Dụ Dỗ Hoàng Đế
"Mẫu hậu, người tha cho San San đi. Người muốn con làm gì đều được!".
Lâm Quân quỳ trước cửa cầu xin mẫu hậu mình. Chuyện này xưa nay chưa từng có.
"Ta không thích con bé này! Con mau chóng thích đứa con gái khác!" - Vương Hoàng hậu tinh nghịch bên trong vừa chơi Ipad với các bà vú vừa nói vọng ra.
"Cả đời con chỉ yêu mình cô ấy thôi! Mẫu hậu, ngày nào giải quyết xong việc triều chính, con đều qua đây thỉnh tội người rồi. Con thật sự nhớ cô ấy. Mẫu hậu, người cho con gặp San San đi, người đừng bắt nạt cô ấy nữa. Con sẽ nghe theo sự sắp xếp của người!" - Lâm Quân không ngừng nài nỉ.
"Tốt! Vậy đang có một đứa con gái ở gác thất thứ hai bên trái điện của ta, con mau tới đó động phòng với cô ta. Ta sẽ tha cho San San của con!" - Lần này Vương Hoàng hậu cười lớn.
Chắc đứa con ngây ngô ở ngoài của bà chẳng thể ngờ đứa con gái trong gác thất kia chính là San San.
"Mẫu hậu, hôm qua, hôm kia, hôm trước, hôm trước nữa, người đã nói như vậy rồi. Con đã bảo là con không thể, con không thể phản bội San San được!".
Bên trong, mọi người không dứt cười đùa, làm người ở bên ngoài như Lâm Quân không khỏi lo lắng, có chuyện gì thế nhỉ?
"Hoàng hậu! Diệp tiểu thư lại ngất đi rồi!".
Lúc này thì mọi người đều đang bụm miệng cười.
"Mẫu hậu! San San sao rồi? Cô ấy sao rồi? Người mau cho con gặp cô ấy, xin người cho con gặp đi!".
"Không được!".
"Con sẽ nghe lời người mà. Mẫu hậu, con sẽ nghe lời người mà!".
Đúng lúc đó, vị mama kia lại chạy tới nói nhỏ bên tai Hoàng hậu.
"Diệp tiểu thư đều đã học xong cả rồi ạ!".
Hoàng hậu khẽ gật đầu một cái, hắng giọng.
"Nếu con hứa với ta, trong năm nay hai đứa phải lấy nhau, phải có một đứa con cho ta ẵm bồng và không được sao nhãng việc triều chính. Nếu không, ta quyết không thả con bé ra!".
"Con hứa với người mà! Mấy chuyện này cho dù người không nói con vẫn sẽ làm mà!".
"Con cứ về Đông cung nghỉ ngơi đi. Tự ta sẽ có sắp xếp!".
Lâm Quân vẫn còn lo lắng, nhưng không nghe lời không được, anh đành phải rời đi!
Đêm đó quả nhiên có người đến tìm anh.
"Hoàng hậu có lệnh, bảo Thái tử uống hết bát thuốc Bắc này, sẽ thả người!".
Lâm Quân ngờ vực, nhìn vào bát thuốc Bắc đen ngòm trước mặt. Hẳn là mẹ anh đang có mưu tính gì đó. Không tự dưng sao làm đủ trò như vậy.
Chỉ bằng một hơi, anh uống cạn bát thuốc đắng.
Vị thái giám nhận lấy bát thuốc, mặt cười gian manh.
"Diệp tiểu thư đang chờ người trong phòng ngủ rồi ạ! Vi thần xin phép cáo lui!".
Có chuyện gì mới được? San San được đặt trong phòng ngủ của anh? Còn bát thuốc đáng ngờ kia là sao chứ?
Mặc kệ, cứ vào phòng gặp cô trước đã.
Căn phòng ngập tràn ánh sáng lung linh. Ánh trăng chiếu vào càng thêm mờ ảo. Bên khung cửa sổ là một bóng hình thân quen. Cô ngoảnh mặt lại. Anh nhận ra ngay, chạy đến ôm chặt cô vào lòng.
"San San, anh nhớ em!".
"Em cũng nhớ anh!" - Giọng cô nhỏ nhẹ bất thường.
Tay anh ôm lấy gương mặt cô. Đôi má cô phiếm hồng một cách khác thường. Đôi môi anh đào đỏ mọng. Đôi mắt lờ đờ mê người. Mái tóc đen dài được búi tạm bợ lên bằng cây trâm chạm khắc tinh xảo rũ xuống bờ vai trần. Chiếc váy bên dưới được cố định tạm bợ bằng một sợi dây thắt nơ mỏng manh, để lộ bờ ngực phổng phao.
"Lâm Quân, em nóng!".
Anh đã hiểu ngay ra chuyện gì xảy ra.
"Không phải mẫu hậu đưa em đến đây để thị tẩm đó chứ?".
Miệng hỏi cô nhưng trong lòng anh đã có sẵn đáp án. Vì...
Chết tiệt! Anh cũng đang có phản ứng! Thứ thuốc đó...
Đã vậy, San San không ngừng quấn chặt lấy người anh. Thân nhiệt cô nóng hổi. Hương thơm dịu nhẹ của cô phả vào mũi làm anh càng trở nên căng thẳng.
Hai gò bồng đảo áp chặt vào người anh, thế này thật quá sức chịu đựng.
"Lâm Quân, em yêu anh. Anh hãy yêu em đi. Em khó chịu lắm!".
Đôi chân cô không ngừng run rẩy.
Lâm Quân có khát vọng với cô. Có điều... anh chỉ lo, đây không phải là điều cô thật sự muốn. Cách đây mấy ngày, cô còn không muốn đi gặp mẹ anh, cô còn lưỡng lự về việc chính mình có muốn lấy anh không. Nếu anh tận dụng cơ hội này để ép cô cưới anh, coi như cuộc đời cô hoàn toàn bị anh phá huỷ.
San San không chờ nổi anh. Ánh mắt hoàn toàn trầm ngâm trong bể đục. Nút thắt cuối cùng đã bị cô kéo xuống. Thân thể cô hiện lên trước mặt anh, không thiếu thứ gì.
Cô nhấn mạnh tay anh vào ngực mình, khẩn cầu anh vuốt ve.
"Lâm Quân, xin anh... Xin anh... Em thật sự chịu không nổi... Xin anh...".
Cô không ngừng vặn vẹo cơ thể. Những đường cong da thịt mê người. Dù anh không muốn cảm nhận, dưới tay anh đang là nụ hoa đang nở rộ.
Khuôn miệng anh khô khốc, thật sự không nhịn được nữa.
"San San, em tuyệt đẹp. Em đẹp hơn tất thảy những người phụ nữ khác trên đời mà anh biết!".
"A... Lâm Quân..." - Tiếng kêu của cô càng thêm mê hồn.
Anh nhấn người cô xuống giường, cho dù cô không muốn, cô phải là người phụ nữ của anh! Phần trên của anh nhanh chóng được thoát ra. Cả thân hình đè lên người cô. Đôi môi nóng bỏng không ngừng nếm hút vị ngọt trên khuôn miệng xinh xắn. Tay anh suồng sã nắn bóp một bên ngực cô. Độ mềm mại và đàn hồi đáng kinh ngạc làm anh mê mải.
"Ưm... Em thích...".
Đây còn là chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể cô.
"Em thật quyến rũ!".
"Ahn...".
Môi anh vừa ngậm lấy một nụ hoa, cô không ngừng ưỡn cong người lên khao khát.
Anh chuẩn bị phóng thích dục vọng của mình, đột nhiên bị cô nhanh tay chộp lấy. Bây giờ thì tới lượt anh quằn người.
Khoan đã!
"Lâm Quân, em muốn... muốn làm người của anh... muốn trao hết thân thể này cho anh...".
"San San, những thứ này em học ở đâu?" - Anh tức tối.
San San không được anh âu yếm, muốn thêm chút nữa, ưỡn hông lên quặp chặt lấy vật cứng của anh.
"Em..." - Cô ngây thơ không hề biết đã chạm tới giới hạn của ai đó.
"Lâm Quân, em yêu anh. Làm ơn... phá hư em đi! Làm ơn! Em cần... Em muốn..." - Lần này là lấy tay anh chà xát ngực mình.
"Anh sẽ không làm gì cả, nếu em không ngoan ngoãn nói anh biết em học ở đâu!".
Anh còn nhớ rất rõ lần đầu thấy anh có phản ứng với cô. Cô còn ngơ ngác, anh còn có ý định chỉ dạy thêm cho cô, không ngờ...
"Là Tiêu Viễn... Tiêu Viễn dạy em... xin anh...!".
Lâm Quân trợn mắt, nhìn người con gái xinh đẹp đặt dưới thân. Cơ thể em thuộc về Tiêu Viễn, trái tim em thuộc về Khưu Dật. Vậy San San, cái gì của em thuộc về anh đây? Lâm Quân đau đớn.
Nhưng em thuộc về ai cũng được. Anh vẫn luôn yêu em.
Yêu em từ khi nhìn thấy em trong bóng đêm, ôm chặt em sau cánh cửa sắt, nhìn thấy em linh hoạt chuồn ra, khi thấy nước mắt em tuôn rơi, khi nhìn thấy em chạy đi trong màn tuyết trắng, anh vẫn luôn yêu em.
Lâm Quân dựng cô dậy, vuốt mái tóc dài đã ướt đẫm mồ hôi, không ngừng chiều chuộng cô. Bằng bất cứ giá nào, anh sẽ là người mang lại cho em hạnh phúc.
Lâm Quân hôn lên từng tấc thịt nóng bỏng của cô. Nghĩ đến trước đây, Tiêu Viễn đã từng ôm cô như thế, hôn cô như thế, ngắm nhìn cơ thể xinh đẹp của cô, toàn thân anh trở nên đau đớn. Người con gái kia sớm chìm trong bể dục vọng, mềm oặt người đi. Anh giúp cô giải phóng dục vọng của mình. Cô cũng nhiệt tình giúp anh. Nhưng anh chưa thể cho cô hợp thể với anh, vì điều anh không muốn nghĩ tới nhất, Tiêu Viễn đã chiếm hữu cô thế nào, cậu ta sung sướng ra sao, anh đều không muốn cảm nhận những thứ đau đớn đó.
San San ngất lịm trên tay anh. Gương mặt thanh tú trở nên diễm lệ dưới ánh trăng sáng. Đôi mắt nhắm nghiền. Hàng mi đen dài cong vút. Đôi môi đỏ hồng hơi hé ra, khoé miệng vẫn còn cong lên vì hạnh phúc. Cô tựa như một thiên sứ xinh đẹp ngủ yên lành trên tay anh.
Anh hôn lên môi cô, thì thầm.
"Không cần biết em từng thuộc về ai, anh sẽ luôn ở bên em, từ đây đến cuối đời, biến em thành người con gái hạnh phúc nhất trên thế gian này!".
Trong giấc mơ, cô hình như mơ thấy gì đó. Nụ cười ngày một rạng rỡ, sáng ngời. Khuôn miệng lẩm nhẩm.
"Lâm Quân, em đồng ý làm vợ anh!".
Lâm Quân ôm chặt người con gái nhỏ vào lòng, hai người cùng nhau ngủ một mạch đến trưa hôm sau.
Không ngờ, cô gái bé nhỏ vừa thức dậy, khuôn mặt vẫn chưa hết phiếm hồng sau trận kích tình đêm qua đã trách cứ anh.
"Chỉ thiếu một bước nữa thôi! Sao anh không làm nốt chứ! Chẳng lẽ em thật sự không quyến rũ đối với anh như vậy sao?" - Cô ôm lấy chăn che ngực không ngừng hậm hực.
Ngón tay anh vuốt dọc xuống vai cô.
"Em thật sự rất đẹp, rất nóng bỏng. Nhưng mà anh sợ em sẽ hối hận mất thôi! Dẫu sao đêm qua là do mẹ anh chuốc thuốc nên em mới như vậy!".
"Không phải đâu! Em tình nguyện mà! Em yêu anh!".
"Sao giọng càng ngày càng nhỏ thế? Anh không nghe thấy gì cả!".