Du Côn Và Xã Hội Đen: Cặp Đôi Bá Đạo

Chương 50






Chap 48: Come back
Bộ phim cứ tiếp tục, nhưng Nhược Phong, Evil, Phong Hàn đều muốn nó chóng kết thúc, tốt nhất là hết luôn cũng được bởi chúng nó đang rất mệt mỏi, không những thế ngồi xem phim cũng không yên. Chốc chốc Hunter lại nhảy dựng lên khi đến cảnh kinh dị, hoặc làm đổ bắp rang ra sàn, hoặc chạy đi chạy lại lấy thêm đồ ăn thức uống, thành ra phòng khách chẳng mấy chốc biến thành một rap chiếu phim mini kiêm bán đồ ăn nhanh.
Phong Hàn vì không tiếp tục chịu đựng được đành quay sang thì thầm góp ý:
- Anh ngồi im được không?
- Con ma ở sau cánh cửa kìa! Kìa, đó, thấy không...
Hunter không nhìn thấy biểu cảm của ba đứa xung quanh, bộ phim đang đến đoạn cao trào mà.
Đây là ngày đáng nhớ nhất với cả 4 người. Làm sao mà Evil hay Phong Hàn quên được ông anh này chứ? Có bao giờ tụi hắn gặp một đàn anh giang hồ lại có tính cách như thế này đâu...vậy ra vẫn còn có những con người hồn nhiên như thế này trong cái xã hội đầy cám giỗ, đen tối.
Chiếc chuông nhỏ điểm 11 giờ đêm...
Trên chiếc sofa dài giữa phòng khách, máy chiếu vẫn bật, bộ phim tuy kết thúc nhưng màn hình vẫn sáng.
Chỉ có điều, 3 người đã ngủ từ lúc nào không biết. Một ngày đầy mệt mỏi.
Gói bắp rang trên tay Hunter rơi xuống thảm, thức ăn trên bàn vẫn còn chất đống. Phong Hàn ngả đầu vào thành ghế, mấy ngày này hắn chưa được chợp mắt lúc nào, hắn ngủ say tới mức đạp Hunter ngã khỏi ghế từ khi nào không biết...
Nhược Phong đã bị đánh thức bởi chuỗi hình ảnh từ quá khứ, nó vùng tỉnh dậy, đầu nó đau quá, không nhớ được gì hết. Trán nó đầm đìa mồ hôi, đôi mắt thất thần nhìn lại tất cả mọi thứ xung quanh mình, nhà nó đây sao?
Nhược Phong nhẹ bước lên cầu thang, nó đang cố gắng trở về với quá khứ, trong giấc mơ kia, có nơi này, từng ngóc ngách một đều thân quen.
- Em giữ bên này nhé. – Một cậu nhóc chừng 6- 7 tuổi thì thầm với cô em
Đứa bé gái gật gật đầu, miệng cười thích thú, đôi mắt mơ hồ nhìn không đích đến
- Ông quản gia mới sắp lên rồi đó. – Cô bé lắng tai nghe từng âm thanh nhỏ nhất ở dưới cầu thang
- 1,2 thì giật nhé.
- Oke!
Và rồi, đúng như suy tính, ông quản lí mới của hai đứa trể lên tầng và mắc bẫy mà chúng tạo ra. Ông ngã sõng soài ra sàn vì mắc chân phải một sợi dây. Hai đứa trể ôm nhau cười đau cả ruột. Sớm muộn gì ông cũng phải xin chuyển đi à xem.
Mọi thứ như tái hiện lại ngay trước mắt nó vậy. Phong ẩn cửa bước vào một căn phòng, hệ thống bóng điện tự động bật theo mỗi bước chân, đúng rồi, đây là thiết kế đặc biệt dành riêng ột đứa trẻ có vấn đề về mắt . Không cần công tắc điện ở nhiều nơi, hệ thống cảm ứng sẽ tự nhận dạng khi có người bước vào phòng, đèn sẽ sáng.

- Nhược Phong...tỉnh lại đi...mẹ ơi, em bị làm sao á. – Cậu bé khóc thét lên, ôm đứa em lay mạnh
- Nó nằm im re rồi mẹ ơi, dậy đi, muốn gì anh cũng đồng ý hết mà...
- Anh nói đấy nhé!
Con bé mở mắt, ôm người anh cười ngoác miệng...một chiêu thức lừa đảo có tác dụng...
Những con búp bê đầu trọc lốc, những chiếc xe đua của anh trai bị nó gỡ hết bánh xe, trên tường toàn những hình vẽ nghệch ngoạc của hai anh em...mọi thứ vẫn ở đó, tất cả đang ở đó... Kí ức ùa về trong nó một miền cảm xúc đột ngột. Phải rồi, đây là tuổi thơ của nó, đây là phòng nó, là quãng thời gian tươi đẹp mà bao nhiêu năm qua vô tình nó bỏ quên. Người nó cứng đờ, đôi chân như cắm rễ trước giường, không bước thêm được nữa...
Nhược Phong ôm mặt, nó ngồi thụp xuống sàn, không đứng vững được nữa rồi, đôi mắt dần đỏ hoe nhìn bức hình người phụ nữ treo trên đầu giường...nụ cười phúc hậu khắc khoải trong tim nó...Mọi thứ trong Phong giờ đều trọn vẹn nhất.
- Con về rồi...
Một dòng nước trong suất tuần dài trên gương mặt hốc hác nhợt nhạt...
Sau vách tường, đôi mắt lãng đạm nhìn về phía nó, tâm trí luẩn cuổn trong một mớ hỗn độn. Chính hắn cũng không biết mình nên làm gì, tốt nhất, nên giữ một khoảng cách đủ để cả hai được an toàn... Evil quay đi, bước xuông cầu thang, tuy có chút lưỡng lự...
Điều gì đã giữ chân hắn? Evil quay trở lại căn phòng...đó là lần đầu tiên hắn thấy đôi vai đó run lên...lần đầu tiên không thể quay mặt bỏ đi...
Nhược Phong không kiểm soát được cảm xúc nữa, nó như trở lại con người của 14 năm trước, không gượng ép cảm xúc vì bất cứ điều gì...những dòng nước mắt cứ lăn dài trên má...
Evil dừng lại ngay cạnh Phong, hắn ngồi xuống cạnh nó, Nhược Phong không để ý tới hắn lúc này.
Evil đặt bàn tay lên vai nó, nhịp nhịp nói:
- Đừng khóc.
Hắn không biết nên làm gì để an ủi nó bởi xưa nay có bao giờ hắn rơi vào hoàn cảnh này đâu. Quen dần với đau đớn của người khác, có lúc đó còn là niềm vui nho nhỏ của hắn.
- Không kiểm soát được nữa rồi...
Nhược Phong nói trong tiếng nấc, tuy rằng không muốn bị nhìn thấy trong hoàn cảnh này...nhưng chính nó cũng không biết phải làm gì nữa...
Evil để Nhược Phong ngả đầu vào vai mình, nó không từ chối vòng tay của hắn. Những giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt vai áo hắn...
Tiếng nấc đứt quãng đã làm cho Nhược Phong không nghe thấy nhịp thở của hắn, mọi thứ trong hắn lúc này như đi chệch quĩ đạo, cảm giác kì lạ lắm...
...

Đã 8 giờ sáng, Phong Hàn lờ đờ đi ra khỏi phòng, cả đêm nằm ở ghế khiến người hắn đau ê ẩm. Hunter lồm cồm ngồi dậy, làm sao mà anh lại nằm dưới đất thế này?
Bà quản gia đã chuẩn bị xong bữa sáng, thấy hai anh chàng đã dậy liền mời xuống dùng bữa.
- Mà...Nhược Phong đâu anh? – Phong Hàn nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy nó liền lên tiếng hỏi
- Có khi vẫn ngủ trong kia, phim hôm qua lúc cuối thế nào? Anh ngủ quên mất...
- Hay lắm, lúc nào rảnh anh xem lại đi.
Hàn nói thế trong khi hắn là người ngon giấc đầu tiên trong hội.
Evil trở lại từ phía đối diện, hắn là người dậy sớm nhất, hôm nay phải trở về biệt thự EL, tay quản lí đã gọi cho hắn khi sáng sớm.
- Chuẩn bị đi, chúng ta phải về rồi. – Evil nói với Hàn
- Sao lại vội như vậy? Hai đứa ở lại đây...- Hunter nói
- EL gọi rồi, phải về ngay. Gọi Nhược Phong đi.
Cùng lúc đó, Phong xuống tầng.
- Có phải mấy đứa đang tham gia cuộc tuyển chọn người thừa kế của EL không? – Hunter dò hỏi: - Với danh nghĩa của Midnight, anh có thể rút Phong ra khỏi cuộc đua này...
- Đó là điều không thế. – Evil nhìn nó lên tiếng: - Đây là sự kiện quan trọng trong thế giới ngầm, không một tổ chức nào có quyền hạn trong việc này, ngoại trừ EL.
- Phải rồi, anh còn là anh trai của nó nữa, như vậy, đáng lí ra anh bắt buộc phải tham gia chứ?- Phong Hàn chợt nghiệm ra
- Tờ thông báo của EL cũng ghi rất rõ, nếu để họ phát hiện con của các ông trùm không tham gia cuộc tuyển chọn theo bất kì hình thức nào thì cả thành phố sẽ phải chịu hậu quả, nếu bây giờ anh xuất hiện, Gangster sẽ gặp biến cố lớn.
- Em sẽ trở về đó. – Nhược Phong lên tiếng: - và tiếp tục trò chơi này.
Hunter nhìn đứa em gái, mới đó thôi, anh còn vui mừng biết nhưng nào khi tìm lại được nó thì giờ đã đến giờ phút phải chia tay.
Hàn và Evil ra xe trước, từ đây trở về Start War khá lâu vậy nên chúng nó không thể ở lại dùng bữa sáng. Hunter cùng bà quản gia ra cổng tiễn tụi nó. Nhược Phong định lên xe, nhưng rồi nó quay lại, người phụ nữ nước mắt lưng tròng. Không biết nên bắt đầu từ đâu, quá nhiều thứ nó cần nói với bà ấy. Phong vòng tay ôm lấy bà...điều này khiến bà vô cùng bất ngờ.

Nó thì thầm lên tiếng:
- Cảm ơn vì tất cả những gì bà đã làm cho gia đình cháu. Trần Bà bà...
Chỉ thế thôi, người phụ nữ ấy đã để nước mắt tèm lem trêm mặt rồi, không nói được lời nào nữa...cô chủ của bà đang ở đây...người mà bà và Hunter tìm kiếm đang ở đây...
Nhược Phong quay lại nhìn Hunter, nụ cười lâu nay giấu kín tới giờ phút này mới hiện trên gương mặt vô cảm đó.
- Về Gangster đi, bố đang ở đó.Anh trai.
Hunter nghiền chặt môi, đôi mắt kia đã trả lời cho tất cả những điều anh muốn hỏi, chính là con nhỏ khó bảo lắm trò của ngày xưa. Anh tiến lại, ôm đứa em gái nhỏ bé vào lòng, thì thầm:
- Gia đình ta sẽ sớm sum vầy thôi, anh sẽ làm mọi cách để em ra khỏi tập đoàn đó. Và tìm ra kẻ đã phóng hỏa căn nhà này...
Evil ngồi trong xe nhìn ra, bất chợt, hắn bắt gặp một bóng đen đang lấp ở sau cây cổ thụ qua kính chiếu hậu. Hắn vô tình lơ đễnh quá, lão già đó chẳng dễ gì để hắn tự do đâu.
Phong Hàn nhìn chằm chằm hai anh em nhà kia không dời mắt, hắn cố trấn tĩnh mình, phải thông cảm, thông cảm...
Evil ra khỏi xe,
- Đi đâu vậy?- Hàn hỏi
- Ra ngoài chút, về liền
Evil vờ như không thấy bóng đen vừa rồi, hắn ngoặt vào con ngõ nhỏ gần nhà Hunter, quả nhiên, bóng đen kia đi theo hắn. Đến ngã rẽ, Evil cắt đuôi. Gã ta chạy vội lại, nhìn quanh để tìm kiếm.
- Ở đây. – Evil lên tiếng
Một lúc sau Phong Hàn thấy Evil trở lại xe, không có gì thay đổi. Chiếc xe đã chuyển bánh trở về Start War, phía ngõ nhỏ, một gã mặc đồ đen được vệ sĩ của Hunter bắt giữ đưa về, kèm theo lời nhắn của Evil gửi Hunter: "Chăm sóc cậu ta thật tốt"
Start War 2 ngày sau:
Lô vũ khí được Phong Hàn kí kết lấy từ Mỹ đã được đưa tới cảng Việt Nam. Bên đối tác yêu cầu người đại diện của EL ra nhận hàng.
Tình trạng sức khỏe của Nhược Phong cũng ổn hơn nhiều, tên quản lí EL không quan tâm tới điều này, dù sao thì nó vẫn phải đại diện ra nhận hàng từ bên đối tác.
Nhược Phong đã chuẩn bị xong mọi thứ, xuống tới tầng một, đầu nó lại đau, bác sĩ nói sẽ gặp tình trạng này trong vòng một tháng đầu tiên sau khi phẫu thuật. Nó cố trấn tĩnh mình cho thật tỉnh táo.
Ông quản lí cũng đang ở đây, lão cũng thấy biểu hiện của Nhược Phong vừa rồi. Dù không muốn nhưng Di Ngân bắt buộc phải lên tiếng đả kích:
- Tình trạng của cô ta không tốt, không biết có thể hoàn thành nhiệm vụ này không?
- Cô ổn chứ? – Ông ta gặng nhìn
- Để tôi đi cùng nó. – Phong Hàn lên tiếng

- Tôi thấy không tiện lắm đâu, một trai một gái, nếu không phiền tôi sẽ ra nhận hàng cùng Nhược Phong. – Ngân đưa ra ý kiến
Lão suy nghĩ một lúc rồi cũng chấp nhận ý kiến của Di Ngân. Đoàn xe của EL đã dời gala, Phong Hàn thấy lòng lo lắng một cách kì lạ...
Evil trở về phòng, K đi theo sau, đến cửa thì Evil kêu anh ta về phòng của mình. Hắn đóng cửa. Lúc nào nó cũng khiến hắn phải suy nghĩ...
- Đại ca...- tên cận vệ mật của Evil lên tiếng trong bóng tối
- Sao lại ở đây?
- Mấy ngày này Bane và đồng bọn không có kế hoạch gì cả, điều kì lạ là ngày nào chúng cũng ăn uống chơi bời không hề quan tâm tới phi vụ lần này của EL.
- Tên cầm đầu thì sao?
- Bane không nói đến người đứng đầu, tôi đang cố gắng tìm trụ sở chính của chúng đây.
Evil ngồi vào bàn làm việc, Di Ngân có âm mưu gì sao? Biểu hiện gần đây của cô ta có chút kì lạ.
Evil với tay lấy một mẩu rubic nhỏ trên bàn, nó đã ở đây rất lâu rồi mà vẫn chưa trở về với vị trí thực sự của mình, có lẽ nên trở về để mọi thứ hoàn hảo...
- Đại ca này...- Tên cận vệ chưa dời đi: - Nhược Phong...tình trạng sức khỏe vẫn tốt chứ?
- Không chắc.
Evil nhìn cậu nhóc, không phải hắn đang lợi dụng, nhưng vì an toàn của cậu ta, tốt nhất nên như thế này thì hay hơn.
- Ngày trước, nó là người thế nào? – Evil chần chừ hỏi
Cậu nhóc im lặng một lúc, hướng ánh mắt nhìn Evil, trần trừ nói:
- Hồi còn nhỏ, sức khỏe của Phong khá yếu. Sau khi được thay màng mắt, nó phải nằm viện suất một năm trời. Khi xuất viện, Phong cũng không được ra ngoài hay tiếp xúc với ánh sáng mạnh, bác sĩ lúc nào cũng trực bên giường bệnh 24/24. - - Cậu nhóc dừng lại, như để hồi tưởng về một khoảng thời gian tươi đẹp lắm.
- Tiếp.
- Sức khỏe quá yếu, không những thế, mỗi lần chạm phải tay ai nó đều mất máu rất nhiều. Đại ca cũng biết rồi đấy, về khả năng quái dị đó, nó cướp đi toàn bộ sức lực. Nó không thể làm việc gì quá nặng nhọc, kiểm cả việc bảo vệ bản thân. Nhược Phong cứ tỏ ra mạnh mẽ vậy thôi, thực chất chỉ đang cố giấu con người thật bên trong mình...
Cậu nhóc không để ý tới biểu hiện của Evil, cậu đang kể lại những sự kiện đáng nhớ nhất của cuộc đời mình cho cậu chủ mới. Đối với Evil, cậu có lòng tin tưởng khá cao.
- Ông chủ nhận nuôi Hạ Minh và tôi để bảo vệ nó khi ở trường cũng như ở nhà, thay thế vị trí người anh đã qua đời...nhưng giờ thì...thằng khốn nạn đó đã phản bội Nhược Phong...mà tôi thì không thể làm gì để bảo vệ nó...
Evil cất cục rubic nhỏ vào túi áo, vị trí thích hợp của nó vốn dĩ không phải là ở đây mà là trên khối lập phương ma thuật...đương nhiên, nó không thể hoàn hảo nếu thiếu đi một mảnh ghép, dù là nhỏ bé nhất.
- Anh trai nó...chưa chết. Và cậu vẫn sẽ bảo vệ nó, theo cách của tôi.