Dụ Dỗ Ác Ma

Chương 48: Muốn Tìm Bằng Chứng




Mọi chuyện rối ren thành một mớ bùi nhùi, Vưu Thi nhất thời không phân biệt đâu là thực hay ảo. Trước giờ cô ta rất thích người chồng dịu dàng này, hắn cưng chiều cô ta, luôn làm những điều mà cô ta thích và khiến cho người khác phải ghen tị vì được chồng cưng chiều.

Cô ta rất hạnh phúc.

Nhưng bây giờ Vưu Thi lại cảm giác hạnh phúc mà cô ta giữ gìn bao nhiêu năm qua lại không chân thật, người chồng có bề ngoài dịu dàng này cô ta chưa bao giờ hiểu hắn là người thế nào. Một ngày nọ hắn đột nhiên xuất hiện nói yêu cô ta trong lúc tuyệt vọng nhất, Vưu Thi chưa bao giờ nghi ngờ giờ lại nghĩ mọi chuyện như được sắp đặt. Cô ta thấy mình như sắp hỏng rồi, Tống An quay lại, ba mẹ vào tù còn bản thân thì điên điên dại dại lo nghĩ đêm đêm.

Bây giờ đến cả chuyện này cũng thật giả lẫn lộn, chồng cô ta có ngoại tình hay không? Trực giác của phụ nữ luôn mách bảo điều đó là thật, hắn đã ngoại tình. Người chồng mẫu mực bao năm qua này thật sự đã ngoại tình.

“Không… Không anh đã nói dối, chính Tống An đã nói với em! Anh bao nuôi cô ta, anh còn tặng cô ta trang sức, chính miệng cô ta đã nói với em như vậy!”

Cảm xúc Vưu Thi vô cùng hỗn loạn, cô ta tự nói cũng tự trả lời lại hét vào mặt Tần Dực vô cùng chói tai. Dù vậy người đàn ông trước mặt vẫn bày ra vẻ khó hiểu, đau lòng giữ lấy Vưu Thi.

“Tuy anh không biết em đang nói gì nhưng Thi Thi à, cảm xúc em đang rất không ổn định. Mình nghỉ ngơi rồi nói chuyện nha em.”

“Không!”

Vưu Thi hất tay hắn ra, cô ta run rẩy cắn móng tay nghĩ về tên thám tử đột nhiên thay đổi.

Đó là một thám tử tư rất giỏi đã điều tra được rất nhiều vụ, cô ta không tin là anh ta điều tra nhầm. Điều đó chứng minh là anh ta đã bị ai đó uy hiếp, liệu người đó có phải chồng cô không? Nếu đó là thật thì đây có phải gương mặt thật của hắn, Vưu Thi căng thẳng quan sát biểu cảm của chồng. Cô ta không nhận ra điều gì cả.

Cô ta nói bằng giọng run rẩy: “Anh! Có phải anh không, anh uy hiếp thám tử của em đúng không?”

“Thám tử? Thám tử nào cơ em, em thuê người điều tra anh à. Chồng của em không đáng tin vậy sao, nếu anh có làm gì sai em hãy nói thẳng với anh.”

Tần Dực đau lòng, cố gắng xoa dịu tâm trạng cô ta.

“Nếu em cần khoảng cách để bình tĩnh thì đêm nay anh ngủ ở công ty nhé.”

“Không được!”

“Tối nay anh phải ở nhà.” Vưu Thi nắm lấy cánh tay Tần Dực, móng tay ghim vào da thịt hắn.

Cô ta dù có chết cũng không để con hồ ly cái kia đến gần chồng cô ta nữa. Vưu Thi đột nhiên bình tĩnh, cô hít thật sâu vài hơi nghiến răng.

“Hôm nay em muốn hôn anh! Ngay bây giờ.”

Nhắc mới nhớ hai vợ chồng họ rất ít thân mật hôn nhau, kể từ khi kết hôn đến giờ số lần họ hôn trước khi lên giường hầu như không có. Ngay cả hôn tạm biệt chào buổi sáng cũng không, bởi vì Vưu Thi không thích làm điều đó, cô ta nghĩ rằng một người vợ gương mẫu không nên làm vậy. Thế nên! Bây giờ cô ta yêu cầu hắn hôn cô ta. Chỉ có làm như vậy mới chứng minh được trong lòng hắn vẫn còn người vợ này.

Thế nhưng ngay khi nghe yêu cầu nọ Tần Dực lại không phản ứng, Vưu Thi đang mong chờ dần nguội lạnh. Ngay khi cảm xúc cô ta chuẩn bị bộc phát Tần Dực đã nâng má cô ta hôn lên một cái.

Hôn xong Tần Dực có cảm giác dạ dày cuộn trào nhưng hắn vẫn nhịn xuống, nở nụ cười mỏng manh: “Anh phải chứng minh kiểu gì để em tin anh đây.”

Hắn ôm cô ta vào lòng, dịu dàng an ủi.

Vưu Thi không nhẫn nhịn được mà khóc nấc lên, cô ta ôm chặt lấy Tần Dực như cọng rơm cuối cùng. Tần Dực ôn tồn dỗ dành, vỗ về.

[…]

Khi Vưu Thi ngủ say Tần Dực đắp chăn cho cô ta rồi nhìn về phía cửa. Không biết Tần Nhan đứng đó từ bao giờ, cô bé mặc váy ngủ dâu tây, thắt bím hai bên, trên tay ôm một em thỏ bunny màu trắng.

Tần Dực đi tới bế con gái lên.

“Con không ngủ được à.”

Bé con ôm chặt cổ Tần Dực, sụt sịt hỏi: “Ba ơi, ba đừng cãi nhau với mẹ nữa có được không.”

“Bị con nghe hết rồi hả.”

Tần Dực lau nước mắt cho cô bé, vỗ vỗ lưng: “Chỉ là hôm nay mẹ mệt mỏi thôi, ba hứa sẽ không cãi nhau với mẹ nữa. Để ba ru con ngủ nhé.”

Tần Nhan gật đầu, hắn mỉm cười nhéo nhẹ má bánh bao rồi ẵm bé con về phòng.

Cạch.

Cửa phòng vốn dĩ được đóng chặt lại mở ra, Vưu Thi nhìn ngó xung quanh xác định không có ai liền đi thẳng xuống cuối hành lang. Cô ta nhớ ra rằng trong thư phòng chồng mình có để ảnh ai đó, khi đó cô ta còn chưa nhớ kĩ vì chồng làm gián đoạn nhưng giờ thì biết rồi đường nét lẫn khuôn mặt đó chính là Tống An hồi cấp 3.

Cô ta chỉ muốn kiểm chứng lại.

Vưu Thi từ từ mở cửa rồi đóng lại, đây không phải lần đầu cô ta vào căn phòng này. Thư phòng Tần Dực chỉ toàn tài liệu quan trọng của công ty nên Vưu Thi không muốn vào trong này nhiều tránh làm hắn mất tập trung. Cô ta chỉ vào đưa đồ ăn nhẹ rồi ra ngoài, đây là lần đầu cô ta quan sát kĩ căn phòng này đến vậy.