Dụ Dỗ Hoàng Đế
Mẹ Diệp dậy sớm, định đi làm một bữa sáng thịnh soạn để đón tiếp tên lamg băm nào đó. Khi đi qua phòng khách, thấy chiếc ghế gỗ trống trơn, ngay lập tức đã nổi cơn tam bành.
Cánh cửa phòng San San bị đạp mở toang ra. Tiếng động mạnh làm hai người ở bên trong hốt hoảng bật dậy. San San vội lấy chăn che lấy ngực. Tất cả đều đã lọt sạch vào mắt người mẹ kia. Cô thầm trách Emily không cho cô được một bộ váy ngủ đàng hoàng một chút.
Hôm qua bà cứ nghĩ, con gái bà sẽ để tên lang băm đó ở ngoài phòng khách. Chuyện này còn phải dặn nữa sao?
"Diệp San San, cô thay đồ rồi ra đây ngay cho tôi!".
Mức độ dữ tợn của Diệp Minh Hạ đã khiến cả anh con rể tương lai đứng hình.
"Phải làm sao đây? Mẹ em đánh đòn đau lắm!".
"Yên tâm, anh sẽ không để em bị đánh đâu!".
"San San! Cô còn không mau ra đây!".
Cả căn nhà như muốn rung chuyển luôn, doạ đến Lâm Quân cũng muốn hồn bay phách lạc.
Hai người nhanh chóng chạy ra ngoài, tấm lưng thẳng tăm tắp.
"Tiêu Vũ Hy sao chịu để cho con quen với người đàn ông này chứ? Mẹ nuôi con lớn đến bằng này là để con ngủ với một thằng đàn ông trước khi cưới hay sao San San?".
Cô bặm môi lo lắng.
"Con và anh ấy chưa làm gì cả!".
"Ngày đó, cậu ta từng làm một đứa con gái có bầu rồi cho tiền người ta đi phá thai đó con có biết không?!".
San San ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Lâm Quân.
"Không có, tuyệt đối không có, cô ả đó muốn lừa anh. Vụ đó chấn động nhưng sau đó anh đã được rửa oan!".
"Còn nguỵ biện. Tiêu Vũ Hy đã kể cho tôi nghe. Đến lúc đó cậu còn tưởng đó là con của cậu thật cơ!".
Có chuyện này sao?
"Thời đó anh còn trẻ. San San, anh không lường trước được hậu quả!".
Lâm Quân chỉ sợ cô giận.
"Em hiểu mà!".
"Đệ Hải tốt như vậy. Mẹ thấy hay là con lấy cậu ta đi! Tình cảm hai đứa rất tốt mà. Đêm qua Đệ Hải đã xin hỏi cưới con đó!".
San San rơi vào trạng thái hoàn toàn sửng sốt. Hôm qua, Đệ Hải đã đến đây không chỉ để tìm cô, mà còn để cưới cô sao? Lâm Quân sợ hãi quay sang nhìn cô, biết đâu được San San sẽ chọn thanh mai trúc mã của cô thay vì anh chứ? Nghĩ đến đây, anh không tài nào thở được. Người con gái này thật sự quan trọng với anh, chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó không cảm nhận được hơi ấm của cô bên người, toàn thân anh đều lạnh lẽo.
Khoảnh khắc cô ngơ người ra một lúc trôi qua, tay đã nắm chặt lấy tay anh.
"Không, người con yêu bây giờ là anh ấy. Con không muốn cưới ai ngoài anh ấy cả!".
Lâm Quân thở phào siết chặt lấy tay cô.
"Diệp San San, con nên nhớ ngày xưa con đã hứa với mẹ chuyện gì!".
San San mím chặt môi. Lâm Quân không ngớt lo lắng. Giờ mới biết thời hiện đại cưới xin khó thế này, giờ nhà chồng không khó nữa mà nhà gái thật kinh khủng.
Hoá ra Tiêu Vũ Hy vẫn lành tính chán.
"Con hứa với mẹ sẽ lấy chồng theo ý mẹ...".
"Đúng vậy, và giờ mẹ sẽ sang nhà chú Thạch để bàn về hôn lễ của hai đứa. Tốt nhất là nên diễn ra càng nhanh càng tốt. Mẹ không muốn thấy tên lưu manh này ở trong nhà nữa! Đi theo mẹ mau lên!".
Mẹ Diệp nắm lấy một tay cô lôi đi. San San hoảng sợ ôm chặt lấy người Lâm Quân. Không ngờ đứa bạn học năm nào đã trở thành một người mẹ bạo lực như thế. Anh ôm chặt lấy cô, không cho phép cô đi lấy một tên khác, càng không cho phép điều đó xảy ra nếu cô không muốn.
Sau một hồi lôi kéo la lối, mẹ Diệp thay đổi cách thức, lần này chạy ra ngoài. San San khóc, nước mắt ướt đẫm, tay nắm chặt lấy vạt áo anh, có linh cảm không hay chút nào.
Đúng như cô dự đoán, lúc quay về, trên tay mẹ Diệp là một cây chổi. Xem ra ý định quá rõ ràng.
Cô còn chưa kịp trốn đi thì cán chổi đã vung lên quất mạnh xuống người cô. San San nhảy dựng lên, khóc ré, chưa kịp phản ứng sao, những cú quất tiếp theo đã liên tiếp giáng xuống người cô.
Lâm Quân thấy thế xót vô cùng, chẳng còn cách nào tự lấy thân mình hứng đòn cho cô. San San bị ép chặt vào tường. Mặt anh đang áp sát vào mặt cô. Tiếng cán chổi xé không khí không ngừng dội đến.
"Mau tránh ra! Chuyện mẹ con tôi không mượn anh xen vào!" - Mẹ Diệp không hề nể mặt, lấy roi quất vào người anh - "Cậu thích thì cứ đứng chịu roi đi!".
Môi anh mím chặt, chắc là đau lắm! Mắt San San rưng rưng nhìn anh.
"Anh không cần phải đỡ giùm em đâu! Em chịu cưới Đệ Hải là được rồi!".
"Không được. Chỉ cần ở bên em, anh có thể làm tất cả! Miễn là em đừng rời bỏ anh!".
Tay cô ôm lấy mặt anh, kiễng chân lên hôn anh. Dường như trong sự tan chảy ngọt ngào, cô nhìn thấy những đường nét của anh mờ nhoè đi, ẩn khuất vào trong bóng tối. Va chạm làm tim cô đập mạnh, hai má nóng bừng. Xung quanh như có những cánh hoa thơm ngát rơi lả tả xuống. Mùi hương ngào ngạt... Thân nhiệt này, giọng nói này, cơ thể này.
Đúng là cô đã từng gặp anh ở đâu rồi! Nhưng... ở đâu mới được?!
Hai người mải chìm trong sự ngọt ngào, chẳng hề hay biết cây chổi đã bị ném xuống đất từ bao giờ. Mẹ Diệp ngồi đấy có vẻ thoả mãn và... Cười?!
"Tôi chờ mãi mới chờ được đến ngày cho cậu một trận!".
Lấy con gái mình ra làm công cụ để trả mối thù xưa.
Mãi lúc này mới thấy hai mẹ con họ giống nhau một tí. Thù dai như nhau! Lâm Quân thở dài, phận làm con rể sao dám cãi mẹ vợ chứ.
"Mẹ... Sao làm vậy chứ?".
Có người xót lắm đấy!
"Cậu ta và nhóm Krystal suốt ngày bới móc mẹ đấy! Con không bênh mẹ thì thôi, về đến nhà chỉ còn biết đến cậu ta!".
Mặt San San đỏ bừng, vội đẩy anh ra.
"Làm gì có!".
Người nào đó vẫn đang chìm đắm hơi bị chưng hửng.
"Cậu dám bắt nạt San San để nó chạy về đây khóc lóc với tôi. Tôi sẽ còn đánh cậu mạnh và nhiều hơn nữa!".
Câu nói này coi như là sự đồng thuận của mẹ Diệp về chuyện kết hôn, đồng thời là tuyên ngôn không về thành phố nữa. San San có chút buồn rầu, thấy mình thật mâu thuẫn, rõ ràng biết trước ba và mẹ cô không có khả năng, vậy mà nghe chuyện tình hai người như vậy không khỏi ủng hộ. Nói sao thì nói, có đứa con nào không muốn gia đình mình được trọn vẹn cơ chứ?
"Tổ chức đám cưới nhanh một chút. Nhiều nhất là một tháng nữa!".
San San hốt hoảng. Cô không gấp, mà sao ai cũng gấp như vậy?
"Vâng thưa mẹ! Con đang tăng tốc chuẩn bị. Giờ có sự đồng ý của mẹ rồi, tuần sau hôn lễ sẽ được tổ chức ngay!".
Gì vậy? Không đùa chứ! Nhanh như vậy, San San vẫn chưa chuẩn bị gì cả!
"Tôi sẽ không dự lễ cưới đâu!".
"Sao chứ? Đây là lễ cưới của con gái mẹ đó!".
"Chẳng phải có ba con ở đó rồi sao?" - Mẹ Diệp hết sức bình thản - "Chỉ là một cái đám cưới thôi, chừng nào con ly hôn thì lại về đây ngay ấy mà!".
San San ấm ức, làm gì có ai như mẹ chứ?! Cô quay lưng đi. Nước mắt lăn dài trên má.
Lâm Quân biết cô buồn, mà lúng túng không biết làm gì.
"Chúng ta đi về thôi!".
"Chăm sóc tốt cho con bé!" - Đây là lời gửi gắm cuối cùng của mẹ Diệp.
San San dẫn anh cùng hai vệ sĩ kia đi ra cửa khẩu. Trên đường đi, một chữ cũng không nói, thật khiến người ta lo lắng, lâu lâu còn khịt khịt mũi.
Cô thật sự lo lắng cho lễ cưới sắp tới. Vậy mà người thân cận nhất lại không ở bên cô.
"Đều là tại Tiêu Vũ Hy cả! Để anh bảo anh ta đến đây thuyết phục mẹ em tham dự!".
"Mẹ em không muốn tham dự lễ cưới của em!".
Không chịu được nữa, San San khóc oà lên như một đứa trẻ, làm ai nhìn thấy đều tưởng anh ăn hiếp cô. Anh phi công và mấy anh vệ sĩ nhìn cô với anh mắt đầy cảm thông, như muốn giành lấy vị trí của Lâm Quân để ôm cô vào lòng.
Anh chỉ muốn la lên với bọn họ là tập trung làm việc đi, đừng dòm ngó người của anh nữa!
Khả năng dụ hoặc đàn ông của San San ngày một cao minh rồi. Ngay cả khóc cũng đẹp như vậy!
Nét hấp dẫn của một bà mẹ cá tính mạnh và của người đàn ông phong lưu nhất đất nước pha trộn thật sự không thể coi thường được mà.
"Em đừng khóc nữa mà! Ngoan ngoan!" - Lâm Quân liên tục rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô.
"Em... muốn hoãn... hôn lễ..." - Cô thỏ thẻ trong tiếng nấc.
Cái tên phi công cứ cách vài giây lại nhìn về phía này, chắc muốn năn nỉ giúp cô, hoãn hôn lễ lại. Lâm Quân chỉ muốn chạy qua bẻ gãy cổ hắn cho bớt ngó qua ngó lại.
"Không được. Thiệp mời anh đã gửi đi hết rồi. Không chờ thêm được. Mẹ em đã muốn như vậy còn gì?!".
"Thế mẹ em muốn em lấy Đệ Hải. Anh nghe theo lời mẹ sao?".
"Dĩ nhiên không!".
"Em có thể ngoan ngoãn nghe lời anh mà" - Gương mặt nhỏ nhắn đang làm nũng của cô ngước lên, cố tình hạ thấp cổ váy để lộ bờ ngực vung tròn.
Làm gì có thằng đàn ông nào chịu nổi sự quyến rũ này?! Anh nhắm mắt chịu đựng, đảm bảo là tên phi công soi mói kia không nhìn thấy cảnh đó, anh mới nói.
"Chúng ta đã nói chuyện về vấn đề này rồi! Em chỉ đang lo lắng về đám cưới quá thôi!".