Dụ Dỗ Hoàng Đế
Hoá ra, mấy ngày trước, Lâm Quân đều đã về nước, có điều không chịu về biệt thự. Anh không muốn gặp cô.
Mấy ngày này, tin tức anh hẹn hò trở lại với Thục Khuê lan rộng. Bọn họ bị bắt gặp mấy lần với nhau ở nhà hàng. Sau đêm đó, cô không thấy anh nữa.
"Tớ nói cậu nghe này San San. Bọn đàn ông ấy, thật sự không tin tưởng được chút nào!".
Chẳng lẽ khát vọng báo thù của cô cao đến thế sao? Cao đến độ thấy anh đứng trên mặt báo với cô gái khác thì bực dọc đến suýt khóc. Lòng cảm thấy vô cùng trống trải, cứ mãi nghĩ ngợi quanh quẩn. Lần nào không nhịn nổi lại lấy những tin nhắn anh gửi cho cô ra đọc tiếp. Anh gửi đến cả hàng trăm tin. Nhưng nội dung chỉ có một: "San San, em ở đâu? Nói cho anh nghe, anh thật sự lo lắng và nhớ em!".
"Tớ nghĩ vậy!".
San San đã phớt lờ tất cả sự quan tâm, chiều chuộng, thương yêu của anh đối với cô.
Đã lâu rồi, cô không có dịp trèo lên cái cây kia đung đưa trên đó từ lần Khưu Dật bắt cô trở xuống. Khác điều là ngày đó, Khưu Dật đứng dưới, bây giờ, là vệ sĩ đứng dưới.
"Này, cô Lọ Lem!" - Có ai đó gọi cô ở dưới.
Lúc này, cô thật sự nhớ Khưu Dật rồi.
"Cha anh nhờ anh hỏi thăm tình hình của em thế nào?".
Một tên thanh niên với nụ cười trong trẻo đang đứng dưới ngóng lên.
"Cha anh là ai?" - San San hỏi.
"Tiêu Vũ Hy! Cha anh hỏi em có muốn đi dự buổi vũ hội tối nay không?".
San San đã khiến chính mình ngạc nhiên khi khoác tay một người thanh niên mới nói chuyện được hai, ba câu vào vũ hội. Mục đích chính của cô là tìm thấy cha mình mà phải không? Không còn Lâm Quân, cô phải tìm cách khác để tiếp cận những người này. Tuy nhiên, một mặt khác trong cô luôn trăn trở, nếu cô tham gia, có phải sẽ được gặp anh?
Khi ánh đèn rọi xuống người cô và Tiêu Viễn, cô thật sự cảm thấy hối hận. Mọi ánh đèn, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô. Anh đang đứng ở bên dưới, khoác tay anh là Thục Khuê. Chẳng hiểu sao, trong giây phút đó, bàn tay cô hơi nắm chặt lấy cánh tay người bên cạnh.
Tiêu Viễn không hiểu cô. Nhưng trông anh giống một ông tiên đến kỳ lạ.
"Đừng lo lắng quá!" - Anh trấn an.
"Tiêu Viễn. Con làm tốt lắm!" - Tiêu Vũ Hy chạy đến ca ngợi con trai.
Từ góc độ này, San San có thể thấy Lâm Quân đang ở ngay phía sau. Trông anh có chút bần thần. Thấy cô nhìn, anh vội gạt tay Thục Khuê ra. Mắt cô cụp xuống, khoé môi nở ra một nụ cười cay đắng. Máu trong cơ thể sôi sùng sục. Ý chí trả thù này, thật sự hành hạ cô quá.
"San San mấy ngày không gặp rồi. Em có khoẻ không?".
Trước mặt Tiêu Viễn, xưng anh em có chút kỳ quặc.
"Em khoẻ. Có điều hơi đói rồi. Em đi kiếm cái gì ăn đã! Xin lỗi mọi người!".
San San vừa đi lấy thức ăn, vừa chửi rủa mình ngu ngốc. Biết thế thì đã không đi. Cứ ăn đã, ăn để bình tĩnh lại.
Cô cầm cái dĩa chất đầy đồ ăn, núp vào một góc yên tĩnh để tập trung ăn uống và hạ hoả.
"San San!".
Cô vừa ngửa mặt lên đã hứng trọn một ly rượu từ trên trời rơi xuống.
"Lọ Lem hả? Cô nghĩ Lâm Quân là ai? Anh ta sao có thể thích một cô gái kệch cỡm, nghèo nàn như cô chứ? Nhìn cô xem, trang điểm loè loẹt, tóc tai rũ rượi, ăn uống như mấy thứ dân đen chợ búa. Cho dù thứ cô đang khoác trên người là hàng hiệu thì sao chứ? Bần tiện mặc vào chỉ làm giảm giá trị của cái váy đi thôi!".
Là Thục Khuê. San San thực sự tức giận đến nỗi cô cảm thấy như lửa bốc trên đầu vùn vụt. Cô có thể làm gì sao? Những điều cô ta nói đều là sự thật.
"San San!"
Đúng lúc này, Tiêu Viễn chạy vào. Anh nhìn thấy cô từ đầu đến chân ướt sũng, tựa như một con mèo ngốc nghếch nghịch nước xảy chân rớt nước tội nghiệp. Ban nãy, anh có thấy Thục Khuê đi ra, vẻ mặt đắc chí liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Con mèo của anh thấy anh cái thì oà khóc.
"Anh đưa em về đi Tiêu Viễn. Em không muốn ở đây nữa. Đưa em về đi!".
"Không được! Em không thấy chuyện này tức cười lắm sao?".
Tiêu Viễn đang tưởng tượng ra cảnh ông chú Thái tử kia thấy cảnh này thì sẽ như thế nào. Nhớ mấy ngày Tết, lão ta đêm nào cũng qua phá hỏng giấc ngủ của hai bố con, cứ bắt phải tiếp rượu lão cho bằng được. Hỏi ra mới biết là vì lo con mèo ướt này xảy ra chuyện. Lúc đó, mặt lão vừa trắng vừa xanh vì lo, lại vừa tím tái, vừa đỏ vì giận, vì nghe anh phân tích cô San San ấy không thích lão.
"Buồn cười gì chứ? Anh không thấy em đang rất thảm hay sao?".
"Anh sẽ biến nó thành buồn cười ngay ấy mà. Chẳng nhẽ em không muốn trả thù sao?".
Tiêu Viễn thật sự đã trở thành ông bụt của cô. Chỉ bằng một cú điện thoại của anh, hàng tá chuyên gia đã được triệu tập để chỉnh trang cho cô tại chính cái góc này. Mái tóc ướt nhanh chóng được gội và sấy khô. Bộ váy ướt đã được thay thế bằng một chiếc váy dài, ôm sát, hở lưng, ngực khoét sâu đầy táo bạo.
"Tiểu thư à, cô có dáng người đẹp như vậy. Sao lại chọn một cái váy như thế này cơ chứ?" - Ông nhà thiết kế luôn miệng chê chiếc váy dơ của cô.
Thật ra là Tần Lam chọn. Mắt thẩm mĩ của Tần Lam mà ông ta lại chê sao? Tần Lam cho cô mượn bộ váy này mà. Đến lớp trang điểm cũng là Tần Lam giúp cô.
Xem ra không ổn, lần sau cô phải đi học rồi đích thân chuẩn bị mới được.
Tiêu Viễn nhìn thấy cô bước ra bức màn, lập tức bị hoá đá. Không ngờ cô là một đại mỹ nhân, trước đây anh nhìn cô chỉ thấy có nét đáng yêu dễ mến, không thể nhận ra nét thanh tú, quyến rũ tiềm ẩn của cô.
"Đây là lần đầu tiên, em ăn mặc hở hang thế này!"
Đôi lông mày khẽ chau lại, bàn tay không ngừng chỉnh chỉnh cái váy. Có khi nào cô sẽ bị đăng lên báo bị lộ hàng như mấy cô minh tinh ngay sáng hôm sau không.
"Bà cố của tôi à. Xin đừng chỉnh nữa. Tôi đã cố định hết rồi!" - Ông nhà thiết kế kia liên tục lèm bèm bên tai cô, làm cô thấy rất phiền.
"Em đẹp quá!" - Tiêu Viễn kêu lên, mặt không hề đỏ lên.
Nét phóng khoáng, hiểu phụ nữ của anh làm cô đoán ra ngay, anh là một chàng trai phong lưu, đào hoa chính hiệu. Dẫu sao thì lời khen nghe rất ngọt tai.
"Cám ơn anh!"
San San hơi loạng choạng. Thứ duy nhất ông nhà thiết kế chê cô là quá lùn, ông ta đã nhét cho cô một đôi giày cao hơn chục phân, ép cô đi cho bằng được, làm cô dở khóc dở cười, kèm theo câu nói.
"Đừng làm hư chiếc váy Elie Saab của tôi!".
Mặt San San sáng rỡ, Elie Saab là hãng chiếc váy cưới của Blair trong Gossip girl, cô thật sự đã mê mẩn nhãn hiệu này sau bộ phim đó.
"Đừng lo, anh sẽ ở ngay sát em để đỡ, không để em vồ ếch đâu!".
San San thật sự tin tưởng Tiêu Viễn. Anh thật sự rất biết cách lấy lòng phái đẹp.
"Giờ là lúc trả thù!" - San San nói như đinh đóng cột.
Tiêu Viễn dắt cô ra giữa đại sảnh, nơi vũ điệu thứ hai bắt đầu cất lên. Mọi sự chú ý đổ dồn lên hai người. Anh ôm lấy eo cô, dìu cô vào điệu nhảy.
"Ôm em sát vào. Em sợ mình ngã mất!" - Cô thì thầm.
Thế giới xoay vòng, hệt như một câu chuyện cổ tích. Công chúa là cô, nhưng người nhảy với cô không phải là hoàng tử. Ai nói nhất thiết phải có hoàng tử ở bên thì nàng công chúa mới hạnh phúc? Nếu cả đời này chỉ dùng để chờ một tên hoàng tử đến cứu, chi bằng tự mình cứu lấy mình ngay bây giờ đi.
Tiêu Viễn nhảy rất chuyên nghiệp, cô không chắc có hơn Lâm Quân không vì lúc nhảy với Lâm Quân, cô đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ.
Đến lúc chuyển vòng, bàn tay cô bị túm lấy mạnh mẽ, đau điếng. Gương mặt hung thủ không ai khác chính là tên Lâm Quân đáng chết.
Cách anh siết lấy eo cô, dí sát cơ thể cô vào người anh một cách mạnh bạo làm cô chẳng thích thú chút nào. Thục Khuê và anh thật sự là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà.
Cô đẩy anh ra hoàn toàn, để ngả vào lòng Tiêu Viễn. San San sẽ làm cho anh phải hối hận khi đã bỏ rơi cô.
"Em muốn trả thù luôn lão chú anh à?" - Tiêu Viễn nắm được vấn đề.
"Vâng. Em muốn làm anh ta tức chết. Như em vậy!".
Khoé miệng Tiêu Viễn nhếch lên, San San thật sự không biết anh nghĩ gì.
"Anh đợi mãi câu nói này của em!".
Hai người hợp tác thật sự rất ăn ý, từng cái ngả người, từng cái xoay đều ngập tràn tình ý.
Lâm Quân ở ngoài đã muốn nghiền nát tay Tiêu Vũ Hy.
"Anh nuôi con cái kiểu gì thế? Có phải anh nuôi nó lớn bằng này tuổi chỉ để cướp vợ của tôi thôi có phải không? Anh có tin tôi sẽ cho cả nhà anh bị tù chung thân hết không hả?".
Tiêu Vũ Hy kế bên chỉ còn cách cười xuề xoà.
"Cậu bỏ con gái nhà người ta rồi, phải cho Viễn Viễn nhà chúng tôi ít cơ hội chứ?".
Câu nói này như chọc vô tiết của anh.
Ngay lúc vũ điệu kết thúc, anh lao ra túm lấy cô, cho cô ra khỏi vòng tay của Tiêu Viễn, điên cuồng hôn môi cô.
Luồng nhiệt thọc vào miệng cô không cách nào cưỡng chế nổi.
"Em là của tôi. Nghe rõ chưa, Diệp San San?" - Rõ là nói cô mà quay phắt qua nhìn mặt Tiêu Viễn.
Nạn nhân đã thoả mãn đúng thứ mình muốn, đang cố bụm miệng cười cái sự ngờ nghệch của lão chú kia.
Thục Khuê mặt trắng bệch, như thể không tin được là mình vừa bị gạt ra ngoài rìa. Lâm Quân đang ở trong tay cô, một cách ngoan ngoãn và không có ý định rời đi.
"Em không còn là bạn gái của anh nữa. Từ mai sẽ chuyển sang nhà Tiêu Viễn ở!".
Lâm Quân suýt hoá đá, nếu không phải cô tiếp tục xô anh ra ngoài lần hai. Tiêu Viễn lật đật chạy theo cô, trên tay cầm khay nước lớn đã giật được từ tay của anh phục vụ gần đó.
"Diệp tiểu thư, em uống nước chứ? Chắc em khát rồi!".
Thục Khuê còn không để ý, hai người họ đang từ từ tiến về phía cô.
San San cầm lấy một ly nước trên khay. Tiêu Vũ thì bê khay nặng bằng một tay, giả vờ bị San San làm cho mất thăng bằng dốc thẳng đống nước ngọt, rượu xuống chỗ Thục Khuê đang đứng.
Rất nhanh, chiếc váy màu vàng của cô ta đã in lên một màn pháo hoa nham nhở.
"A. Tiêu Viễn anh thật sơ ý quá! Sao có thể làm dơ váy của Thục tiểu thư rồi này..." - San San thơ ngây, giả đò rút cái khăn ra lau cố ý cho vết dơ lan rộng.
"Không cần!" - Thục Khuê gạt tay cô ra.
Ý đồ của San San đã bị cô ta nhìn thấu.
San San tươi cười.
"Thục Khuê tiểu thư, chiếc váy hợp với cô thật nhưng đã quá cũ và bị dơ hết cả rồi, sao cô không vứt nó đi để mua một cái váy mới? Hay là cô sợ không đủ tiền để mua một cái váy đẹp hơn thế sao?" Nhắc cho cô nhớ, cái váy cô thích nhất, đang thuộc về tôi rồi!".
Cô làm gương mặt giả nai mà trơ trẽn rất đạt, làm Tiêu Viễn đứng bên cạnh cảm thấy hơi rờn rợn.
"Cô..." - Thục Khuê vung tay lên toan đánh cô đã bị Lâm Quân ngăn lại.
"Thục tiểu thư thất lễ rồi!".
Hai anh lính gác hoàng gia đã đứng đằng sau cô ta từ lúc nào, lôi xềnh xệch ra ngoài.
"San San...".
Anh gọi tên cô. Đáy mắt long lanh như tràn ngập sự ăn năn hối lỗi.
San San cứ nghĩ đến hồi Thục Khuê khoác tay anh là đã không sao tỉnh táo được.
"Tiêu Viễn. Em có thể chuyển qua nhà anh ở không?".
"Ăn mặc như thế này đòi qua nhà đàn ông. Em hỏi xem có được không?" - Lâm Quân lúc này thật sự cục tức nóng lên đến não, nuốt không trôi được nữa.
Tiêu Vũ Hy khẽ giật giật tay áo con, yêu cầu ngưng giỡn, đã đi tới giới hạn của người kia rồi.
"Biệt thự của anh thì chắc không phải là nhà của đàn ông?" - San San bướng bỉnh, quyết không chịu thua.
Tim Lâm Quân đập mạnh đến mức như là bị nhồi máu cơ tim, chỉ hận không thể nhồi đến chết trước mặt cô.
"San San, em nghe lời Lâm Quân đi. Như thế này không hay lắm!" - Tiêu Viễn rốt cuộc cũng biết điều một chút, bị lão chú nguýt cho một cái dài.
"Để dịp khác vậy!".
Sự ngây thơ của cô làm ai đó chỉ muốn bóp chết cô tại chỗ.
"Mau về thôi!".
Vũ hội nào có San San đều rất náo nhiệt. Quý vị quan khách đi cứ luôn sợ sẽ bỏ lỡ chi tiết nào thôi, nên cứ mãi nán lại để xem hạ màn.
Vì Lâm Quân lôi mạnh cô đi, làm San San lết không kịp. Mất thăng bằng, gót chân trượt ra quỹ đạo kêu một tiếng "rắc".
"Á..."
Cơn đau từ cổ chân truyền đến làm mặt cô gái nào đó nhăn nhúm hết lại. Một giọt nước mắt trong như viên trân châu khẽ rơi xuống. Cô ngã khụy tựa một con chim nhỏ bị thương. Có thể biết rõ, một chiếc gót giày đã bay mất.
"Lâm Quân..." - Cô mím môi, hai hàng nước mắt cứ thế rơi lã chã, làm có người hoang mang đến mức chẳng làm được gì ra hồn.
Lần nào trong đêm vũ hội, đều có chuyện. Gay cấn đến từng giây cuối cùng. Đó là lời nhận xét về các đêm vũ hội có mặt cô bé Lọ Lem.
"Cẩn thận. Em sẽ ngồi lên miểng chai mất!" - Đến ngay cả giọng nói, anh cũng không giấu được sự xót xa.
Không nên lôi cô đi mạnh thế. Là lỗi của anh.
Lâm Quân đỡ cô dậy, cho cô bám hoàn toàn lên người anh. Cô phải cắn chặt răng để không kêu lên một tiếng. Bên dưới, Tiêu Viễn đang cẩn thận vén váy cô lên để xem chân.
"Hình như bị trật khớp!".
"Lâm Quân. Anh mau bế em lên đi!" - San San mếu máo.
Anh rất nghe lời, nhấc bổng cô lên không trung ngay lập tức.
"Trong mắt em ấy, bây giờ chỉ có chú thôi!" - Tiêu Viễn chua xót.
Có người nghe thấy thế mặt mày hớn hở, nhưng không quên cô công chúa nhỏ đang nằm ở trong lòng.
"Thật sự phải về trước đây. Xin lỗi nhé!"
Dọc đường về, San San không ngừng khóc, Lâm Quân đã hối vệ sĩ hơn chục lần phải lái xe nhanh lên rồi hỏi bác sĩ đến chưa.
Đặt San San lên giường, anh rốt cuộc đã có thể an tâm hơn một chút. Không ngờ tới, trong lúc bê vác, váy áo cô đều đã xộc xệch hết cả. Dây áo tuột đi đến đâu rồi làm phía trên của cô gần như lộ hết ra, chỉ che đúng thứ cần che nhất. Cổ họng anh bắt đầu khô nóng ran, nuốt nước miếng đến cả trăm lần để có đủ dũng khí ôm cô vào lòng và quấn chăn quanh người cô.
Tối nay cô đặc biệt xinh đẹp. Giọng nói kêu tên anh dịu dàng đến mê người. Mái tóc dài xoăn bồng bềnh rũ nhẹ xuống bờ vai trần trắng muốt. Đôi mi cong dài tạo thành một màn sương mù che phủ đôi mắt đen tròn tinh nghịch của cô. Cái miệng nhỏ chúm chím đỏ mềm mại như một cánh hoa anh đào làm anh muốn nuốt chửng. Điên nhất là cái thứ no đủ kia liên tục đập vào mắt anh mà anh không thể làm gì cả. Nếu cô xinh đẹp mà anh phải chịu thách thức như vậy, anh thà cô không xinh đẹp còn hơn, như vậy chẳng khác nào bóc trần cô cho người khác ngắm. Cảm giác khó chịu không ngừng.
Bác sĩ nắn cổ chân cho cô. Dù đau nhưng cô cứ cắn răng, ôm siết lấy cổ anh mà nhịn không kêu lên, làm anh đau xót.
"San San, em đừng cứ tỏ ra kiên cường như vậy. Bên anh, em có thể làm một cô gái nhỏ mà!".
"Lâm Quân, đêm nay anh phải ngủ lại với em".
Cô thật sự đang thách thức anh đó sao. Nãy giờ cơ thể anh đều như là đang bị thiêu trong đống lửa.
"Không được đâu San San!" - Giọng anh khàn khàn, lúc này thật sự đã lệch tông hẳn.
San San còn đang ngỡ ngàng vì bạn trai không chịu nghe lời, thì đã quan sát thấy được chỗ bất thường trên người bạn trai. Mặt cô thoáng chốc đỏ ửng như trái cà chua chín, che mặt đi chỗ khác.
Anh chỉ nhẹ nhàng tiến lại xoa đầu cô mấy cái.
"San San hiểu chuyện rồi!".