Du Côn Và Xã Hội Đen: Cặp Đôi Bá Đạo

Chương 33






Chap 32: Kế hoạch hoàn hảo nhưng không thành công
1 giờ 14 phút sáng…
Chiếc limo màu đen tuyền mới vụt ra khỏi gara xe của tập đoàn EL rồi nhanh chóng mất hút trong màn đêm bất tận. Phía theo sau có 1 chiếc congteno bám sát nút.
Nhược Phong mở điện thoại, nó cũng hiều được tầm quan trọng của việc nhập hàng lần này, đó là lô vũ khí được sản xuất với số lượng có hạn, được tạo ra theo mẫu Akxx-súng bắn tỉa chỉ cho phép các quan sĩ trong quân đội sử dụng. Cùng với điều này, không có cớ gì mà các già làng để miếng mồi ngon bị cướp mất.
Nhược Phong gọi cho tên lái buôn, nó phải chắc chắn rằng gã ta đang ở điểm hẹn.

Trong âm thanh ồn ào náo nhiệt của quán bar, có tiếng thì thầm cúa mấy tên mặc đồ đen ở trước sảnh, chúng nói truyền qua tai nhau rồi tự động đóng cửa không để bất cứ ai ra vào.
Bane tiến về bàn số 18, nơi một gã mặt mày giữ tợn đang tọa đàm với mấy chục cô gái, gã ta vờ như không thấy Bane, mắt nửa mở nửa nhắm, lơ đẽnh chêu ghẹo các cô gái xung quoanh mình rồi tiếp tục ra lệnh giót rượu.
Bane ngồi xuống ghế, mấy nhỏ ngồi gần đó thấy Bane ra hiệu cũng hiểu ý mà rút đi, gã đàn ông lướt khướt trong cơn say cố giữ lại ình một cô em, miệng vẫn tiếp tục lảm nhảm. Bane ngồi lại gần lão ta hơn, ghé tai nói nhỏ
- Đừng giả vờ nữa, lô hàng đâu?
- Mày nói cái gì? Biến chỗ khác, mấy bé quay lại đây nào…
- Tao biết là mày đang chờ ai đến, chúng nó chả bao nhiêu?
Lão già chắt một ly rượu, nhấp đầy miệng rồi khàn khàn lên tiếng, mặt mũi tỉnh táo khác thường
- Vậy thì mày cũng biết rồi đấy, chúng mày đã đi chậm hơn EL một bước, tao đã kí bán với EL rồi.

- Giới thiệu với mày, tao là người do BIS cử đến đây để đón tiếp mày, số hàng lần này rất quan trọng đối với đại ca, dù thế nào chúng tao cũng phải có được nó. Vậy nên đừng làm mất thời gian của nhau nữa, ra giá đi. – Bane rút ra một ngân phiếu, lấy bút từ tay mấy tên đàn em đang đứng vây quanh đó
Gã vẫn cười và tỏ thái độ không quan tâm Bane nói gì
- Tao trả gấp đôi thì sao?- Thấy gã ta không đồng ý, Bane liều một phen lên giá. – Vậy thì x3?
- Buôn bán cần có chữ tín, mong rằng lần sau chúng mày sẽ nhanh tay hơn. – Gã đứng dậy định bước đi thì Bane lên tiếng
- Kể cả hi sinh con trai thì mày cũng nhất quyết bán hàng cho EL?
* *
Nhược Phong chợt nhận được thông báo từ gã lái buôn, ông ta nói chuyển địa điểm nhận hàng và tiền. Nó nói với vệ sĩ chuyển hướng tới đường quốc lộ phía ngoại ô. Phong nghĩ rằng đã có chuyện gì đó xảy ra, có thể nới cất hàng bị ai đó phát hiện chăng?
Chiếc limo dừng lại bên vệ đường, hai cột đèn cao áp đang làm việc hết công suất nhưng ánh sáng chỉ đủ sáng vài mét xung quanh nó. Nhược Phong xuống xe, tên giao hàng đang đứng hút thuốc lá, từng làn khói bay lên theo một kiểu cách não nề.
- Kho hàng ở đâu? Tiền sẽ tự động gửi vào tài khoản của ông sau khi chúng tôi nhận được hàng.
- Đường 333 khu A phía Tây, còn đây là mật khẩu và ID mở kho.
Nhược Phong thấy có tiếng lạo xạo phía lùm cây gần đó, nó hơi đề phòng, mắt liếc nhìn đồng hồ trên tay, có 4 chấm sóng lạ trên màn hình. Phong tỏ ra bình thản, giơ tay giữa không trung, vẻ mặt điềm tĩnh không nghi ngờ, nghiêm giọng nói:
- Mong được hợp tác
- Rất sẵn sàng!

Gã nhún vai, nhét lại điếu thuốc lên miệng rồi bắt tay với nó như một lời đồng ý kí kết. Trong chớp nhoáng Nhược Phong thấy đầu mình giật giật, cánh tay xiết chặt tay lão già trước mặt, lão ta thấy biểu hiện của nó hơi lạ vội giụt tay lại. Nhược Phong không đối diện với lão nữa, nó quay mặt đi, máu tuân ra từ mũi khiến Phong thức tỉnh khỏi những sự kiện mới diễn ra trong đầu mình.

Trong khí đó, một toán người đang cho xe chạy về đường 3 khu A phía Đông, Bane ngồi trong xe mỉm cười hạnh phúc vì những chiêu trò mà mình nghĩ ra, anh ta gọi cho đại ca để thông báo công trạng mình mới lập được.
- Chúng tôi đang tới kho, kì này lũ nhà EL bị hớt tay trên rồi đại ca
Phía đầu dây bên kia chỉ nói “Tốt” rồi cúp máy luôn, nét mặt chợt dãn ra, khóe môi nhếch lên, hai bên má có núm đồng tiền lõm sâu, một nụ cười phúc hậu tiềm tàng thương đau.
* *
Cả một thành phố chìm ngập trong bóng tối, các nhà và kho hàng đóng cửa im ỉm. Nhược Phong đã không đi về phía Tây như lời tên lái buôn nói, nó đã nói địa điểm mà mình nhìn thấy trong quá khứ của lão già kia cho tên vệ sĩ. Đến Khu A phía Đông, Phong ra hiệu cho tên vệ sĩ chạy xe chậm lại, chiếc congteno đã phải dừng lại ở đầu thành phố và tắt hết tất cả các thiết bị di động hoặc máy tính theo lệnh của nó tránh việc bị BIS phát hiện.
Nhược Phong nói nhỏ với tên cận vệ rằng dừng xe phía đầu hẻm, nó cần vào bên trong để xem xét tình hình, còn lại sẽ ở trong xe chờ lệnh mới được hành động.
Xung quanh kho hàng lố nhố những người, mỗi kẻ một góc canh chừng cẩn thận, một con muỗi cũng khó mà qua mắt họ. Phong nép người sau bờ tường cao, nó đã tắt bỏ các thiết bị định vị trên người mình để BIS không phát hiện ra, điều đó cũng có nghĩa người EL sẽ không nắm được vị trí của nó trên bản đồ.
Phong đã thấy được quá khứ của tên giao hàng, chính Bane là kẻ đã uy hiếp anh ta, Bane bắt cóc cậu con trai của gã đó và nếu không bán hàng cho BIS thì cậu con trai sẽ phải chết. Việc cần làm của Nhược Phong bây giờ là tiếp cận được với ổ khóa của lô hàng và thay đổi pass, đây có lẽ là cách duy nhất để trì hoãn việc lũ BIS mang hàng về thành phố của chúng.
Mấy tên lính canh trong lúc Bane gọi cho ông chủ cho người đến đem số chiến lợi phẩm mới cướp được về kho thì bật bóng đèn tránh tình trạng có ai đó đột nhập.
Bỗng “Đụp” chiếc bóng đèn mới thắp lên nổ tan tành, mấy cái bóng chuẩn bị được thắp cũng bị vỡ hết thảy. cả đám nhốn nháo lùi lại phía sau, Bane đứng dẹp vào một góc nhìn mấy tên thân cận, giọng nghi ngờ

- Gọi thêm người đi, có kẻ đang bắn tỉa.
Cách đó 200m, trên nóc nhà trung tâm, một bóng đen nhỏ đang chăm chú nhìn vào ống nhòm, tay chỉnh gọng kính ngắm, một bên mắt nhắm hờ, chiếc mũ chùm từ áo lên che kín đầu, chỉ để lộ ra bên ngoài một bên mặt nhăn nhúm đầy sẹo, như thể đã trải qua một trận bỏng lớn vậy.
Cậu ta không quan trọng số hàng trong kho, nhưng chỉ cần nó muốn, thì mọi thứ sẽ là của nó.
Ngay sau khi mấy thằng côn đồ bấm số gọi cho ông chủ của BIS, chưa kịp nói gì thì chiếc điện thoại đã rơi xuống đất, không một âm thanh nổ súng nào phát ra nhưng mấy chục thằng ngay sau đó đồng loại tắt thở chết ngay tức khắc.bane tiến lại gần một thằng mới ngã xuống, một chấm nhỏ bằng đầu ngón út đã lọt qua chán. Bane lo lắng gấp rút ra lệnh ấy thằng trong xe tìm kíêm xung quanh kẻ đã bắn tỉa.
Cái bóng đen sau khi nhìn thấy bóng đèn pha từ phía kho hàng vọt lên liền nấp sau lan can, cậu ta được phép giúp Nhược Phong nhưng nhất thiết không được lộ diện.
Bane cho người đi lục soát những vùng xung quanh để tìm ra kẻ đã phá đám bữa tiệc thịnh soạn của anh ta. Anh bực bội quát tháo mấy thằng nhãi ném mấy cái xác ném vào thùng xe, thêm vào đó gọi thêm quân từ phía ông chủ để chắc chắn không bị ai cướp mất miếng mồi béo bở này.
Nhược Phong thấy mấy thằng côn đồ ném mấy cái xác vào thùng, nó nảy sinh ra một cách để có thể vào kho một cách thuận lợi.

Phong Hàn bừng tỉnh, hắn đã không ngủ được suất đem hôm qua. Hàn quay lại nhìn đồng hồ trên bàn, đã gần 3 giờ sáng, có lẽ cô ta đã hoàn thanh nhiệm vụ rồi. Hắn ra khỏi phòng, đôi mắt hướng về phía cuối hành lang.
Hàn dừng lại trước phòng 7, định nhấn chuông, nhưng rồi hắn nghĩ nó cần được nghỉ ngơi nên không muốn làm phiền.
Phong Hàn xuống nhà, lũ giúp việc vẫn phải thức, chúng thay ca với nhau phục vụ tới sáng. Hàn ngồi vào quầy bar trong bếp. Hell thấy Hàn xuống liền chạy lại thay chỗ cho nhỏ giúp việc ở quầy và giót cho hắn một ly rượu nhẹ loại mà Hàn thích. Hắn nhìn Hell tỏ ý cảm ơn rồi lại hướng ánh mắt về phía cửa.
- Cậu có chuyện gì à? Hell lên tiếng dò hỏi
Hàn không nghe thấy câu hỏi của Hell vì đầu óc hắn lúc này đang vẩn vơ nghĩ tới điều khác, một hồi lâu sau hắn mới hỏi lại ả.
- Hàng đã nhập về lúc nào vậy?
- Chưa về đâu thưa cậu. Chúng tôi vẫn đang chờ hồi âm từ cô ấy nhưng vẫn chưa thấy có tin hiệu gì cả.

Hàn thôi không nhấp ngụm rượu nữa, hắn vội nhìn vào điện thoại, bật chế độ tìm kiếm, nhập ID của Nhược Phong, từ màn hình báo lại “ ngoài vùng cập nhập”
Lại có chuyện chẳng lành với con nhỏ đó rồi.
* *
Bane nhận được một lô người từ ông chủ gửi đến để vác số hàng lên xe, chúng cho lũ đàn em xếp hàng ngay ngắn trước cửa kho, một thằng nhóc đi lại từ phía sau xe, cái dáng nhỏ con, đầu đội mũ chụp từ áo lên
- Mày vừa đi đâu đấy? – Một tên đứng trong hàng quay sang hỏi khi thấy thằng nhãi chen lấn đi vào giữa hàng
- Giải quyết. – Cậu ta khàn khàn lên tiếng
Bane sau khi nhận được tin báo không có kẻ tình nghi xung quanh thì tiến lại mở cửa nhà kho, đề phòng chuyện bất trắc có thể xảy ra nên anh cử lũ khuân vác hàng đi vào trước.
Nhược Phong giấu mình trong chiếc áo thụng rộng của tên bị bắn tỉa hồi nãy, nó hơi ngước mắt nhìn ra ngoài để tìm cái két hàng, nếu không nhầm thì trước khi kí bán, gã lái buôn có nói tất cả số lượng súng đó để trong một cái két rộng 20m vuông, phía ngoài có lắp khóa bảo mật 12 chữ số. Một cái hộp to như vậy thì chẳng có cớ gì mà nó không nhìn thấy. Nó cần ít nhất 30 giây để thiết lập lại mã khóa cho cái két, nhưng phải làm gì khi mà Bane vẫn còn đứng sờ sờ ở đó.
Bỗng, cửa thông gió bị một vật nào đó làm cho vỡ vụn rơi loảng xoảng xuống sàn, 5 cái bóng tuyp trong 6 giây ngay sau đó cũng tắt ngủm, Bane giận giữ quát lớn:
- Tìm nó cho tao, còn chúng mày ở đây, không để cho bất cứ ai ra vào chỗ nay. Nghe rõ chưa!
Bane cử hết đám đứng ngoài đi tìm kẻ não đang chọc phá phi vụ của anh ta, Nhược Phong lòng thầm cảm ơn kẻ đã giúp nó, nó mừng thầm trong bụng. Tay Phong bật nút điều khiển từ đồng hồ cho phép điện thoại phát ra sóng.
Cùng lúc đó Bane nhận được tin báo từ tên cai quản hệ thống an ninh rằng, đã có người của EL ở gần đó. Thấy vậy Bane mỉm cười đầy thích thú vì đã tìm ra kẻ muốn phá anh ta từ nãy tới giờ.
Bane đã đi khỏi kho hàng, lũ khuân vác thì ở lại nhà kho, Nhược Phong nhìn qua qua, cũng có vẻ đông lắm. Nó hít một hơi thật sâu, cần dự trữ không khí trong vòng 30 giây tới bởi vì nó phải thực hiện biện pháp cuối cùng để loại bỏ 70 tên to cao này.
Nhược Phong thọc tay vào túi áo, nó vặn nắp bình khí, 0,5 gram chất phóng xạ loại nhẹ được nén bên trong bình, loại chất khí được thêm vào cả chất gây mê, chỉ cần hai nhịp thở hít phải nó sẽ gây ra tê liệt cơ bắp 1 giờ đồng hồ.
Phong đã gỡ nắp chiếc bình bé tẹo xuống sàn và quả là có tác dụng, chỉ mất chưa đầy 3 giây sau đó gần 30 tên đứng cạnh nó đều nằm xõng soài trên sàn. Nhược Phong chỉ chờ có thế, nó đưa tay bịt miệng lại nín thở tiến về phía cái két to nằm ở giữa phòng. Sau khi nhập lại mật khẩu cũ của cái két, nó thiết lập lại pass dài 15 chữ số, Nhược Phong nhanh chóng rời khỏi nhà kho, giờ thì những việc còn lại chỉ là dọn dẹp người đám người của BIS và cho xe đến mang chiến lợi phẩm về.