Dụ Dỗ Hoàng Đế
Lúc San San xuống dưới cùng với Lâm Quân, ai cũng nhìn cô với con mắt soi mói. Đến lúc này, San San mới phát hiện những dấu hôn đỏ chót trên người cô nổi bần bật, liếc nhìn thủ phạm một cái.
"Tại da em trắng quá đó!".
"Lâm Quân, em không hiểu! Anh đã cầu hôn em thành công rồi, mà cuộc thi vẫn còn tiếp tục sao?".
"Là do Mẫu hậu đó. Mẹ anh nói tham gia mấy cái này, nhân tiện để em rèn luyện luôn! Đằng nào em cũng sẽ thắng nhất thôi. Đừng lo!".
San San vừa ra ngoài, thấy các cô gái đều mặc bikini khoe thân hình mướt mát, đẫy đà. Xem ra bộ bikini của Emily đâu đến nỗi hở hang lắm! Hay giờ cô chạy lên thay lại nhỉ?
"Không được" - Anh hiểu ngay cô đang nghĩ gì - "Bộ đồ này đã là quá đáng rồi. Anh chỉ hận không thể đắp hết chân em và ngực em lại thôi. Em đừng hòng leo lên kia để thay bộ đồ mát mẻ đó, mặc như không mặc vậy!".
Chịu thua. Thế là cô gây sự chú ý vì có mình cô mặc đồ một mảnh, mà còn khoác áo khoác ở bên ngoài.
"Sao thế? Sợ người ta thấy hết mỡ của cô à?" - Một vị tiểu thư độc mồm độc miệng nói.
"Đúng vậy đó!" - Cô chỉ vào ngực mình - "Mỡ chỗ này hơi bị nhiều! Anh ấy không muốn cho ai nhìn thấy cả!".
Vị tiểu thư kia im bặt. Dám bắt nạt cô! Đáng ghét!
"Dạo này cậu cay độc ra đó, San San!" - A Mỹ tới khoác vai cô.
Thân hình bốc lửa của A Mỹ làm San San sững sờ. Cô nhìn trộm Lâm Quân một cái, coi anh có đang ngắm em nào không? Kết quả là anh đang rất chăm chú đọc báo, có vẻ không màng gì cả.
"Sợ mất người yêu à? Í!".
Đến cả A Mỹ cũng phát giác ra cả chục dấu hôn dưới lớp áo khoác ren ngoài mỏng manh.
"Xem ra không phải là giấu mỡ!" - Cô nàng cười khì khì.
"Chúng ta ra đây làm gì thế?" - San San vội đánh trống lảng.
"Nghe nói là đánh bóng chuyền trên bãi biển!".
"Hả?".
Có chắc là cho cô nhất không vậy? Anh đi điều tra cô kỹ càng như vậy chẳng nhẽ không biết, cô cái gì cũng biết chơi, trừ bóng chuyền hay sao?
Chết cô rồi!
Trận đấu bắt đầu. Cô được giao cho vị trí đứng ở gần lưới vì chiều cao kém cỏi. Mọi người đang đập bóng rất gay cấn. Đột nhiên bên đối phương tung một quả khá nông, ở ngay vị trí của cô.
Tay cô đánh trúng bóng. Thế nào bóng không bay qua bên kia mà bay vào mặt cô? Sau đó, rơi bình bịch trên bãi cát.
"Này, cô không biết đánh bóng à?" - Vẫn là vị tiểu thư ban nãy bàn với cô về vấn đề mỡ.
Trời xui đất khiến thế nào, cô ta ở chung đội với cô.
"Xin lỗi! Thật sự tôi không rành môn này lắm! Nhưng tôi sẽ cố gắng... Xin lỗi mọi người!".
Cô quay ngoắt về phía Lâm Quân. Tờ báo đã được gấp lại để sang một bên. Anh đang nhìn cô chăm chú.
Những bàn tiếp theo, đối phương đều đã nắm được điểm yếu là cô, cứ nhắm tới chỗ cô mà đập bóng. Cô đánh được một quả banh, nhưng lại không qua lưới. Còn lại đều là hụt, hoặc banh bay ra đằng sau, hoặc là bị đập vào ngay người. Set đầu bên kia dễ dàng lấy được 25 điểm, bên cô chỉ có 2 điểm.
"Nếu không biết chơi thì tránh qua một bên cho người khác chơi, đừng cứ đứng đó cản trở người ta!".
Đội đối phương nhìn cô với ánh cười đểu. Còn bên chính đội mình thì không ngừng chửi bới.
A Mỹ cùng đội với cô, có ra nhiệt tình chỉ cách đánh bóng cho cô.
Trên thực tế, set hai có chút tiến bộ, nhưng vẫn làm ì ạch cả đội. Bọn họ có đưa cô đi đâu bên kia vẫn cứ nhằm cô mà đập bóng. Có một quả tiếp tục rơi trúng cô, vị tiểu thư mỡ kia không chịu được nữa đã chạy ra hất cô ra đỡ lấy bóng. Cú đánh banh của vị tiểu thư mỡ thì tệ hai, banh đằng nào cũng rớt xuống bãi cát, còn cú hất thì tuyệt vời, San San bị văng ra, ngã nhào xuống đất.
Đến Lâm Quân vốn không màng cũng phải chạy ra rồi.
"Em không sao chứ?" - Anh lấy tay phủi cát xuống giúp cô.
Vốn nghĩ đây là một cuộc thi được phát trực tiếp trên tv, sẽ không ai dám làm càn. Không ngờ nãy giờ ngồi xem, anh phát hiện ra cô gái bên kia đập bóng ngày một mạnh, đều là nhắm thẳng người cô mà đập. Còn cô gái này hất ra thì không còn gì để nói rồi.
"Chảy máu rồi!" - Anh xót xa.
Bên dưới chỗ cô ngã chẳng may có một vỏ sò nhỏ xẹt qua khuỷu tay nên chảy máu.
"Vết thương nhỏ thôi mà!".
"San San, em nghỉ đánh đi!" - Lâm Quân tỉ mỉ băng vết thương lại cho cô, sợ làm cô đau.
San San đúng là chưa bao giờ thấy anh dịu dàng như vậy.
"Không được. Sắp kết thúc rồi, em phải ở lại đến cùng chứ. Có trách cũng phải trách có người bày ra trò chơi ác độc này!".
"Xin lỗi. Anh không lường được!".
Anh ôm lấy cô, bị cô đẩy ra.
"Mọi người nhìn kìa. Có gì nói sau đi!".
Một lúc sau cô nhanh nhẹn trở lại vị trí. Tay sau khi bị băng xong đã có một chút cảm giác với trái banh kia. Hoặc do bên kia không dám đập mạnh nữa. Những trái banh hơi có lực, San San đều không đỡ vì biết chắc là ra ngoài hết. Cô đánh được banh nhưng không trái nào đủ lực qua lưới, đều là phải chuyền qua cho A Mỹ. Kỹ thuật đánh banh của A Mỹ rất tài, như kiểu vận động viên vô địch. Quả nào đến tay cô đều ăn chắc. May mắn như vậy, đội của cô đã gỡ được mấy bàn thua đều nhờ cô nàng.
Càng về sau, nhờ có A Mỹ mà đội cô lội ngược dòng, thắng liền ba set đấu. Trận đấu vừa xong, đám phóng viên đã bâu đến bao vậy cô đòi phỏng vấn. Kỳ lạ là, Lâm Quân không hề cho người ra cản bọn họ.
"Tiểu thư Diệp, có thể cho chúng tôi hỏi quan hệ của cô và Thái tử như thế nào được không?".
Đám phóng viên không ngừng chen chúc nhau hỏi. Đây đang là đề tài nóng sốt trên tất cả các trang báo.
"Tôi sẽ không trả lời những câu hỏi liên quan đến Thái tử!" - San San dứt khoát.
Hình như cánh nhà báo đã phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út của cô. Ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy.
"Vậy cho chúng tôi hỏi, cô có cảm nhận thế nào về trận thi đấu ngày hôm nay?".
"Hẳn là mọi người cho rằng tôi chơi rất tệ, và tôi thật sự không có lí do nào để nguỵ biện cho chuyện đó. Tôi cảm thấy rất có lỗi với đồng đội của mình, vì một mình tôi mà phải kéo theo cả đội lao đao. Sau trận thi đấu này, tôi nhận ra thiếu kiến thức thật sự là một thiếu sót rất lớn. Tôi tiếc là đã không nghiêm túc học tốt môn bóng chuyền nên có hậu quả như ngày hôm nay. Đồng đội tôi nổi giận cũng đúng, các bạn đừng trách cô ấy. Người cứu vớt tôi hôm nay là A Mỹ, cô ấy thật sự là một người tài giỏi và là một người bạn tốt!".
"Vết thương của Diệp tiểu thư có nghiêm trọng không?".
"Hoàn toàn không. Chỉ là vết thương ngoài da. Các bạn không cần phải lo lắng!".
Vừa dứt câu, vệ sĩ của Lâm Quân đã làm thành một hàng rào chắn, không cho bọn họ tiếp tục hỏi nữa.
Mưu đồ của anh thật sự rất rõ.
"Cảnh sát Trương mới gọi điện báo cho anh, ADN của em và Tiêu Vũ Hy trùng khớp hơn 99%. Hai người thật sự là cha con!".
Lâm Quân vừa nói vừa khoác khăn lên người cô, đội mũ cho cô. Anh không bất ngờ, cô cũng vậy.
"Xem ra anh không cần phải lấy lòng bố vợ rồi! Hai người rất thân!" - San San cảm thán.
"Không như em nghĩ đâu, con người của Tiêu Vũ Hy rất cứng nhắc. Sợ là khi anh ta biết em là con gái của anh ta. Anh ta sẽ không cho anh đến gần em nữa!".
"Thật vậy sao? Em thấy ba đối với Tiêu Viễn rất dễ dãi mà!".
"Vì cậu ta là con trai, em là con gái. Đương nhiên phải khác. Ngay cả khi chưa biết em là con gái anh ta, anh ta đã suýt nện cho anh một trận vì tội để em ngộ độc rượu. Ý tưởng đưa em về nhà họ Tiêu ở không phải của Tiêu Viễn đâu, là của Tiêu Vũ Hy đó!" - Gương mặt anh trở nên vô cùng căng thẳng - "San San, chúng ta có thể không cho anh ta biết anh ta là ba em có được không?".
San San phụng phịu.
"Không được! Em lên thành phố mục đích không phải để lấy anh, mà là để nhận ba!".
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Tiêu Vũ Hy đã đến nơi từ lúc nào. Vừa đến nơi đã nhìn thấy Lâm Quân ôm lấy San San, gương mặt đã không dễ chịu chút nào.
"Em thấy chưa?" - Lâm Quân thì thầm khe khẽ.
Lâm Quân rút tay lại, lập tức ra vẻ tử tế, niềm nở ra ôm lấy ông bố chồng.
"Vũ Hy, lâu lắm rồi tôi mới gặp anh!".
"San San, em bị thương sao?".
Tiêu Vũ Hy bơ Lâm Quân toàn tập. Sau vụ ngộ độc rượu, quan hệ giữa bọn họ chưa lành hẳn.
"Vâng, em đánh bóng chuyền không may bị ngã!".
"Lâm Quân, không phải cậu biết San San không biết đánh bóng chuyền hay sao? Cậu định giở trò gì vậy hả?".
Trong khi mắt San San đang ầng ậng nước cảm nhận tình phụ tử mãnh liệt thì có người đang muốn bùng nổ. Như bình thường mà ăn nói như vậy với anh là đánh nhau đến nơi rồi. Nhớ ra anh ta là ba của San San, anh phải nhịn, phải nhịn.