Dụ Dỗ Hoàng Đế

Chương 14




Khi những chuỗi lồng đèn đỏ rực được gỡ xuống, khi những cành đào, cành mai bắt đầu úa tàn, chiếc vali đã rê bánh xuống bến tàu thành phố.

Mọi chuyện trôi qua nhanh đến nỗi, San San tự hỏi mình đã đi đâu, làm gì trong suốt quãng thời gian đó. Hầu hết đều ở nhà. Thành quả trong suốt quãng thời gian đó là anh đã không xuất hiện trong đầu San San nữa. Chắc đó chỉ là một cơn say nắng thông thường.

Khỏi phải nói, cô đã nguỵ trang như thế nào để không bị phát hiện. Bến tàu đông đúc người qua lại, lâu lâu lại có mấy người lính mặc trên mình bộ đồng phục hoàng gia.

San San phân vân, không biết có nên nhờ họ đưa cô về biệt thự hay không? Thật sự không nghĩ ra mình có thể đi đâu nữa!

Đi đi lại lại một lúc, chợt có cái gì đè nặng lên vai cô.

Gương mặt điển trai kia trông thấy cô, khuôn miệng liền cong lên, tạo nên một nụ cười rực rỡ.

"Anh đã chờ được em rồi!".

Trong giọng nói ấy, cô nhận ra có chút khác biệt. San San vẫn tin rằng: Khi gặp lại, Lâm Quân sẽ oán trách cô, tức giận hay ít nhất cũng ôm cô hoặc làm gì đó nồng nhiệt.

"Xin lỗi. Em không muốn vệ sĩ đi theo!"

"Không sao".

Có chút hờ hững. Mà sao cô phải bận tâm chứ?

Lên xe, anh ngồi ở một bên, cô ngồi một bên. Khoảng cách ở giữa cứ như đã dài ra cả trăm dặm. Lâm Quân cặm cụi làm việc trên laptop. Đây cũng là lần đầu tiên, anh lơ đễnh khi ngồi kế cô.

Khá lạ lẫm!

Vừa đặt chân đến cửa nhà, chiếc xe đen ở đằng sau đã chạy vụt đi mất. Lâm Quân không hề xuống xe.

Còn đang kinh ngạc thì điện thoại cô run lên bần bật báo cuộc gọi đến.

"Tần Lam, cậu qua đây chơi đi! Nhà tớ đang không có ai cả!".

Một lúc sau, Tần Lam thật sự có mặt ở biệt thự, không khỏi trầm trồ vì độ hoa lệ của nó. Như mọi người biết, Thái tử thích đóng ổ ở đây hơn là cung điện. Vậy nên ở đây ắt hẳn có điểm khác người. . Xin hãy đọc truyện tại { TRUM truyen.м E }

"Nhờ bạn trai cậu mà tớ mới biết hoá ra nước ta rất giàu mạnh!"

San San đột nhiên cười e thẹn khi nghe thấy từ "bạn trai". Tần Lam bắt ngay được phản ứng đó.

"Không phải cậu thích anh ấy rồi đó chứ?".

"Không. Không. Tớ có hơi suy nghĩ về anh ấy nhiều thôi. Sau đó về đảo lên đã thấy bớt nhiều rồi. Chỉ là hiện tượng cảm nắng nhẹ!".

"Triệu chứng như thế nào? Có thể nêu rõ cho tớ khám không?".

"Thì chỉ là trong đầu luôn thấy anh ta đi đi lại lại, gặp anh ta thì lúc nào cũng đỏ mặt tia tai, tim đập mạnh".

"Cậu nghĩ nhiều rồi. Chắc do cậu ám ảnh trả thù quá thôi!".

"Vậy sao?".

San San thật sự không có nhiều kinh nghiệm tình trường. Khưu Dật và cô quen nhau chưa được bao lâu, hơn nữa số lần gặp mặt rất ít. Chưa bao giờ có cảm giác như vậy với anh cả. Vậy chắc, cô thật sự không thích Lâm Quân rồi.

Tần Lam là người bạn thân nhất của cô, lại còn là người thành phố. Chắc cô hiểu vấn đề này rõ hơn.

San San tin tưởng Tần Lam, nhẹ nhõm thở phào một cái.

Hoá ra đây không phải tình yêu, mà là niềm phấn khích trả thù. Xem ra cô đã quá nhập vai.

"Cậu đi về quê có vui không?".

"Có chứ. Ngày nào tớ cũng được ăn mực!".

Tâm trạng cô giờ đang rất tốt. Thậm chí có lúc đã quên đi mất lỗ hổng mang tên Khưu Dật. Chả nhẽ tình đầu dễ quên như vậy sao? Người ta chỉ được cái nói quá.

Mực hiện tại được cô xác định là người yêu duy nhất, người yêu số một và người yêu vĩnh hằng của cô. Xem như đầu bếp rất hiểu ý cô, vừa về nhà đã nấu cho cô một bàn đầy mực.

Tần Lam ở lại qua đêm. Đến giữa đêm, hai đứa vẫn còn thức, nói chuyện lan man. Thực ra trong lòng cô có chút mong chờ, mong chờ kẻ thù của cô về nhà. Mãi mà không thấy, càng tốt có thể thoả thích tận hưởng tự do.

Đúng lúc đó, vô tuyến bị Tần Lam đổi kênh liên tục, dừng lại ở kênh quốc tế. Trên màn hình, một hình dáng quen thuộc hiện ra.

"Hoá ra bạn trai cậu đi ra nước ngoài đàm phán rồi!".

San San chưa bao giờ thấy bộ mặt nghiêm túc như vậy của Lâm Quân. Trước giờ bên cô, anh cứ luôn cợt nhả y hệt mấy thằng con trai lông bông. Ngoài lúc anh tức giận trông khá là đáng sợ và ra dáng, thì chưa bao giờ cô thấy anh thu hút như thế này. Dáng đứng thẳng cao lớn của anh thật đã muốn dìm hết các vị thủ tướng già nua ở xung quanh. Hơn nữa từ phong thái, cử chỉ, toát ra là một con người cao quý và lịch thiệp. Gương mặt lạnh lùng y như sáng nay hoá ra là kết quả của sự nghiêm túc. Nét môi cương nghị. Đôi mắt ánh lên nét hoà nhã nhưng vẫn sâu thẳm. Tất cả đều hiện lên một vị Thái tử có thiện chí mà vô cùng khó đoán.

San San ngơ ngẩn nhìn, phát hiện tim mình chệch tiếp vài nhịp. Khao khát trả thù của cô đã quá lớn chăng?

"Bạn trai của cậu đúng là hàng cực phẩm!" - Tần Lam không ngừng xuýt xoa.

"Mãi đến bây giờ tớ mới thấy cực phẩm chút ít. Hoá ra khi anh ta lãnh đạm với tớ thì tốt đến như vậy!".

Hình như San San từng nghe Vũ Hy nói trong đêm tuyết anh đưa cô về.

"Em không hiểu rõ Lâm Quân. Cậu ta trước giờ toàn là do con gái tự tìm đến, chứ cậu ta chưa theo đuổi ai bao giờ. Nên cách thức theo đuổi em có thể gọi là quá non nớt, chứ bình thường chẳng có mấy chuyện làm cậu ta để ý, làm cậu ta mất đi thái dộ lạnh lùng và làm cậu ta nhiệt huyết như vậy. Em mà gặp mặt một Lâm Quân thật sự, cảm giác của em đối với hắn sẽ khác ngay. Hắn ta là một tên tàn nhẫn".

Đúng là rất khác.

San San chớp mắt liên hồi.

"À tớ quên không hỏi cậu. Lần tớ hẹn anh ấy ra gặp cậu. Kết quả ra sao rồi?".

"Đã xảy ra lâu rồi, giờ cậu mới nhớ ra à? Bạn trai cậu thật sự rất phũ đấy. Anh ta dòm mặt tớ đã hỏi cậu ở đâu. Khi biết cậu lừa anh ta, anh ta bỏ đi thẳng luôn!".

Sao cô chưa bao giờ thấy tình trạng này xảy ra với mình nhỉ? Giờ nhớ ra thấy cũng lạ, lần đầu gặp nhau, anh có vẻ đã rất quen thuộc với cô, còn nụ hôn đó nữa. Cô có gì khác với người khác sao?

Theo như mấy ngôn tình cẩu huyết, nam chính hồi nhỏ đã từng yêu say đắm một cô gái. Sau khi lớn lên tìm thấy cô gái kia giống hệt cô gái kia nên toàn tâm theo đuổi. Không phải là cái kịch bản xưa cũ ấy chứ?

"Thật không hiểu nổi!".

San San ngó trên người mình, cố tìm ra một cái bớt hay một vết sẹo đặc biệt. Sau đó, cô liền loại bỏ khả năng này. San San lớn lên tại cái vùng đảo hẻo lánh cơ mà, làm sao Thái tử kia lại từng quen cô cơ chứ?