Dụ Dỗ Hoàng Đế
Vùng bị lũ lụt càn quét đã trở nên điêu tàn chỉ trong vòng một ngày. Nhà cửa, cầu cống,... Đều bị phá huỷ hết sạch. Không khí đìu hiu ở chỗ này khác hẳn khi ở thành phố.
Khung cảnh làm San San đứng chôn chân tại chỗ. Dù biết trước lũ lụt rất nghiêm trọng, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn cảm thấy khủng khiếp hơn trên vô tuyến, thời sự nói nhiều.
"Mau đi thôi, anh có hẹn với quan quản lí tỉnh này!" - Anh kéo lấy tay cô nắm kéo đi.
Trong lúc anh họp ở trong, San San bắc cái ghế ngồi tạm bợ ở ngoài.
Bỗng dưng, một cậu bé đứng ngoài cửa, cứ nhìn cô chăm chú. Một lúc sau, một đám trẻ khác tới, nhìn y chang như vậy. San San mỉm cười với chúng, chúng ngơ ngác nhìn cô. Sau một hồi nữa, cửa trước ọp ẹp của quan phủ đều đã bị vây kín bởi trẻ con.
"Tiểu thư,... có cần tôi gọi người đến đuổi chúng đi không?" - Anh vệ sĩ thấy kì lạ.
"Không sao đâu ạ!".
San San lấy từ trong túi ra gói kẹo, ra phát cho mấy đứa trẻ. Rốt cuộc có một cô bé không nhịn được hỏi.
"Cô có phải là công chúa Lọ Lem không ạ?".
San San ngẩn người, chẳng nhẽ cô nổi tiếng đến thế?!
Cô bé nhận ra sự ngạc nhiên của San San, liền giở cuốn sách truyện nhàu nhĩ ở trên tay ra cho cô xem. Truyện tranh đó rõ ràng ghi trên bìa là truyển cổ tích thế giới, cô bé lọ lem, thế mà in hình cô và Lâm Quân ghép hình to đùng. Nhà xuất bản bây giờ thật là biết cách lợi dụng hình ảnh. Ngó qua thì tại sao bà mẹ ghẻ lấy ảnh Thục Khuê nhỉ?
"Cô thật sự là cô bé Lọ Lem ạ? Thế hoàng tử đâu rồi ạ?" - Mấy đứa trẻ khác nhao nhao hết cả lên.
"Hoàng tử đang bận họp ở trong rồi!".
Vẻ lam lũ, rách rưới của mấy đứa trẻ làm bản thân cô cảm thấy mình vô cùng hợm hĩnh. Emily nghĩ gì mà đưa cô mặc một cái váy sang chảnh như vậy để đến đây chứ?!
"Cái đám con nít này, làm gì ở đây vậy chứ?".
Một người đàn bà lam lũ dẫn đến một nhóm người khác, có vẻ đã tìm đám trẻ này khá lâu rồi.
"Mẹ ơi đó là cô bé Lọ Lem!" - Cô bé ban nãy reo lên.
Người đàn bà hơi bất ngờ, ngước nhìn cô. Gương mặt cau có ngay lập tức giãn ra.
"Tiểu thư! Trẻ con không biết gì... Mong tiểu thư đừng trách!".
"Bác đừng hiểu lầm, tuyệt đối không có chuyện đó đâu ạ!".
Người đàn bà lúc đó mới gật gật đầu yên tâm, nắm lấy tay cô bé kia.
"Đi! Mau về thôi! Nhà còn biết bao nhiêu việc. Cả mấy đứa kia nữa, giải tán cả đi, trốn việc chạy ra đây làm gì?".
Những bác đứng sau chắc đều là ba mẹ của đám trẻ này, thi nhau lôi lôi kéo kéo bắt chúng về nhà. Không ngờ một đứa bị bắt đi về thật, làm những đứa trẻ còn lại không ngừng khóc thét.
"Không. Bọn con muốn ở lại với cô bé Lọ Lem cơ!".
Khung cảnh trở nên hỗn loạn. Do có mặt cô ở đó, nên người lớn muốn mắng cũng không xong, mà sự chần chừ đó càng làm bọn trẻ ngoan cố ghê hơn.
"Các bác có cần cháu giúp gì không? Để cháu phụ với ạ!" - San San nghĩ, chỉ có cách này đám trẻ mới ngoan ngoãn nghe lời.
Quả nhiên có tác dụng, chúng im bặt.
"Sao dám phiền đến tiểu thư chứ ạ?" - Bác gái kia nhìn cô ăn mặc xa hoa từ đầu đến chân, chắc tiếc cho chiếc váy.
Biết ngay mà.
"Không sao đâu ạ! Việc gì bác giao cho cháu cũng được. Cháu không ngại đâu!".
Vừa nói, cô vừa lấy tay quấn mái tóc dài, búi gọn gàng lên cao. Chiếc váy kéo lên thắt lại thành một cái áo kiểu. Bên dưới cô đã mặc sẵn một cái quần đùi. Đôi giày cao gót cùng chiếc túi xách đắt tiền bị cô quẳng sang một bên. Trông đã bần đi khá nhiều!
Lũ trẻ con thấy cô biến hình không nhặt được mồm lại.
"Vậy thì... Tiểu thư cứ đi vòng quanh theo tôi, coi có việc gì thích thì cô làm!".
Mấy bác đã phê duyệt. San San vui mừng đến độ hai mắt sáng trưng.
"Mẹ ơi, con muốn đi làm theo!".
Lũ trẻ đã chịu nghe lời. Mấy bác kia gật đầu cười với cô một cái, xem như lời cảm ơn.
Khu dân cư trước kia tấp nập đông đúc thế nào, San San đều có thể nhìn ra được. Ngày xưa, khi cô còn nhỏ, có lần bão ập đến, lúc đó có cảm tưởng như quay qua quay lại một cái, đã không còn gì cả.
Nơi đầu tiên, các bác dẫn cô đến chỗ nấu đồ ăn. Ở đây đều đang làm với số lượng lớn, hình như là làm cho cả một khu ăn chung. Việc thì cô làm được, chỉ sợ những đứa trẻ kia sẽ theo làm không được nên cô không chọn.
Việc thứ hai thích hợp hơn rất nhiều, là việc sửa sang nhà cửa và hái trái cây. Những căn nhà bị lợp mái, bong sơn, đồ đạc đều bị nước cuốn bừa bộn hết cả. Mọi người đang cần chỗ ngủ cho đêm nay, thế nên cô và bọn trẻ đảm đương luôn việc sửa sang lại liền hai dãy nhà.
San San phân công, chúng vui vẻ làm theo. Mọi thứ cô đều chỉ bảo, hỏi han rất tận tình, mặt đứa nào đứa nấy đều trở nên hồ hởi vô cùng.
Chỉ đạo xong, San San tiến hành quét dọn, sơn tường chung với bọn trẻ luôn. Mấy anh vệ sĩ đi theo cũng nhiệt tình giúp đỡ mấy việc nặng như bê tủ, bê giường... Hai dãy nhà thoáng cái đã nhộn nhịp hơn hẳn, tràn ngập tiếng cười.
Trong lúc đó, người nào đó đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của San San, chìm ngập trong cuộc họp nhằm giải quyết vấn đề tài chính, vấn đề sửa sang giao thông đường bộ, vấn đề lọc nước ở các giếng, vấn đề đường dây điện, vấn đề lương thực... Họp một loáng từ sáng sớm cho đến tận lúc mặt trời sắp xuống núi mới xong. Lâm Quân mệt mỏi, ngả ra ngửa đầu mắt nhắm nghiền trên cái ghế xoay, nằm một lúc định chợp mắt, bỗng dưng nhớ ra.
Anh mặc vội áo vest chạy ra ngoài. Chiếc ghế sáng nay cô ngồi đã trống hoác. Vẻ mặt hết sức nghiêm trọng quay sang hỏi mấy anh vệ sĩ.
"Người đâu?".
"Thưa Thái tử, tiểu thư San San đang ở trong khu dân cư ạ!".
Có việc để làm, thời gian trôi qua rất nhanh. Mấy cô bác không ngừng tán dương cô vì hai dãy nhà đã được quét dọn, lớp mái, sơn lại đầy đủ chỉ qua một buổi sáng và trưa. Làm xong hết, San San tiếp tục cầm đầu lũ trẻ con đi hái lượm. Mọi người đều giật mình khi thấy cô đu cây như Tarzan. Đây là Hoàng hậu tương lai của đất nước sao?
Mấy anh vệ sĩ bám sát theo cô, cầm mấy rổ trái cây hứng bên dưới. Xem ra đều đã bị cô chinh phục.
"Diệp San San!" - Ai đó gọi to tên cô, bóng dáng to lớn nổi bật giữa biển người đang trầm trồ thán phục.
Lũ nhóc tì lập tức nhận ra, la ó.
"Hoàng tử! Là Hoàng tử đấy mẹ ơi!".
Nút thắt váy vội vàng bị cô tháo ra, trở lại thành một chiếc váy kiêu sa mềm mại, có điều ở phía trên hơi lem luốc tí. San San thấy anh, nhảy từ trên cành cây cao xuống.
Người nào đó choáng váng vội chạy ra ôm lấy cô. Toàn bộ cơ thể nhỏ bé của cô rơi trọn xuống vòng tay anh. Vậy mà người anh một chút cũng không chao đảo.
Cư dân ở đó ai trông thấy đều ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ. Một phút sau, mọi người quỳ rạp xuống.
"Thái tử!".
"Miễn lễ. Miễn lễ. Mọi người đứng dậy cả đi. Cám ơn đã chăm sóc tốt cho vợ tôi!".
Mặt cô đỏ lựng, núp vào ngực anh, nói nhỏ.
"Ai là vợ anh chứ?".
Mọi người đều đã bị họ làm cho hồ đồ cả rồi.
Các bác tốt bụng mời vợ chồng Thái tử cùng mấy anh vệ sĩ đến nhà ăn một bữa cơm. Sửa nhà từ sáng đến chiều, một chút đồ ăn không có, bụng cô đang gào rú ầm ĩ.
"Xin lỗi, anh đã quên mất có bảo bối đang ở bên người!".
San San hôn chụt lên má anh.
"Không sao, bây giờ có đồ ăn là tốt rồi!".
Mấy đứa trẻ ở đằng sau được dịp hú hét inh ỏi.
Là Thái tử nhưng Lâm Quân rất khiêm nhường, đã lấy ở đâu ra một chiếc áo thun Polo và chiếc quần kaki cho đỡ trịnh trọng hơn.
San San được các bác gắp cho cả đống đồ ăn, không khỏi ngại ngùng, tuy nhiên vẫn ăn hì hục. Đói chết cô rồi!
"Ngốc! Có đói khát thế nào cũng phải biết giữ hình tượng gì cả!".
"Em đương nhiên không thể sánh bằng ai đó, đến ăn mà phải từ tốn, phép tắc đủ thứ, muốn đẹp như một pho tượng!".
Các bác đều ngửa cổ ra cười. Lâm Quân bảo các bác cứ gọi anh là chồng San San, gọi cô là San San, không cần phải câu nệ. Nói thế nhưng ai ai cũng nhìn nhau không rõ. Mãi lúc sau chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên tay cô, đã đủ hiểu quan hệ giữa hai người là gì mới vui mừng gọi theo ý anh.
Người dân nơi đây còn chuẩn bị giúp vợ chồng San San một căn phòng. Trong khi ở ngoài mọi người đều chen chúc ngủ chung với nhau một gian nhà. San San thấy ngại, từ chối mà không được, đành theo ý họ.
"Vụ vệ sĩ là sao vậy hả vợ?".
Bây giờ, anh cứ thản nhiên gọi "vợ" như đúng rồi ấy. Biểu cảm khi gọi có vẻ đắc chí lắm.
"Ý anh là sao?".
"Anh ghét việc vợ trở nên xinh đẹp!".