Dụ Dỗ Đại Thần

Chương 56




Trước đây An Hân và Liễu Quý Bạch ăn cơm đều rất tự nhiên, chưa từng lo lắng bản thân ăn thịt quá nhiều sẽ dọa đến Liễu Quý Bạch, ngược lại sau khi hai người xác định quan hệ, An Hân đột nhiên cảm thấy bản thân đã ở nhà của Liễu Quý  Bạch, càng không thể không biết xấu hổ mà chiếm tiện nghi của Liễu Quý Bạch.

Liễu Quý Bạch ngược lại ăn rất tùy ý, An Hân hơi hơi cúi đầu, xoay chuyển tròng mắt nhìn lén anh, bỗng nhiên phát hiện tướng ăn của Liễu Quý Bạch rất có khí chất, cổ nhân có câu ‘Thực bất ngôn vi lễ’, anh không nói nhiều lắm, cơ bản đều lắng nghe mình lải nhải đủ chuyện. Mình thì trái lại, An Hân đột nhiên xấu hổ vô cùng.

p(>////////<)p Không chỉ nói nhiều lời vô nghĩa, hơn nữa còn vừa nói vừa không ngừng nhét thịt vào miệng…

An Hân yên lặng chuyển đôi đũa một vòng bán kính nho nhỏ từ phía đĩa chân giò kho tàu sang tô canh trứng rong biển bên cạnh… Vốn canh trứng rong biển chủ yếu là để ăn canh, cho nên rong biển và trứng kỳ thật cũng không quá nhiều, An Hân vừa đưa đũa xuống, gắp lên cũng không được bao nhiêu, chẳng qua An Hân cũng không để ý nhiều như vậy, nhanh chóng rút đũa về trong chén của mình. Cúi đầu yên lặng ăn cơm, ánh mắt lại thường xuyên liếc về phía đĩa thịt và Liễu Quý Bạch bên cạnh. (。0 _ 0。)

Liễu Quý Bạch bỗng nhiên phát hiện trên bàn cơm đột nhiên im lặng kỳ lạ, quay đầu nhìn lại, An Hân chỉ ôm chén cơm trắng giương mắt nhìn thức ăn trên bàn. Liễu Quý Bạch có chỗ không rõ, mở miệng hỏi: “Thức ăn của tiệm này không ngon à?”

“Không phải, không phải.” An Hân cười gượng hai tiếng, giơ tay nhanh chóng gắp một đũa rau hẹ xào thịt vào trong bát mình, lại vội vàng gắp một miếng chân giò kho tàu cho Liễu Quý Bạch. ( ̄﹃  ̄)

Liễu Quý Bạch thấy khi An Hân ăn thịt xào ra hẹ đều sẽ luôn ăn thịt trước, hơn nữa lúc ăn tới rau hẹ hai mắt đều sẽ nhìn chằm chằm đĩa thịt trên bàn. Liễu Quý Bạch càng cảm thấy kỳ quái, giơ tay đẩy đĩa chân giò kho tàu kia đến trước mặt An Hân, nói: “Thích thì ăn nhiều một chút.”

“Học, học trưởng anh ăn đi! Kỳ thật em cũng không phải… không phải đặc biệt thích.” An Hân nuốt một ngụm nước bọt, gian nan nói, vốn cậu đã thích ăn chân giò kho tàu, mà hiện tại vì muốn lưu lại hình tượng tốt đẹp trước mặt học trưởng nên cố ý nhịn không ăn, càng nhịn lại càng muốn ăn, so với trước đây càng muốn hơn.

“Trước giờ không phải em rất thích ăn sao?” Liễu Quý Bạch giơ đũa gắp cho An Hân một khối chân giò.

Trong lòng An Hân từ chối một chút, hành động ngược lại không chút cản trở, hai ba ngụm liền nuốt trọn khối chân giò, ngay cả chỉ quấn cũng nuốt luôn, cuối cùng cũng cảm thấy không chỉ có con sâu tham ăn trong miệng được thỏa mãn, mà ngay cả tim cũng sảng khoái. Nhưng khi cậu vừa quay đầu nhìn liền phát hiện Liễu Quý Bạch vẫn luôn nhìn mình, lập tức 囧 đến lập tức bỏ đũa xuống bỏ chạy luôn.

“Học, học trưởng anh cũng ăn đi…” An Hân đẩy đĩa chân giò kho tàu đến trước mặt Liễu Quý Bạch.

Liễu Quý Bạch lại nói: “Món này rất ngấy, em ăn đi.”

“Em, em cũng thấy rất ngấy.” (#。0ˇ_ˇ0。#) An Hân nói đến vô cùng không đành lòng, chân giò kho tàu của tiệm này ăn ngon cực kỳ! Vừa cho vào miệng lập tức tan ra, hương thơm quanh quẩn, hu huh u… Ăn ngon đến như vậy đó.

“…” Liễu Quý Bạch có thể xác định tuyệt đối có chuyện kỳ quái, buông đũa nghiêm mặt nói: “Em làm sao vậy?”

“Hả?” An Hân sửng sốt.

“Bình thường đi ăn cơm em thích nhất là chân giò kho tàu, hôm nay là tiệm này làm không thể ăn?”

“Không phải! Là… là…” Trong lòng An Hân đổi tới đổi lui, hoàn toàn không nghĩ ra được lý do nào để giải thích.

Liễu Quý Bạch cứ như vậy nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy bối rối, anh không dự đoán được cậu sẽ có phản ứng như thế, chẳng lẽ bộ dáng của mình rất dữ sao? Liễu Quý Bạch vội vàng cong khóe miệng, hòa ái cười nói: “Không thích thì đừng đừng ăn, ăn món thịt xào tương này, mùi vị không tệ.”

Nói xong, Liễu Quý Bạch vươn tay nhấc đĩa chân giò kho tàu đi, đổi bằng đĩa thịt xào tương kia.

An Hân thấy bộ dáng Liễu Quý Bạch nhân nhượng mình như thế, trong lòng có chút cảm động, yếu ớt nói: “Em thích ăn…”

“Sao?” Liễu Quý Bạch có chút không hiểu rõ, nhưng vẫn đặt đĩa chân giò kho tàu lại chỗ cũ, thuận tiện cũng đặt đĩa thịt xào tương ở ngay bên cạnh. Vốn bàn đã không lớn, lần này bởi vì vậy, bốn đĩa đồ ăn cơ hồ vây chung quanh An Hân…

“Học trưởng, anh có cảm thấy em ăn quá nhiều hay không…” An Hân yếu ớt nói: “Hơn nữa ăn vào cũng hấp thu không hết, tất cả đều là lãng phí…”

Liễu Quý Bạch thế này mới bừng tỉnh hiểu ra An Hân nãy giờ kỳ lạ như vậy là có ý gì, giơ tay xoa xoa đầu cậu, gắp thịt vào chén của cậu nói, “Ai nói lãng phí, có ai ăn thịt là vì muốn hấp thu toàn bộ thành mập mạp sao?”

(.0 _ 0.) An Hân bị Liễu Quý Bạch vỗ một cái, lại quay đầu nhìn khối thịt Liễu Quý Bạch gắp vào trong chén.

“Anh không chê em ăn quá nhiều?”

“Ăn nhiều mới dễ nuôi.” Liễu Quý Bạch tiếp tục nói, “Anh vốn thích em ăn nhiều. Đến, há miệng.”

Liễu Quý Bạch dùng miếng bánh gói đầy thịt xào tương và một ít hành lá đưa đến bên miệng An Hân, An Hân vốn muốn giơ tay tiếp nhận, Liễu Quý Bạch lại không cho, chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng nhai, Liễu Quý Bạch thế này mới vui lòng để cậu tự mình ăn.

(# ¯ ▽ ¯ #) An Hân rốt cục thoáng thả tâm, chẳng qua lúc ăn cơm luôn cố gắng gắp rau cho Liễu Quý Bạch, Liễu Quý Bạch cũng rất cao hứng.

Một bữa cơm từ đó mới rốt cục trở nên tự nhiên, chỉ là lúc trả tiền, An Hân vẫn vươn đầu nhìn nhìn hóa đơn, nhìn thấy không quá đắt mới vui ve rụt đầu trở về.

Lúc An Hân và Liễu Quý Bạch đi ra, sắc trời đã tối hẳn, con đường này vốn cũng không quá bằng phẳng, người lui tới cũng không ít, Liễu Quý Bạch bảo An Hân đứng chờ ở cửa tiệm, tự mình lái xe đến đây.

Nói đến cũng khéo, hôm nay An mẹ đến nhà một người bạn chơi, mà nhà người kia lại vừa vặn ở ngay khu này.

Nói đến giao thông ở Bắc Kinh, ở trong nội thành nếu đi bộ thì đi tàu điện ngầm vẫn thuận tiện hơn, mặc dù có những lúc cũng phải chen chúc, nhưng so với việc kẹt xe mấy tiếng đồng hồ vẫn không đi được bao nhiêu thì tốt hơn nhiều.

Mà mẹ An ở nhà bạn ăn cơm xong, đi ra định đến ga tàu điện ngầm gần đó, đột nhiên nhìn thấy An Hân đứng ở trước cửa tiệm cơm ở bên kia đường. Đều nói mẫu tử liền tim, tuy rằng tức giận, tuy rằng nói không nhận cậu, nhưng con trai dù sao cũng là con trai ruột của mình, cho dù đứng trong đám người thật xa, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra.

An Hân đứng ở cửa tiệm cơm hết nhìn đông tới nhìn tây, bệnh quáng gà của cậu được di truyền từ bà ngoại. Bà ngoại An Hân vào ban đêm mắt nhìn không tốt, nhà bọn họ lại có tính di truyền không hấp thu tốt Vitamin A, cho nên cho dù có chuyên ăn Vitamin A cũng không hiệu quả bao nhiêu, dì hai dì út của An hân cũng ít nhiều mắc chứng quáng gà, chỉ có mẹ An Hân không biết tại sao lại rất khỏe mạnh, chẳng qua đến An Hân lại vẫn bị di truyền.

Mẹ An thấy một mình con trai đứng đó, trên đường cũng không phải quá sáng, bà có chút lo lắng An Hân có thể vì không nhìn thấy đường cho nên không dám bước xuống cầu thang hay không. Mẹ An lập tức từ cửa vào ga tàu điện ngầm đi ra, nhìn trái nhìn phải muốn qua đường gọi cậu.

Lúc này bỗng nhiên An Hân lại bắt đầu vẫy vẫy tay với một phương hướng khác, mẹ An sửng sốt một chút, chỉ thấy một chiếc xe dừng lại ven đường, một người đàn ông tiêu sái bước xuống. Mắt thấy An Hân cúi đầu nhìn nhìn muốn tự mình xuống cầu thang, người đàn ông kia đột nhiên đẩy nhanh cước bộ, gần như là chạy tới kéo cậu lại.

Không biết người đàn ông kia nói với An Hân cái gì, An Hân thè lưỡi ra tựa như đang nhận sai, người đàn ông kia cư nhiên còn vô cùng thân thiết xoa xoa đầu An Hân, An Hân cũng để anh xoa, tựa hồ còn cười đến thực vui vẻ. Mẹ An lập tức lui về phía sau một bước, hai người ở trước đám đông lại dám làm ra hành động thân mật như vậy, cũng không sợ người khác nhìn thấy.

Mẹ An xoay người muốn đi, chẳng qua khóe mắt bà lại nhìn thấy người đàn ông kia lôi kéo tay An Hân muốn đi xuống cầu thang, lại nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút. Người đàn ông kia ngược lại rất tận tâm, tự mình đi trước một bước, nắm tay An Hân, còn cúi đầu nhìn An Hân bước đi, bộ dạng rất cẩn thận, An Hân ngược lại không chút để ý, hai mắt chẳng chịu nhìn mặt đường, thấy thế nào cũng là nhìn người đàn ông kia chằm chằm không chuyển mắt.

Mẹ An quả thực có xúc động muốn che mặt, con trai mình thích đàn ông đã thực khiến cho gia đình truyền thống bọn họ khó có thể tiếp nhận được rồi. Nhưng không ngờ lúc giáp mặt nhìn thấy mới biết được, tám phần là do con trai mình quấn quít lấy người ta, nhìn ánh mắt của nó kìa, chưa từng nhìn thấy bộ dạng si mê của nó như vậy.

Khi đó ba An nhìn thấy con trai mình và một người đàn ông kéo kéo buông buông, gọi cậu về nhà người kia cũng không chịu theo cùng, bảo con trai chia tay nó lại sống chết không chịu, lúc ấy ba An tức giận quá đánh con trai có chút nặng tay, sau đó tuy rằng hối hận nhưng cũng không buông được mặt mũi. An Hân nằm viện, người trong nhà tuy rằng tức giận nhưng vẫn nhịn không được lén đến xem cậu vào ngày xuất viện, kết quả mới biết được gã đàn ông kia ngay cả đến thăm một lần cũng không có, xuất viện cũng là Mão Mão người ta đến hỗ trợ.

Việc này tuy rằng ba An Hân cũng có sai, chẳng qua cả nhà cao thấp nhất trí nhận định rằng gã kia chẳng chút dựa dẫm được, nhưng An Hân đứa nhỏ này lại ương ngạnh làm căng với cả nhà, có gọi điện thoại đến cũng không chịu nghe.

Sau đó mới nghe nói An Hân quen với một thiếu gia của tập đoàn tài chính gì đó, nghe mẹ của Mão Mão nói không phải là người tốt lành gì, An Hân vẫn không chịu nghe lời chia tay, cuối cùng lại cãi nhau với cả nhà, lần này ngay cả nhà cũng không trở về. Đến sau đó, có lần Mão Mão nói chuyện phiếm với mẹ mình, mẹ An mới biết được hóa ra tên thiếu gia đó quả nhiên tệ hại, cư nhiên lén ở sau lưng con trai mình ra ngoài làm loạn.

Việc mất mặt kia đã quá lắm rồi, vốn việc này chỉ có nhà Mão Mão biết, hiện tại ngay cả loại chuyện tệ hại này còn để cho người ta biết, người trong nhà còn phải nghe được thông qua miệng con nhà người ta. Mẹ An tức không có chỗ trút, cho nên mới khiến cho An Hân mới đi mấy ngày trở về, lúc đang nấu ăn liền xách theo con dao ra đuổi đi. Chẳng qua bà chỉ là nhất thời tức giận, chứ nếu thật sự khiến con trai bị thương bà lại luyến tiếc.

Ngay từ đầu mẹ An đã chưa từng gặp mặt cái tên thiếu gia kia, chẳng qua sau đó An Hân nói đi ra ngoài du lịch, gã đó chạy đến cửa nhà muốn tìm An Hân, bà ngược lại nhìn rất rõ ràng. Chưa từng ăn thịt heo cũng phải gặp qua heo chạy, vừa nhìn đã biết hai người tám phần đã chia tay, bà cũng an lòng, bất quá cũng không cho gã thiếu gia kia sắc mặt hòa nhã gì.

Hiện tại lại thấy An Hân cùng với một người đàn ông khác, xem ra cậu lại tìm được bạn trai, mẹ An lại có chút mất hứng.

Mắt thấy hai người An Hân đi xuống cầu thang rồi, người đàn ông kia còn nắm tay An Hân, mày mẹ An nhăn lại, thằng nhóc này không phát hiện người chung quanh đều đang nhìn bọn chúng hay sao? Hai người đàn ông tay nắm tay, không cảm thấy đồi phong bại tục à!

An Hân ngửa đầu vội vàng nói chuyện gì đó với người đàn ông kia, con đường này không tính quá rộng, mẹ An có thể rõ ràng nhìn thấy biểu tình trên mặt An Hân. Vẻ mặt như vậy, ngay cả đoán cũng không cần đoán, cậu 100% thích người đàn ông kia.

Mẹ An nheo mắt lại bắt đầu đánh giá Liễu Quý Bạch, ngoại hình thân cao đều rất tốt, một thân tây trang giày da ngược lại là bộ dáng người tử tế, chẳng qua trên mặt lại không có biểu tình gì. Con trai cười như một đóa hoa, dán vào người ta nói chuyện, nhưng người này thì sao, mặt đơ ra, cũng không thấy mở miệng đáp lại.

Mẹ An đột nhiên trở nên lo lắng, có phải con trai mình thích người ta, mà người ta lại không thích nó?