Du Côn Và Xã Hội Đen: Cặp Đôi Bá Đạo

Chương 29






Chap 28: Evil
Tòa biệt thự như đang bị vây hãm bởi không khí chết chóc nhưng bên trong cánh cửa vẫn hoàn toàn yên lặng.
Hạ Minh vừa về tới nơi, anh vào nhà, vẻ mặt hơi ngơ ngác trước trước biểu hiện trên mặt mọi người, Minh ngồi xuống bàn, nhấp một ngụm nước rồi mới thì thầm hỏi Di Ngân, mắt vấn chú tâm theo dõi nhưng người xung quanh.
- Có chuyện gì vậy em?
- Hàng trong nhà kho bị mất cắp. – Ngân đáp lại
Minh nhún vai một cái, thái độ không mấy quan ngại đến việc mới xảy ra, anh mỉm cười nhã nhặn đáp:

- Vậy thì có liên quan gì đến chúng ta à? – Minh kéo tay Ngân đứng dậy: - Về phòng thôi em, anh mệt rồi.
Evil đưa mắt nhìn theo hai người họ đi lên tầng, chiếc áo vest màu tro tàn khuất dần rồi mất hẳn sau lan can cầu thang…

K gọi Evil về phòng với sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lo lắng tột độ nhìn Evil. Hắn nhìn K thờ ơ hỏi:
- Chuyện gì?
- Khanh chết rồi, cái xác trong nhà kho.
Evil nhướn mày lên, hắn bỏ ra khỏi biệt thự, cái dáng cô độc bước đi trong đêm tối lúc ẩn lúc hiện. Evil đi qua phòng người giúp việc, hắn định đi qua luôn nhưng rồi…hắn dừng lại, ánh mắt lướt nhanh qua mấy con nhỏ giúp việc mởi trở về phòng…hắn không thấy thứ mà mình cần tìm, hắn chau mày rồi quay đầu đi tiếp.
Evil mở cửa nhà kho, mùi máu khô bốc lên khiến hắn chau mày, bật công tắc đèn, cái xác vẫn chung chiêng trên trần nhà…hắn biết chuyện gì đã xảy ra.
Vậy là lão ta đã biết chuyện rồi, hắn đã vô tình quên mất người của lão vẫn theo sát hắn từng giây từng phút. Evil định ra khỏi phòng, nhưng tiếng một người đàn ông trung niên vang lên giữ chân Evil ở lại.
- Hàng đâu?
Evil quay người về phía giọng nói, hắn không định lên tiếng trả lời, ánh mắt trân trân nhìn người đàn ông mới bước ra từ phía góc tối.

- Kích nổ chưa?
Lão ta hếch môi, giọng nhấn mạnh vào chứ “nổ” như thể đang đay nghiên. Nhưng rồi…Evil không trả lời, lão cười, một điểm núm hoằm sâu trên má, nụ cười phúc hậu tiềm tàng tang thường…

Nhược Phong và Phong Hàn trở về biệt thự. Hàn từ lúc ở đó về, hắn chưa một lần đối mặt chính diện với Nhược Phong, hắn xuống xe, quay sang nhìn nó, hắn vò đầu bứt tóc rồi đi một mạch về tòa nhà chính không nói lời nào, mặt hắn đang tăng nhiệt độ…
Phong thấy áo Hàn đẫm máu, nó không hiểu hắn tại sao lại tránh mặt nó nhưng có vẻ Hàn bị thương khá nặng, chạy theo, nó gọi hắn lại.
Cùng lúc đó, Evil trở về từ phía nhà kho, người hắn bầm dập khắp nơi, cơn đau xé da xé thịt đang hành hạ thân xác hắn nhưng không ai có thể biết điều đó cả, cái áo dài đã che lấp đi tất cả.
Evil thấy Nhược Phong và Phong Hàn đang tiến vào nhà, không ai để ý đến sự xuất hiện của hắn. Evil thả tay túi quần, hắn bước đi, sự lạnh lùng vây hãm, nỗi cô đơn bị nuốt trọn trong đêm tối

- Nhiều máu quá.
Nhược Phong chạm nhẹ tay lên lưng Phong Hàn, Hàn cảm nhận được bàn tay của nó đang nhẹ chạm vào người mình, đứng sững lại, hắn thấy đầu óc mình loạn cả lên, hắn cũng không biết mình bị làm sao nữa. Thời tiết ngoài trời khá lạnh mà Hàn thấy nóng lạ, hôm nay hắn thường có mấy hành động kì quặc…hay là vì phải luyện tập nhiều quá nên mới bị rối loạn tâm lí như vậy? Hàn nghĩ thế nhưng hắn không thôi nhớ về hành động vừa rồi của hắn…
- Tôi về phòng đây. – Hàn ậm ừ rồi nhanh chóng lên cầu thang
Nhược Phong tròn mắt nhìn theo Phong Hàn, hắn ta bị làm sao vậy!?
Có vẻ cô ta không bị thương…Evil vờ như không để tâm tới nó, hắn lướt qua, vẻ mặt không mấy thiện cảm. Evil đang phải chịu hậu quả cho việc lương thiện, vậy mà chẳng ai biết điều đó.Thời gian phải chịu đựng đau đớn là quá lâu vậy nên giờ đây hắn cũng không còn biết khi đau sẽ phải thể hiện như thế nào…
Trong đêm tối, nụ cười của một kể nào đó mới hiện hữu trên môi, nét mặt có phần tri thức không che giấu nổi sự tàn độc trong con người… “Mới chỉ là bắt đầu thôi”