Dụ Dỗ Hoàng Đế
Chiếc váy cưới cô mặc ngoài đời và chiếc váy trong giấc mơ khác nhau. Cái này phải nặng gấp trăm lần trong giấc mơ. Sức nặng của vàng, kim cương, pha lê và mấy viên đá quý không thể coi thường được.
Phía trên là sự pha trộn giữa chất liệu ren voan mỏng với cổ thuyền trễ vai, tôn lên nét sang trọng lẫn nữ tính. Viền ren rũ xuống đính những viên kim cương lấp lánh. Chất liệu lụa bo sát lấy phần trên cơ thể, tôn lên những đường cong căng tràn sức sống, nổi bật đường eo mảnh mai, thắt lại. Hai bên hông được tô điểm bằng đường viền vàng pha chút bạc lấp lánh. Đuôi váy được nhấn bằng vô số những hoạ tiết đính đá quý nổi, tựa như những cánh hoa rung rinh trước mọi động tác nhỏ của cô.
Những lọn tóc xoăn buộc lại một nửa, xoã dài xuống đến eo. Tóc cô được tô điểm bởi một dải những viên trân châu mảnh khảnh ôm lấy vầng trán cao. Đằng sau là chiếc lúp phồng dài đến khuỷu tay được làm bằng lớp ren mềm mại.
Emily phải trầm trồ ngưỡng mộ, dù đây là tác phẩm do chính tay anh may ra. Đẹp hơn so với trí tưởng tượng của anh rất nhiều.
Đuôi váy dài, quết đất. Lễ cưới được tổ chức tại chính điện, chứ không tổ chức trong giáo đường như cô mơ. Vì ở trong cung, an ninh đã được thắt chặt. Toàn bộ những tay săn ảnh đều chỉ biết chụp lưng cô, bước từ thảm đỏ ở ngoài cửa cung để đi vào chính điện. Chỉ có đài truyền hình uy tín của quốc gia có mặt ở trong cung để phụ trách đưa tin và ghi hình trực tiếp.
Thông thường là cha dắt con gái vào và trao tay cô dâu cho chú rể. Thế nhưng chuyện Tiêu Vũ Hy là ba cô, cô không muốn ai biết cả, mẹ cô không đến cho nên hai tay cô chỉ còn biết cầm chặt bó hoa, cẩn thận bước từng bước, hi vọng mình không vồ ếch. Đuôi váy dài như thế, nhưng không có ai đỡ giúp cô. Hai bên là phù dâu, đi xen kẽ là những đứa bé hoàng gia giúp tung cánh hoa. Chẳng mấy chốc, con đường thảm đỏ ở phía ngoài đã trải đầy những cánh hoa hồng đỏ.
Tiếng nhạc đám cưới du dương vang lên. Tiếng trống ngực cô cũng bắt đầu gõ nhịp. Trước bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào mình như thế, cô không khỏi lo lắng và hồi hộp. Hai bàn tay đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng nhìn thấy trước mắt là anh trong bộ đồ Thái tử điển trai đang đứng chờ, mọi lo âu của cô như tan biến hẳn.
Bàn tay anh đưa ra chờ sẵn, cô nhẹ nhàng đặt tay mình lên. Khung cảnh như bước ra từ một câu chuyện cổ tích.
Mẫu hậu của Lâm Quân đang đứng ở trên cao nhất, mặt người tươi cười rạng rỡ. Trên tay người là chiếc vương miệng bạch kim đính đầy đá quý, Lâm Quân cúi xuống, hứng lấy chiếc vương miện ngọc ngà cao quý. Sau đó là San San, chiếc vương miện Hoàng Hậu được chạm trổ tinh xảo, ôm vừa khít lấy đầu cô. Ánh mắt anh nhìn cô đầy dịu dàng. Nụ hôn anh hiếm khi nhẹ nhàng như vậy. Anh dìu cô ngồi xuống ngai vàng nhỏ, anh ngồi ở bên chiếc ngai lớn. Mọi người trong cung điện vỗ tay náo nhiệt. Đám cưới hoàng gia đúng là khác người, thảo nào Lâm Quân lo hết mọi việc như vậy, chỉ e cô có muốn lo chẳng được. Ngày này vừa là lễ đăng cơ của Lâm Quân, vừa là ngày cưới của cô và anh, thật là trọng đại. Cô nhìn sang người đàn ông khí phách ngời ngời ở kế bên, từ giờ anh sẽ trở thành chồng của cô sao?
Những chiếc váy cưới nặng nề bó sát đã được thay bằng quốc phục thoải mái, thướt tha. Chứ nếu không có cô đã chết ngất vì cứ mãi đi tới đi lui tiếp khách với anh.
Trang phục người nào người nấy đều cao quý, sặc sỡ, hi vọng máy quay sẽ lưu lại về phía mình một chút. Thế mà cô vẫn nổi bần bật giữa mọi người, chỉ vì đủ thứ trang sức nặng nề đeo trên người. Quốc phục ngày xưa cô mặc vào cung để ra mắt, chỉ có độc một chiếc trâm cài đầu, bây giờ là nguyên một cái mũ miện dát vàng với đủ thứ lua tua xung quanh, cứ đi được một chút San San phải chỉnh, sao cho duyên dáng và điệu nghệ nhất. Bộ trang sức cầu cho sớm sanh quý tử thôi đã đủ đè chết cô rồi. Chính điện không hề nhỏ chút nào, cô đi mà muốn tê dại hết cả hai chân. Mấy đôi giày cao gót đang oanh tạc trên mỗi bước đi của cô.
"Không sao chứ?" - Lâm Quân thấy cô cứ tí thì khựng lại, tốc độ chậm đi rất nhiều, hỏi nhỏ.
"Không sao. Em hơi mệt, muốn nghỉ tí. Anh đi tiếp khách trước, có được không?".
Anh chần chừ, rõ ràng là muốn ở lại lo lắng cho cô, thế nhưng không còn cách nào khác.
"Được rồi. Để anh dìu em vào phòng chờ nghỉ một chút!".
Thấy cô ngồi thoải mái rồi, anh mới chịu dời đi. Lòng cô tràn ngập ấm áp. Chồng cô ngày càng ra dáng... một người chồng rồi. Mà không phải, lúc nào anh chả tận tình như vậy?!
Chiếc cửa sổ bên ngoài cho cô biết trời đã sập tối từ rất lâu. Thảo nào chân cô phản đối dữ vậy. Hoá ra là đã đi từ sáng đến chiều rồi. Bên cạnh ô cửa sổ có một bóng người đen đang dựa vào tường. Hình dáng cô đơn mà hiu hắt, có chút quen thuộc. Dường như còn không nhận ra có sự hiện diện của người khác trong lòng, mặt nước rượu đỏ trên tay liên tục chóng cháang vì tiếng thở dài buồn thảm mà u sầu.
Loay hoay một lúc lâu, người đó mới đổi tư thế. San San còn đang không hiểu sao lại quen thuộc như vậy. Là Khưu Dật! Anh nhìn thấy cô có chút hoảng hốt.
"Đi tiếp khách cả chục vòng không thấy anh, ra là anh ở đây!".
Anh vội vàng lảng tránh. Làm gì có ai ở trong hôn lễ người mình yêu mà có thể vui vẻ cho được? Coi như đây là sự ích kỷ cuối cùng của bản thân anh.
Trông thấy tay cô cứ vo vào đấm đấm chân, anh bỏ ly rượu trên bệ cửa chạy lại.
"Chân em đau à?".
Cô khẽ gật đầu.
Không chần chừ, đầu gối anh khuỵu xuống, tay cứ thế luồn vào váy để lôi chân cô ra. Sự quan tâm như thế này, San San vốn đã quá thân thuộc, chẳng có chút ý định muốn phản kháng, mặc nhiên để anh tháo giày ra nắn bóp chân cho cô. Cảm giác dễ chịu truyền đến toàn thân người.
"Mang đôi giày cao vậy, không sợ bị bong gân nữa sao?".
Bình thường cô chỉ đứng chưa tới ngực Lâm Quân, mang giày cao gót mới giúp anh dễ hôn cô một chút. Từ lúc quen San San, anh luôn luôn tỉ tê rằng nhờ thân hình nhỏ bé của cô mà anh sắp bị thoát vị đĩa đệm cổ và vai rồi. Một người hơn 1m90 một người chưa tới 1m60 sao có thể cân xứng chứ?
"Nhưng mà đẹp...".
Khưu Dật hết nói nổi, tiếp tục chú tâm xoa bóp chân cho cô.
Tay nắm cửa xoay vòng. Tiếng động ở bên ngoài làm cô có chút giật mình.
Lâm Quân từ đâu ra nhích người anh vào bên trong.
"San San. Cô dâu vắng mặt khá lâu không tốt...".
Mắt anh đã dừng lại ở chỗ Khưu Dật đang cầm chân cô. Ánh mắt lửa đốt của anh làm Khưu Dật mất tự nhiên đặt chân cô xuống, đứng dậy, muốn rời đi.
"Không làm phiền hai người nữa!".
Khốn kiếp! Anh không ưa con người này! Mỗi lần hắn gần cô anh càng khó ưa hơn.
Lâm Quân cúi xuống, giúp cô đeo giày vào.
"Mọi người đều đang hỏi em đấy!".
San San thấy chân mình đã đỡ hơn rất nhiều, khoác lấy tay anh cùng theo ra ngoài, tiếp tục chiến đấu với cơn lũ người.
Làm người hoàng gia mệt như vậy! Chân mỏi không nói làm gì, nghe chuyện không hiểu vẫn phải cười đến rách miệng, không được lơ là lấy một phút vì nếu bị hỏi mà không biết họ đang nói đến đâu là thiếu tôn trọng.
Mãi đến tối mịt, cô mới thoát khỏi vòng bủa vây, quay về căn biệt thự yêu dấu. Phòng của cô bị đập đi từ lúc nào. Mới sáng nay cô còn thấy nó nguyên vẹn cơ mà?! Thế mà tối nay đã bị người ta gom chung lại thành một phòng, lại còn là một căn phòng tân hôn, được rải đầy những cánh hoa hồng và ánh nến lung linh. Màu xanh biển cả thảy. San San thấy ấm áp kì lạ, đây thật sự trở thành nhà của cô. Đang muốn ngả người xuống chiếc giường cỡ khổng lồ kia, có người đã ngăn cản.
"San San, chúng ta đang vội. Anh đã hẹn phi cơ sẽ bay đến Pháp ngay bây giờ!".
Địa điểm trăng mật là do cô chọn lựa. Lâm Quân bận rộn, nên tuần trăng mật chỉ kéo dài có năm ngày.
"Đi ngay bây giờ sao?".
"Ừ!" - Anh gật đầu, vội vàng khênh đống vali lỉnh khỉnh.
San San cản anh.
"Em không muốn!".
Mắt anh mở to nhìn cô. Mấy cái này đều làm theo mong muốn của cô mà.
"Em không muốn trải qua lần đầu của mình ở nơi xa lạ... Em muốn... ở nhà chúng ta!".
Mớ hành lí nặng trịch trên tay anh đều rớt hết xuống. Cô còn tưởng anh tức giận. Không ngờ, anh rút điện thoại ra nhanh như chớp, hình như là gọi cho phi công.
"Đứng đó chờ tôi!".
Và gập máy lại, dồn dập hôn cô.
"Khoan đã!".
Mặt anh tiu nghỉu.
"Để em đi tắm chút!".
Khoé miệng anh nhếch lên cười gian, chắc định giữ lại nói rằng không cần, nhưng nghĩ kỹ, dẫu sao cũng là lần đầu tiên của cô, cho cô chuẩn bị không mất mát gì.