Dụ Dỗ Ác Ma

Chương 51: Quá Khứ [2]




Bấy giờ hai người họ vô cùng hối hận vì đã không dành nhiều thời gian cho con, mẹ Tống khóc đến run rẩy, ân hận vô cùng.

[…]

Vưu Thi sợ hãi ăn không ngon, cũng mất ngủ cả đêm. Cô ta không thấy Tống An đi học nên càng thêm lo lắng, đêm hôm đó chiếc xe tông phải Tống An hay chưa cô ta không rõ. Hôm đó cả đám quá sợ hãi nên đã chạy trốn không ai dám hó hé một câu gì, sắc mặt cô ta cứ tái nhợt cả ngày.

Cuối cùng Thẩm Quyên không chịu được nổi liền hỏi, Vưu Thi đắn do mãi mới chịu nói ra. Ngay khi nói xong cô ta bị mẹ tát cho một cái, má trái đau rát vẫn không thể giúp cô ta thoát khỏi trạng thái sợ hãi.

“Mày có biết việc mày làm bị truyền thông đưa tin thì có biết nhà mình sẽ ra sao không! Con ngu này.”

Thẩm Quyên tức điên lên, chỉ thẳng mặt cô ta và mắng.

“Tao đã nói với mày thằng đó là con riêng nhà họ Viễn! Mày lao đầu vào nó làm cái gì? Để bây giờ tao lại phải chùi mông cho mày. Nếu để truyền thông biết được mày bạo lực học đường thì công ty của tao phải biết làm sao!?”

“Tháng trước tao vừa tuyên truyền về môi trường học lành mạnh, giờ mày lại còn đạp lên nó. Mày đúng là đồ vô tích sự!”

Vưu Thi khóc lóc, quỳ trước mặt Thẩm Quyên.

“Vậy mẹ ơi con biết phải làm sao đây, con chỉ muốn dạy dỗ nó một chút thôi mà. Con không nghĩ là sẽ như thế.”

Thẩm Quyên sắp tức chết rồi, bà ta hít một hơi cố nhịn xuống cơn tức. Bà ta lại nhìn bộ dạng khóc lóc thảm hại của con gái cơn tức lại xông lên đầu.

“Câm miệng!”

Thẩm Quyên la hét.

Vưu Thi không dám khóc nữa, cô ta ngậm chặt miệng lại nhưng hai mắt vẫn đẫm lệ. Thẩm Quyên đau đầu xoa thái dương, trước giờ bà vẫn luôn tự hào về cô con gái này nhưng dạo gần đây nó gần như biến chất, khác với ngày xưa. Nghĩ đi nghĩ lại bà ta vẫn không muốn công ty bị hủy ở trong tay con gái, cố gắng lắm mới đi được tới ngày hôm nay.

“Mau về phòng đi, đừng để tao chướng mắt.”

“Mẹ, mẹ sẽ giúp con mà đúng không?”

“Biết rồi, cút đi.”

Vưu Thi nghe được lời khẳng định từ mẹ mình, cô ta lau nước mắt nấc cụt đi về phòng. Thẩm Quyên nghĩ một lúc rồi ấn điện thoại gọi cho ai đó, một lúc sau điện thoại bà ta reo lên một cái. Thẩm Quyên mở ra, bên trong là tài liệu về gia đình của Tống An, bà ta đọc một lượt rồi cười khẩy.

Tống An được xuất viện, mấy ngày qua có ba mẹ chăm sóc nên cô khôi phục khá tốt. Tuy trên người vẫn còn vết bầm nhưng chúng sẽ tan sớm thôi. Ba mẹ Tống không nhịn nổi nữa muốn đến trường giải quyết sự việc, ai mà ngờ hiệu trưởng lại tự gọi điện thông báo với hai người rằng Thẩm Quyên muốn nói chuyện riêng với hai người.

Ba mẹ Tống đưa con gái về nhà, mẹ Tống dặn dò lại rất nhiều lần, còn kêu bảo mẫu để ý con bé mới an tâm rời đi. Tống An không biết cả sáng hôm đó ba mẹ đã nói cái gì, lúc trở về mặt hai người xám xịt, mẹ Tống nhìn thấy cô thì bật khóc nức nở.

Sau ngày hôm đó có rất nhiều tin nhắn lạ được gửi đến, chuông điện thoại cũng reo luôn hồi. Ba mẹ cô xin nghỉ việc ở công ty mọi lúc đều nhìn chằm chằm Tống An, họ không cho cô động vào điện thoại cũng không cho cô đi ra ngoài. Tống An nghe thấy ba mẹ muốn thuê luật sư để kiện, nhưng khi nghe đến tên cô thì họ luôn từ chối, có người bất lịch sự thì cúp luôn máy.

Nhất thời cô cũng hiểu có chuyện gì xảy ra, cũng biết vì sao ba mẹ không cho cô động vào mạng xã hội. So với gia đình Vưu Thi thì gia đình cô thật sự không có quyền lực, cùng lắm thì chỉ là khá giả hơn bạn bè một chút. Tống An mở cửa đi vào, mẹ Tống thấy cô thì giật mình vội lau nước mắt. Tống An ngồi xuống cạnh mẹ mình nắm lấy tay bà, lắc đầu nói.

“Con không sao đâu mẹ, nếu không học được trường trong nước nữa thì cùng lắm con ra nước ngoài với bác con.”

“Con cũng muốn đi làm để hai người không vất vả thế nữa.”

Con gái càng hiểu chuyện khiến hai người không cam lòng hơn, họ đi làm vất vả để cho con gái họ những thứ tốt nhất. Giờ con bé lại vì chuyện này mà muốn từ bỏ việc học, ra nước ngoài làm việc vất vả, có người ba người mẹ nào chịu không?

“Con yên tâm, ba mẹ sẽ giúp con.”

Mắt Tống An đỏ ửng, ôm chặt lấy mẹ.

Sau nhiều cố gắng cuối cùng họ cũng thương lượng được với một vị luật sư, ba mẹ Tống vui vẻ không thôi. Mới sáng sớm họ đã chuẩn bị mọi thứ để ra ngoài, mẹ Tống cầm theo giấy khám nghiệm thương tích và một đoạn ngắn camera hành trình của chú tài xế hôm nọ. Mấy đêm mất ngủ của họ cuối cùng cũng được đền đáp, mẹ Tống trước khi rời đi còn không quên hôn nhẹ lên trán cô, ba Tống cũng xoa đầu.

“Ba mẹ đi đây, nếu trưa chưa thấy ba mẹ về thì cứ ăn trước đi nhé.”

“Dạ, con chờ ba mẹ về.”

Nhưng mà…

Tống An xông vào đám đông, cô lao đến chiếc xe ô tô với biển số quen thuộc. Tống An không biết ai đã cản mình lại, nước mắt ồ ạt rơi từ khi nào cũng không biết, Tống An gọi ba mẹ khàn cả cổ nhưng không nghe thấy ai đáp lại. Cảm xúc tuyệt vọng cùng bi thương xâm chiếm hết não bộ cô, trong một ngày Tống An mất hết tất cả.

“Mẹ, chuyện này vậy có được không.”

Vưu Thi cắn móng tay lo lắng nhìn người phụ nữ ngồi cạnh mình, bà ta không tiếp lời. Lúc xe đi ngang qua Thẩm Quyên liếc thiếu nữ đang quỳ gào khóc ngoài kia cười khẩy.

“Cho bọn họ tiền bọn họ lại không muốn, vậy đây chính là kết cục tốt nhất. Bảo hiệu trưởng đuổi học nó đi, đừng để nó ô uế trường học.”

“Mà…” Vưu Thi thấy Tống An ngoài kia bỗng thấy vui sướng.

“Mẹ giỏi thật đấy.”

“Hừ, nếu cô còn lôi thêm việc về thì đừng gọi tôi là mẹ nữa.”

Vưu Thi tâm trạng tốt hơn: “Sẽ không có lần sau đâu mẹ.”