra, mất một lúc sau mới cho xe chạy đi.

Mà cô chẳng nói gì, cứ mặc anh ôm.

"Cô thích lắm đúng không?".

San San im lìm, lại nhìn xuống dưới.

Biểu hiện của cô làm anh chướng mắt. Chẳng nhẽ Khưu Dật vừa được trả lại tự do, thái độ cô đã quay ngoắt 360 độ?! Không muốn phản bội hắn như vậy sao?

Lâm Quân đưa San San về nhà. Chẳng nói chẳng rằng, cô tự động ngồi ra phía ghế đằng sau, cứ như thể anh một chút giá trị lợi dụng cũng không còn. Tay ôm lấy cái bình sữa đáng ghét đó!

San San về nhà, chạy vô phòng ngay, cô chỉ muốn ngủ. Cô đã rất mạnh mẽ, ít ra thì khi chạm mặt anh đã không khóc lóc như trước.

Khi đau đến một mức nào đó nhất định, nỗi đau trở nên quá thường xuyên, như nghĩ đến đã thấy đau thì không nhất thiết phải khóc nữa. Đêm qua, San San đã trở thành vật thế thân của người khác ngay dưới thân anh. Đối với cô, không có gì sỉ nhục bằng, càng không có gì đau đớn bằng khi bị chồng mình hiểu lầm là người khác, mang đi cưỡng hiếp.

Cô nằm trên giường, đến cả quần áo cũng chưa kịp thay, chìm vào giấc ngủ. Chỉ có trong giấc ngủ, cô mới không thấy ngưc mình đau nhói, không cảm giác được sự phản bội. Anh vẫn là anh, là Lâm Quân của ngày trước, chưa có hiểu lầm, chưa bị ai đánh cắp mất.

"Diệp San San..." - Tiếng anh như vang ra từ giấc mộng.

Đầu ngón tay di chuyển trên làn da mát rượi làm cả người cô tê rần. Các giác quan đã thông, làm cô bừng tỉnh. Người anh đang nằm đè lên người cô. Đôi môi trong giấc mơ ngọt ngào bao nhiêu, bây giờ chỉ thấy đắng chát bấy nhiêu. San San đã chai sần, một chút cảm giác với anh cũng không có.

Anh như con thú bị bộ mặt lãnh đạm kia của cô chọc điên, càng mạnh nhẹ khiêu khích. Cô nghiêng mặt qua một bên, cắn răng không để cho một tiếng nào của mình rơi ra ngoài.

"Sao thế? Bây giờ đã có Khưu Dật rồi nhỉ? Đâu cần tôi phải thoả mãn cho cô hằng đêm nữa phải không, nên nhớ đêm đó là cô tự tìm đến tôi, tự mê hoặc tôi, cô không khác gì một con..." - Anh bóp chặt cằm cô buộc cô phải nhìn thẳng vào anh.

Ánh mắt anh đầy căm phẫn. Lời chỉ thiếu kiềm chế chút nữa đã có thể trôi tuột ra. Anh có thể sỉ vả cô, mắng chửi cô, đánh đập cô... Mọi điều nếu cô thật sự sai. Đằng này...

"Em nói rồi, em và Khưu Dật không có gì cả! Chuyện ăn cắp ngọc tỷ thật sự là do em làm... Tại sao chỉ có mình anh không chịu tin?" - Môi dưới cô run lên.

Nước mắt trào ra. Nước mắt của sự uất ức.

"Thứ lý do đó của cô lừa được ai? Cô chẳng qua là đang muốn bảo vệ cho thằng tình nhân bên ngoài của cô thôi. Đến ba cô còn gọi hắn là con rể, cô nói xem!" - Tay anh siết chặt lấy cằm cô.

"Anh đã muốn nghĩ em sai, cho dù em không làm gì thì em vẫn sai..." - Cô cay đắng.

Chất giọng không ra hơi thật giống như chính chủ nhân của nó. Rõ ràng đều là thật, mà không sao có thể khiến người ta nghe thấu.

"Là tôi sai, không nên yêu cô, cưới cô về cái nhà này!".

Anh là đang xát muối vào trái tim cô sao? Chỗ nào cũng thấy đau rát.

"Vậy anh có thể không làm nữa!" - Tay cô chống lấy người anh.

"Cô vẫn là vợ tôi, nên làm tốt công việc mà một con vợ nên làm cho chồng mình ở trên giường!".

Anh hít một hơi, lùi ra sau một chút. Cô hiểu anh định làm gì.

"Có thể xài biện pháp an toàn được không?" - Giọng cô bé, trong không gian yên ắng vẫn có thể nghe được.

Người anh bỗng chốc cứng như tượng đá. Cô vừa nói gì cơ? Cả đời anh chưa bao giờ bị đứa con gái nào nhắc nhở về việc này cả. Họ thậm chí chỉ muốn anh quên đi.

"Tại sao?" - Tiếng anh gần như là gầm lên.

"Chúng ta sắp ly hôn rồi... Có em bé sẽ thật tội nghiệp con...".

Cô chỉ đang nói những gì mình lo lắng.

Anh không coi đó là thật.

"Cô còn mong ly hôn để sớm trốn đi với tình nhân của cô à?" - Tiếng anh như sấm rền.

"Không phải... Vì anh nói em đồng ý ly hôn sẽ thả Khưu Dật ra... Em tưởng sớm muộn chúng ta cũng... Á...!".

Anh tiến thẳng vào người cô. Mồ hôi đầm đìa trên trán cô.

"Chẳng phải sẽ thú vị hơn khi để cô hoang mang không biết con trong bụng cô là của ai hay sao?".

San San tức đến á khẩu. Hơi thở bị tắc nghẽn ở đâu đó trong tim, đau đến tê dại.

"Em dám chắc chắn đó là con của anh!".

Anh lại dập tới một lần nữa. San San phải cong người lên tìm cách thích ứng với sự tàn bạo trong đó.

"Nhà tôi có một màu mắt xanh đặc trưng, đến lúc đó cô muốn lừa tôi cũng khó!".

Ngoài đau lòng ra, cô thật sự chẳng cảm thấy gì cả.t