Dụ Dỗ Hoàng Đế
Lần tới gặp Khưu Dật, anh bắt đầu bảo.
"Em gầy quá!".
Sau lần ngộ độc rượu đó, cô chính thức trở thành một bộ xương di động. Lâm Quân, cả nhà họ Tiêu ngày nào cũng bắt cô ăn đồ tẩm bổ. Tâm trạng nặng nề không thôi làm cô thật sự ăn không được.
"Có chuyện gì buồn sao?".
"Em không biết nữa!" - Cô cười yếu ớt.
Chắc sắp thành tự kỷ rồi. Mấy ngày nay, Tiêu Viễn đều luôn cao giọng, nói bên đây phong thuỷ không tốt, đòi đem cô về nhà nuôi, còn đinh ninh rằng ba anh đã đồng ý, chờ cô chấp nhận thôi.
Lâm Quân không nói gì.
Mấy ngày nay cô đều nghĩ, tại sao trước nay cô luôn né tránh đoạn tình cảm này? Cô đã luôn bị anh hấp dẫn, nhưng luôn muốn trốn tránh, luôn muốn không thừa nhận. Giờ cô đã hiểu rồi, nhiệm vụ chính của cô ở đây chủ yếu để tìm được ba, chứ không phải ở đây để kiếm chồng. Nói cô đã hoàn toàn thích nghi được với cuộc sống hiện đại này là nói dối, nói cô có dự định tương lai gì ở đây không, cô chắc chắn là không.
Cổ chân cô chịu chấn thương, khôbg thể leo trèo được nữa, tựa như con chim bị gãy mất một bên cánh. Cô chỉ còn cách đợi nó hồi phục. Trên thực tế, một con chim gãy mất một bên cánh thì có thể làm được gì chứ.
"San San. Em đang khóc!".
Đôi khi con người ta cần nhất, không phải là ở bên người mình yêu thương. Bởi vì yêu thương quá sâu đậm, tình cảm càng dễ rạn nứt, càng dễ thương tổn. Ở bên người hiểu mình, tốt biết bao nhiêu, hai người luôn có đủ lý trí biết làm gì là đúng đắn nhất, cho dù có sai cũng không làm tổn thương ai.
Vị trí của San San và Khưu Dật chính là như vậy.
"Khưu Dật, em biết phải làm sao bây giờ. Em thật sự rất yêu anh ấy!".
Cả người cô run lên. Tiếng anh trầm mặc bên kia.
"Nếu em không hạnh phúc, anh sẽ không hạnh phúc. Nếu vậy, anh chỉ có nước về bên đó giành lấy em! Em nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt, đừng để bản thân cứ chìm đắm như vậy!".
Cô khẽ gật đầu.
"Em biết rồi. Em sẽ không cho anh cơ hội về nước đâu!".
Mỗi lần nói chuyện với Khưu Dật, cô đều cảm thấy lòng mình thanh thản hẳn.
Chiều hôm đó, A Mỹ đích thân đến biệt thự, mua đến cho cô một lô thức ăn vặt.
"Là anh tôi nhờ tôi mang đến! Anh ấy còn dặn tôi mua ở những chỗ cậu thích ăn nhất".
"Cám ơn cậu!".
"Không có gì. Cậu mau khoẻ lại để tham gia cuộc thi đi. Vì cậu mà nó đã bị hoãn vô thời hạn!".
San San giờ mới nhớ ra, còn có cuộc thi này nữa.
A Mỹ nhìn San San, đúng là đã gầy rọc đi, nhớ lần đầu tiên khi gặp cô, A Mỹ đã từng gọi cô là "Đồ heo béo ụ".
"Tôi nói cậu này, không phải là đồ ngốc đấy chứ? Có một bạn trai tốt yêu thương cậu như thế mà không muốn giữ. Anh tôi đang dần dần quen được với cuộc sống bên kia, cậu lại nói với anh ấy như thế, lỡ anh ấy về thật, bạn trai cậu muốn giết anh ấy thì sao?".
Mặt A Mỹ có vẻ nghiêm túc. Kể ra cô bạn này không đáng ghét lắm, được Khưu Dật thuần hoá có vẻ dễ tính ra, cách nói chuyện ngày càng giống anh ấy.
"Thành phố có gì không tốt? Sao cậu cứ độc thích quay về hòn đảo của cậu? Đúng là ở bên Thái tử, cậu sẽ bị cướp mất quyền tự do, nhưng cậu có bao giờ nghĩ, nếu cậu quay về đảo, cậu có bao giờ tìm được một tình yêu giống như vậy không?".
Lâm Quân không dưới chục lần đã nói với cô rằng mẹ anh muốn gặp cô, muốn cho cô đi học quy tắc hoàng gia. Lần nào cô cũng cho anh nếm mùi thất vọng.
"Con người cứ sợ thất bại, thì chẳng thể nào thành công được cả. Còn cậu, e là cậu đang sợ tương lai, nên hiện tại mới không thể hạnh phúc".
Tần Lam tâm sự với cô khá nhiều, bảo thứ tình yêu như thế thì cô nên bỏ đi. A Mỹ lại nói trái ngược.
"Tôi biết rồi!".
Đêm đó, lúc Lâm Quân đút cháo cho cô, cô ăn một mạch hết năm bát, vét hết sạch cả xoong. Anh có vẻ toại nguyện lắm.
"Cháo hôm nay là do anh nấu đó. Có ngon không?" - Anh vui mừng như một đứa trẻ.
San San cảm động. Đường đường là một Thái tử như anh, lại mò mẫm nấu cháo chỉ vì cô.
"Vậy mai để em nấu cho anh ăn!".
"Đừng. Anh sợ anh ghiền mất. Thế thì đầu bếp của nhà mình sẽ bị thất nghiệp đó!".
Lâm Quân ôm cô vào lòng. Trái tim cô đập rộn lên, muốn nghe xem thử anh có giống cô không? Kết quả, tim anh đập mạnh như trống.
Anh ngồi làm việc trông thật nghiêm túc. San San ngồi trong lòng đã phá vỡ đi khung cảnh nghiêm túc vốn có.
Sau lần đó, anh luôn nói với giọng tội nghiệp.
"Em làm các chiến hữu của anh chửi anh!" - Lâm Quân lên án.
Cô bật cười. Bộ dạng của anh lúc đó rất là buồn cười. Anh còn bồi thêm là từ lớn đến bé, chưa đứa nào dám chửi anh. Thực ra, cũng là do cô, không có gì làm lại nổi hứng lên uống rượu.
"Đang nhớ thằng nào hả?" - Có người bị độ rung làm cho mất tập trung, đến độ ăn giấm chua.
"Ừ! Nhớ anh!".
Hành động nấu cơm của anh ban nãy thật sự đã làm cô xúc động đến tận xương tuỷ. Con gái là động vật dễ mềm lòng, chỉ cần bạn trai hao tâm tổn trí để làm một việc nhỏ nhặt vì mình thôi là đã kinh hỉ. San San nghĩ đến những chuyện đó đều không ngừng muốn hôn anh. Lúc anh lo lắng vì cô gầy đi, lúc anh cứ liên tục đợi cô ở khu quân sự, vậy mà lúc nào tâm trạng rối loạn cô đều đá phăng anh đi không một lời giải thích.
Chợt, cô nhớ ra những bài học đã được học ở Krystal vẫn chưa từng được áp dụng. San San muốn xem xem điểm thực hành của mình có đáng cho một con mười không?
Ngón tay cô rê từ bả vai xuống dưới bàn tay anh. Cô ngây thơ, nghịch ngợm hỏi anh.
"Anh có nhột không?".
Lần thứ hai, ngón tay cô rê từ giữa vai xuống đến bụng dưới. Đầu ngón tay khi chạy khẽ qua đầu ngực anh làm mặt anh nhăn nhó. Cô làm xong nghe anh ngồi đó thở dốc, không giống nhột lắm.
Lâm Quân đang tự hỏi, cô gái nằm trong lòng mình là thiên thần hay là ác quỷ. Bộ mặt thơ ngây, hành động thì hư đốn.
Mắt anh rời khỏi màn hình laptop, dán chặt vào gương mặt cô. Hai xương gò má đều đã nhìn thấy rõ. Anh xót xa. Không kiềm được mà nâng cằm cô lên, hôn một cái.
Môi lưỡi dây dưa làm anh điên đảo. Cô quàng tay qua vai anh, áp chặt cơ thể mình vào người anh.
Chết tiệt đứa con gái này! Những lần động chạm cơ thể trước anh suýt đã tưởng cô là xử nữ, vì cô chỉ biết nằm im, đến cách hôn còn chưa sành sỏi. Sự ngây thơ của cô là liều thuốc kích động cho anh. Anh muốn cô tất cả đều phải là của anh!
Ngược lại, những cử chỉ hôm nay anh chỉ muốn đánh cô mấy roi, hỏi xem cô học được ở đâu thế? Tuy rằng thú tính của anh bị cô khơi gợi, nhưng cái lửa giận ở trong lòng còn to hơn sự hứng thú kia.
Nụ hôn đang đến độ cao trào, anh dừng lại.
"San San, khuya rồi, em đi ngủ đi!".
Mặt cô chưng hửng vô cùng khó coi. San San suýt tưởng mình đối với anh chẳng có tí hấp dẫn nào. Con điểm không tròn trĩnh làm cô không can tâm.
"Lâm Quân, anh không thích em sao?".
"Anh thích em, nhưng anh không thích người gầy!".
Giờ còn dám chê cô, làm cô khó chịu không ngừng.
Đêm đó, cô không chịu về ngủ ngay mà chạy xuống nhà moi tủ lạnh ăn những món béo nhất cùng Emily. Nào là kem, nào là chocolat, nào là bắp rang bơ, và cả đống các loại thức ăn mà phụ nữ kiêng dè nhất.
"Bà cô của tôi ơi, sao hôm nay cô ăn kinh khủng thế?".
"Vì Lâm Quân không cho rằng tôi quyến rũ nữa!".
Sau khi ăn sạch đồ ăn vặt trong tủ lạnh, cô chợt nhớ ra Lâm Quân chưa ngủ, bận làm việc, liền pha một cốc cà phê nóng lên cho anh. Không ngờ người nào đó vừa trông thấy cô đã đuổi thẳng cổ cô đi.
"San San, em đặt ly cà phê ở đó rồi mau đi ra ngoài đi!" - Lâm Quân nói không nề hà.
San San phát hiện, vầng trán anh lấm tấm mồ hôi. Ban nãy cô đi vô thì để vội hộp khăn giấy lên trên bàn, rốt cuộc là sao chứ?
San San bị anh đuổi, trong lòng có chút hậm hực. Biết là đối với cô, anh không cảm thấy có chút quyến rũ nào, nhưng cũng không cần đối xử với nhau như vậy chứ?!
"Lâm Quân đáng ghét! Em không thèm nói chuyện với anh nữa!".
Trông thấy cô hậm hực đi ra, khép cửa lại rồi, Lâm Quân mới tiếp tục kéo hộp khăn giấy xuống dưới gầm bàn.
Coi như người nào đó thật sự lợi hại, chỉ bằng hai cái rê tay và một nụ hôn đã chinh phục được anh. Cô đi được một lúc, Lâm Quân bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng ran, ban nãy đuổi cô đi thật là hối hận.
San San ngốc nghếch trằn trọc cả đêm không ngủ, cứ tính cách làm sao để tăng cân nhanh, sau đó mê hoặc anh, làn cho anh điên đảo.