Liễu Quý Bạch càng ngày càng bận rộn, An Hân cũng vội vàng muốn viết xong bản thảo để giao cho biên tập, lúc này giai đoạn vội vàng bận rộn nhất cũng dần trôi qua, nháy mắt đã tới thứ Sáu mà Tôn Tiêu Vũ.
Sáng sớm Liễu Quý Bạch đi làm, An Hân viết truyện một lát liền khẩn cấp đăng nhập vào YY, Tôn Tiếu Vũ bảo cậu giữ bí mật, cho nên cậu không nói cho ai biết cả. Chỉ là bởi vì Tôn Tiếu Vũ không nói cho cậu biết thời gian cụ thể, cho nên sáng sớm 8h hơn cậu đã khởi động máy đăng nhập vào ngồi chờ.
Lúc ấy khu đón khác chỉ có một acc áo vàng tên là [Tịch Tịch – Thi] và vài acc áo lam im lặng ở đó, thoạt nhìn bộ dáng hẳn đều là đang treo acc, bởi vì có một acc tiểu bạch (acc mới tạo, chưa có kinh nghiệm hoạt động nào)chạy đến cũng không thấy bất luận người nào lên tiếng nói chuyện. An Hân cố gắng nhớ lại bình thường mọi người ở khu tiếp đãi nói như thế nào, nhưng vừa mới viết tới ‘Đi dạo mời gõ 3’, acc tiểu bạch kia đã đi mất rồi.
Không có chuyện gì làm, An Hân liền chạy đi nhìn mấy kênh đang có người, ngoại trừ đại sảnh Karaoke có một acc áo lam một mình hát sinh nhật vui vẻ đến thật hăng say ra, ở những chỗ khác hình như đều là treo acc.
Cuối cùng thật sự quá nhàm chán, An Hân lại chạy về khu vực tiếp đãi, cũng học theo acc áo vàng đổi tên mình thành [An Thần Hoàn – Thi], sau đó liền mở file word ra gõ truyện, chẳng qua cậu vẫn không nhịn được cứ cách 10 phút đến nửa tiếng sẽ mở cửa sổ YY lên xem một lần.
Lúc viết truyện nếu như thông thuận thì thời gian tựa như đang thi chính trị vậy, mặc kệ bạn biết làm hay không, thời gian đều nhanh tựa như uống thuốc kích thích mà vèo vèo trôi qua, vừa cúi đầu xuống ngẩng đầu lên đã thấy nó qua rồi. Nhưng nếu bị bí văn, như vậy thời gian tựa như thi Toán học vậy, hơn nữa đề thi tất cả đều là mấy thứ như bất đẳng thức Cauchy – Schwarz này nọ, giấy thi trống trơn, đầu cũng trống trơn, thời gian thì tựa như toàn thân bị rút sạch gân còn ngã xuống đất không gượng dậy nổi run run rẩy rẩy lết từng chút một vậy, cho dù bạn có nhẫn nại như thế nào, mỗi lần nhìn đồng hồ lại thấy nó chỉ trôi qua có 30 giây.
Cũng không biết có phải bởi vì biết được Bạch Dược sẽ đến nên rất kích động không thể tập trung lực chú ý hay không, An Hân hoa hoa lệ lệ bí văn. Ngay tại thời điểm cậu chuyển qua chuyển lại giữa việc xem file truyện và kênh YY, thật vất vả mới chờ đến 9h sang, Bạch Dược đại thần vẫn như cũ không thấy bóng dáng.
Lúc này rốt cục có một người An Hân quen biết xuất hiện – Amocixillin, An Hân vội vàng mở mic chào hỏi cô, Amocixillin thấy acc áo tím [Tử Tiểu Nguyệt Vu] còn chưa đến, liền cùng An Hân ngồi ở đại sảnh tiếp đãi nói chuyện phiếm.
Mặc dù đã hoàn toàn hiểu biết cách sử dụng của YY, cũng rất quen thuộc với Amocixillin, nhưng An Hân vẫn theo thối quen mà đánh chữ trò chuyện.
Đợi không bao lâu, lại lục tục xuất hiện rất nhiều acc áo vàng, ngoại trừ cái gì Bình Lọ Hộp Gói Thuốc còn có mấy người khác có tên Chưởng Quầy rồi phương thuốc này nọ, xem tên acc có thể thấy bọn họ hẳn đều là người phụ trách của các nhóm fan hâm mộ, mọi người cũng không dừng lại ở đại sảnh tiếp đại, mà là trực tiếp đi vào đại sảnh hội nghị có gắn mật khẩu.
An Hân nhịn không được hỏi Amocixillin.
[An thần hoàn]: Nhóm chủ đại nhân, tất cả mọi người đều đến dự họp sao?
[Amocixillin] kinh ngạc nói: “Sao cậu biết hôm nay chúng tôi họp?”
[An thần hoàn]: Tôi có học trưởng làm tại Bích Lạc Thiên Âm, anh ấy nói cho tôi biết.
[Amocixillin] hiểu ra, cũng không giấu cậu mà nói: “Đúng là phải dự họp, nhưng là vì ca hội sinh nhật của Tiểu Bạch. Chẳng qua ca hội sinh nhật từ trước đến nay Tiểu Bạch rất ít tự mình đến sắp xếp, lần này ngược lại rất kỳ lạ, cậu ấy không chỉ tự mình đến, hơn nữa ngoại trừ các trưởng nhóm quản lý các nhóm fan chính thức còn có một số người là nhóm trưởng của các nhóm fan nhỏ khác cũng được gọi đến.”
[An thần hoàn]: Năm nãy chẳng lẽ rất đặc biệt sao? (.0 _ 0.)?
[Amocixillin] đảo mắt nói: “Năm bổn mạng của Tiểu Bạch đã sớm qua rồi, năm nay có thể có gì đặc biệt chứ?”
An Hân suy nghĩ nửa ngày.
[An thần hoàn]: Chẳng lẽ bởi vì năm nay là tận thế 2012?
[Amocixillin] từ chối cho ý kiến: “Chắc vậy, nhưng mà, nhóm của chúng ta kỳ thật là một nhóm mới lại không tính là lớn, Dược Đoàn Tử bọn họ còn thành lập sớm hơn chúng ta mấy năm nữa mà còn không được gọi tới, đột nhiên thông báo cho tôi, thật sự là không thể tin được, được sủng mà sợ hãi mà.”
[An thần hoàn ]: Đúng vậy…
An Hân đối với mấy việc này không quá hiểu biết, ngoại trừ cũng tỏ vẻ kỳ quái và kinh ngạc giống như Amicixillin, cậu vẫn cảm thấy hưng phấn nhiều hơn, dựa theo cách nói của Amocixillin, nhóm của bọn họ hẳn là được phía ban tổ chức xem trọng. Bản thân cậu cảm giác mình chiếm được món lợi lớn, trong lòng nhịn không được đắc ý cười mấy tiếng. (# ̄▽ ̄#)
Rất nhanh [Đêm xuân khổ đoản] và [Thần y] đều đến, quan hệ giữa Thần Y và Amocixillin không tốt, chỉ là hung dữ nhắc nhở cô một câu đừng ở bên ngoài quá muộn. Đêm Xuân Khổ Đoản ngược lại tương đối quen thuộc với Amocixillin, hai người liền ở bên ngoài nói Đông nói Tây bắt đầu nhiều chuyện. Hơn nữa khiến An Hân ngoài ý muốn chính là Đêm Xuân Khổ Đoản vẫn nhớ cậu, chào cậu xong còn tùy ý hàn huyên vài câu.
Mãi đến khi [Tử Tiểu Nguyệt Vu] xuất hiện, Amocixillin nói câu tạm biệt với An Hân liền nhanh chóng nhảy vào đại sảnh hội nghị.
Amocixillin đi rồi, [Tử Tiểu Nguyệt Vu] liền nói với An Hân: “Cậu quả nhiên đến đây.”
[An thần hoàn]: Chào Tử Mã đại nhân!
Tôn Tiếu Vũ ngồi trước máy tính thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước, An Hân quả nhiên vẫn chưa nhận ra mình.
[Tử Tiểu Nguyệt Vu] nói: “Tiểu An Tử à, cậu thật ngốc, thanh âm của tôi còn chưa nhận ra sao?!”
An Hân trừng mắt nhìn, không thể tin được đè phím F2 hỏi: “Tôn, Tôn học trưởng?”
Vừa nói như vậy, An Hân bỗng nhiên phát hiện tổ hợp 3 chữ đầu trong Tử Tiểu Nguyệt Vu (*) chính là Tôn và Tiếu, chẳng qua chữ Vũ thiếu bộ Miên trên đầu mà thôi.
(*) Tử Tiểu Nguyệt Vu ( 子小月于), chữ Tôn ( 孙) là kết hợp giữa chữ Tử và Tiểu, chữ Tiếu ( 肖) là chữ kết hợp nét giữ cả 3 chữ Tử Tiểu Nguyệt, còn chữ Vũ ( 宇) là chữ Vu thiếu bộ Miên ( 宀).
“Đúng vậy.” Tôn Tiếu Vũ nhịn không được thở dài: “Nhìn bộ dáng ngây ngốc ngơ ngác của cậu này, trách không được cậu vẫn không phát hiện.”
“Không phát hiện cái gì?” An Hân lại không hiểu gì cả hỏi lại. (.0 _ 0.)?
Lúc này, đại sảnh tiếp đón đột nhiên nhiều thêm một người, là một acc áo cam, cậu tập trung nhìn vào acc áo cam này thì thấy tên là [= =].
An Hân nhớ rõ Tôn Tiếu Vũ đã từng nói, acc áo cam không biết tên chính là Bạch Dược đại nhân. Nhất thời toàn bộ tâm trí gan tì phế phổi của cậu đều trở nên kích động.
Mà lúc nhìn thấy cái tên [An thần hoàn – Thi], biểu tình [= =] cũng hoàn toàn thuyết minh cho tâm tình của Liễu Quý Bạch lúc này…
Trong lòng An Hân kích động, kích động đánh chữ xong, còn đè phím F2 nói lại một lần.
[An thần hoàn]: Chào Bạch Dược đại nhân! # 0 #
“Chào Bạch Dược đại nhân!” # 0 #
“Ừm.” Liễu Quý Bạch đành phải lên tiếng. Sau đó đổi [Tự do phát ngôn] của YY thành [Ấn phím F2 để nói], trên màn hình hung hăng đánh một loạt chữ.
[= =]: Tôn, cậu chết chắc rồi.
Một dòng này, kèm với biểu tình của tên account kia, chân chính là hình dung về Liễu Quý Bạch lúc này, Tôn Tiếu Vũ ngồi trong văn phòng nhất thời rùng mình một cái.
Dù sao cũng chỉ là một hang chữ, nhưng người xem tâm tình khác nhau, độ hiểu biết cũng khác nhau, đối với ngữ khí của câu nói cũng có suy đoán khác nhau.
Cho nên trong mắt An Hân, những chữ này có thể cho thấy Bạch Dược đại thần và Tôn học trưởng rất quen thuộc, hơn nữa còn hiểu lầm rằng anh là một người rất hoạt bát. Chẳng qua một tiếng ‘Ừm’ kia không biết tại sao lại có cảm giác cực kỳ giống học trưởng, khiến An Hân ngây thơ lập tức cảm giác ngoại trừ sự sung bái còn nảy sinh một cỗ cảm giác thân thiết và yêu thích đối với đại thần. 罒▽罒 Học trưởng…
Liễu Quý Bạch gõ chữ xong, liền thoát ra đi vào phòng hội nghị, nhìn thấy sau khi Tôn Tiếu Vũ và [Tịch Tịch] cũng rời đi, chỉ còn lại một mình [An thần hoàn – Thi] còn tội nghiệp ở lại làm bạn với một đám acc đang treo.
An Hân vẫn đang ngồi xổm ở đại sảnh tiếp khách, cậu vào không được đại sảnh hội nghị có cài mật khẩu, cho nên cậu chỉ có thể ở bên ngoài suy nghĩ xem có thể nhấp vào danh sách thành viên để xem người bên trong là ai hay không. Kết quả cậu chỉ mới thử di chuyển chuột máy tính, vừa mới nhấp vào phần danh sách, thì nghe được một chuỗi tiếng tít tít, chớp mắt đã bị kéo vào trong [Nhà riêng của Bạch Dược] ở tận dưới cùng.
An Hân không thể tin được nhìn lại nhìn, lại thấy trên thông báo, người kéo cậu vào là [= =], cũng chính là Bạch Dược!! (# ⊙ 0 ⊙#) An Hân cảm thấy toàn bộ thế giới tựa như đều là huyền huyễn, cậu vẫn luôn nghĩ muốn vào đây xem thử, hiện tại không chỉ vào được, hơn nữa còn là Bạch Dược đại nhân tự mình kéo cậu vào!!
罒▽罒 Bạch Dược đại nhân thật tốt ~~~
An Hân nghĩ có lẽ Bạch Dược và Tôn học trưởng muốn nói gì đó với mình, nhưng bọn họ hiện tại đều bận họp không xuống được, cho nên cậu chỉ có thể ngồi chờ ở trong phòng. Bởi vì thật sự rất nhàm chán, cậu phát hiện bản thân là ở trong [Huyền quan] của [Nhà riêng của Bạch Dược], hiếu kỳ chọn vào phòng khách, phòng bếp, sân vườn gì đó, nhưng tất cả đều có mật khẩu không thể vào được. An Hân nhấn tới nhấn lui, kết quả không ngờ vừa ấn sai một cái liền bị đẩy ra bên ngoài.
(。0ˇ口 ˇ0。)!!!
Lúc này An Hân nóng nảy rồi, mặc kệ cậu nhấp vào như thế nào cuối cũng vẫn không vào được, vì thế đành phải tìm một chỗ gần nhất tội nghiệp ngồi chờ. Từ trên xuống dưới của [Nhà riêng của Bạch Dược] đều có gắn mật khẩu, chỉ có một tầng ‘nóc nhà’ trên cùng là không có, ước chừng là lúc xây dựng kênh quên cài đặt, vì thế An Hân liền biến thành ngồi xổm trên nóc nhà tiếp tục chờ…
Liễu Quý Bạch dự họp cũng không phải quá lâu, dựa theo quy trình bình thường, quản lý, phụ trách phụ đề các loại sẽ do [Thần Y] tranh thủ thời gian tìm người chuyên môn giải quyết, mà Liễu Quý Bạch lại vì mục đích khác mà đến, chuyện phải làm không quá nhiều, cho nên rất nhanh buổi họp liền kết thúc.
Mà lúc này An Hân vẫn còn đáng thương ngồi xổm trên ‘Nóc nhà’ kia kiểm điểm bản thân không nên rảnh tay nhấp lung tung xung quanh, cậu cũng không biết tất cả mọi người, kể cả Amocixillin bởi vì nhiều lần nghe được cái tên ‘An Thần Hoàn’ này, mà sau khi đi ra khỏi phòng họp đều ra sức tìm kiếm chỗ cậu đang ngồi, cẩn thận chọn vào ‘Nóc nhà’ vây xem cậu.
Liễu Quý Bạch từ trong phòng họp đi ra, lập tức gọi điện thoại nội bộ đến bộ phận phụ trách internet nội tuyến yêu cầu bọn họ cắt đứt internet trong văn phòng của Tôn Tiếu Vũ, nguyên nhân là máy của anh ta bị hacker xâm nhập… Đây là chuyện lửa sém long mày, lại là do Liễu Quý Bạch nói, cho nên bọn họ không chút nghi ngờ lập tức cắt đức toàn bộ tuyến internet của Tôn Tiếu Vũ.
Internet của Bích Lạc Thiên Âm do một máy chủ quản lý, nhưng đường dây đều là vận hành độc lập, Liễu Quý Bạch đã sớm biết mình và Tôn Tiếu Vũ không cùng một đường dây, cho nên bình tĩnh nhìn acc áo tím kia biến mất. Sau đó mới nhảy vào [Nhà riêng của Bạch Dược], nhưng An Hân không có ở đây, anh nhìn kỹ mới phát hiện An Hân ở trên ‘Nóc nhà’, liền kéo cậu xuống.
[An thần hoàn]: Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không để ý liền nhấp lộn ra bên ngoài!
Giải thích như vậy khiến Liễu Quý Bạch nhịn không được muốn cười. Bởi vì sợ An Hân nghe được, cho nên anh dứt khoát cũng gõ chữ nói chuyện giống như An Hân.
[= =]: Cho nên cậu liền ngồi xổm trên nóc nhà của tôi?
[An thần hoàn ]: Tôi sai rồi ~_~, tôi sợ tôi đi xa qua anh không nhìn thấy tôi lại cho là tôi rời đi, tôi tìm nửa ngày mới biết chỗ gần nhất ở trên nóc nhà…
[= =]: Ha ha, sờ sờ. Tôi nghe nói cậu muốn vào đây xe, cho nên mới kéo cậu xuống, lại quên mất cậu ra ngoài sẽ không vào lại được.
An Hân phản ứng đầu tiên là Tôn Tiếu Vũ nói cho Bạch Dược đại nhân cậu muốn vào nhà riêng của Bạch Dược nhìn xem, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, việc này cậu chỉ nói với Amocixillin với Liễu Quý Bạch mà thôi. Vừa rồi Amocixillin lại không có cơ hội nói gì với Bạch Dược đại nhân, cậu đã bị kéo xuống bên dưới này rồi.
[An thần hoàn]: Là Liễu học trưởng nói với anh sao?
Liễu Quý Bạch nghĩ nghĩ, nói như vậy cũng đúng, vì thế đánh chữ.
[= =]: Ừm.
Vừa nghe là Liễu Quý Bạch nói cho Bạch Dược, An Hân lập tức cảm động đến rối tinh rối mù.
QAQ Học trưởng quả nhiên là người tốt!!
Liễu Quý Bạch vốn đã muốn kéo An Hân vào [Nhà riêng] của mình mà nuôi, vì thế liền kéo An Hân vào từng phòng một, mỗi phòng đều phát cho cậu áo hồng, ngay cả nóc nhà và sàn nhà cũng đồng loạt phát một lần. Màu hồng phấn như vậy ngược lại rất giống cái tạp dề cậu hay mặc ở nhà, Liễu Quý Bạch càng xem càng thấy hài lòng. Nếu về sau An Hân muốn có áo vàng, đến lúc đó lại phát cho cậu là được.
An Hân nghe được tiếng tít tít mới phát hiện bản thân bị kéo vào các phòng khác nhau, còn được phát áo hồng.
[An thần hoàn]: Bạch Dược đại nhân, đây là thuê tôi đến làm quản gia sao! 罒▽罒
(# ̄  ̄#) Nói là làm phu nhân thì chính xác hơn…
[= =]: Về sau cậu có thể tùy tiện vào, nóc nhà tôi cũng khóa lại, về sau chỉ có một mình cậu có thể ngồi ở đó.
An Hân tuy rằng cảm thấy những lời này có chút kỳ quái, nhưng kích động vì được tiếp xúc thân mật với đại thần khiến cậu cũng không để ý được nhiều thứ như vậy.
[An thần hoàn]: ★罒▽罒★ Cám ơn đại nhân!!
Liễu Quý Bạch quả thực có thể tưởng tượng ra bộ dáng cao hứng của An Hân, nhưng nghĩ lại cậu lại vì Bạch Dược mà vui vẻ, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái, nếu không phải lúc này Tôn Tiếu Vũ nổi giận đùng đùng vọt vào, anh gần như muốn nói cho An Hân biết anh chính là Bạch Dược.
“Quý Bạch!! Là cậu bảo người cắt internet của tôi phải không!!” Tôn Tiếu Vũ khóc không ra nước mắt, nổi trận lôi đình kêu: “Cậu có biết không hả? Văn kiện của tôi gửi hơn 1 tiếng đồng hồ, vừa rồi cuối cùng cũng sắp gửi xong, đột nhiên internet liền bị cắt đứt! Hiện tại phải gởi lại một lần nữa đây nè! Cậu, cậu vì cái gì lại cắt internet của tôi?!”
Liễu Quý Bạch thấy Tôn Tiếu Vũ hẳn là sẽ lải nhải một trận, liền nói với An Hân.
[= =]: Tôi còn có chút việc, cậu tự chơi nhé.
[An thần hoàn]: (*^__^*) Ừm, được rồi.
[= =] để lại một số ‘8’ (tạm biệt) liền rời khỏi kênh. Tuy rằng chỉ là một kênh YY và một vài ‘gian phòng’ được ‘xây dựng’ lên, một mình An Hân vẫn vui vẻ ở bên trong chạy tới chạy lui để thể nghiệm quyền hạn mới của mình, chạy rồi chạy bỗng nhiên có một loại cảm giác tựa như đã chiếm lấy mấy gian phòng này.
罒▽罒 Bạch Dược đại nhân cũng là người tốt! Hẳn phải dốc lòng báo cáo cho học trưởng biết!!