Du Côn Và Xã Hội Đen: Cặp Đôi Bá Đạo

Chương 23






Gửi lời xin lỗi trân thành tới nhưng ai đã và đang theo dõi truyện DCVXXD... Vì trong thời gian vừa qua tớ đã không post tr đúng hẹn. Mong M>n thứ lỗi, thông cảm và tiếp tục ủng hộ nhé Yêu nhiều ♥
Chap 23: Những viên thuốc…đen tuyền
Chuông điểm 12 giờ đêm…
Phòng 1:
Căn phòng không một bóng người, thi thoảng người ta mới nghe thấy tiếng gió rít qua cửa kính hay tiếng động hồ chạy đều đều…
“Két…két…két” “Cách” “Rầm”
Hỗn hợp âm thanh đó đâm toạc mảng không khí vốn băng lạnh. Cánh của tủ quần áo bật mở, nảy đi nảy lại, một bàn tay run rẩy cố xiết lấy thành tủ rồi cố vớt mình khỏi cái hố sâu đen ngòm dưới chân…
Evil nặng nhọc chui ra từ tủ đồ. Hắn thở đầy mệt mỏi, bờ môi khô khốc, da mặt đã trắng nhơt đi tự bao giờ. Hắn bước ra phòng khách, bật đèn, cái dáng xiêu vẹo, cánh tay phải giữ chặt lấy vai trái, máu tí tách rơi xuống sàn nhà. Evil nằm bịch xuống ghế dài, người hắn nặng trịch, hắn gnhix mình sẽ nghỉ một lúc bở đã quá lâu rồi hắn chưa được chợp mắt, chưa được nghỉ ngơi, sức khỏe đã sa sút nhiều và điều đó thì thật tệ hại.
Thời cứ thườn thượt kéo đi đầy mệt mỏi, nó lâu bởi con người thấy lâu…
Gương mặt sắc lạnh kia khẽ co lại, cơn đâu vừa ập đến, vết thương sâu hoắm trên vai đã đủ để bòn rút hết sức lực của Evil rồi… giờ lại thêm cả cơn co giật từ những ngón tay…hắn biết chuyện gì lại đang xảy đến với mình rồi…
Evil lao phòng ngủ, hắn lục tung cái hộp thuốc lên, rốt cuộc thì lọ thuốc của hắn đâu? Hắn đủ mạnh mẽ để chịu đựng mọi cơn đâu, nhưng riêng nó thì không thể…không thể…
“Cách” tiếng cửa mở…
Cùng lúc đó hắn cũng đã tìm thấy lọ thuốc, những viên thuốc màu đen tuyền nằm lăn lóc trong lọ thuốc thủy tinh, Evil nhẹ nhếch môi, cạy nắm, hắn đổ một nắm thuốc độc hại kia cho lên miệng…
K vừa lúc chạy vào, cậu hoảng hốt lao lại, hất bỏ chỗ thuốc trên tay Evil…
- Cậu chủ! Cậu mới uống nó hôm trước rồi mà!
K vực Evil dậy, hắn cảm thấy hơi thở trở lên nóng rực, gấp gáp…các mớ dây thần kinh từ các ngón tay cứ liên hồi co giật…
Hắn nhìn K vẻ mặt đầy quyền lực mặc dù biểu hiện của sự sống đã không còn hiện hĩu.
- Cậu cũng biết sử dụng quá nhiều thuốc ức chế thần kinh đó sẽ bị như thế này. Còn cả thứ chết người này nữa… - K đưa mắt nhìn đống thuốc đen trên sàn nhà: - Bao nhiêu đó đủ giết chết một con cá voi xanh. Cậu cũng biết điều này mà.

Evil mặc kệ những gì tên cận vệ nói. Hắn với tay lấy lọ thuốc…
- Ra ngoài. Evil ra lệnh dứt khoát
- Cậu chủ!
- Ra ngoài!!!
K vùng vừng đóng cửa phòng lại, cậu bực mình vì không thể làm gì cho Evil. Còn Evil, hắn quay lại nhìn lọ thuốc trên tay, những ngón tay co giật mạnh khiến hắn cầm không nổi, lọ thuốc đen rơi xuống sàn, thủy tinh vung ra tung tóe…vậy là vỡ hết rồi…
Sáng:
- Mấy đứa dọn bàn mau lên! Sao chỗ kia có vụn bánh mì thế?! Xem lại thực đơn đi!...
Tiếng một đứa con gái vang lên từ bếp ăn, đám giúp việc thì luôn chân luôn tay thêm vào đó mồm miệng cũng hoạt động theo.
- Mụ đó hôm nay sao vậy mày? Đứa A hỏi
- Không biết nữa, mọi ngày có lảng vảng ở khu này đâu. Đứa B che miệng nói nhỏ
- Thấy bảo, mụ mới nhận quản lí cả khu chính nữa đấy… Đứa C chen ngang
Những cuộc thảo luận cứ thế diễn ra như thế, người con gái xuất hiện trong mọi câu chuyện đó được người ta gọi là quái vật, ả là Hell.

Nhược Phong ra khỏi phòng cùng Phong Hàn, nó dừng lại nhìn quanh hành lang. Nó không muốn gặp bất cứ rắc rối gì với Di Ngân, vậy là nó vỗ vai Phong Hàn:
- Xuống trước đi!
- Sao thế!? Hàn quay lại hỏi
Phong không đáp, nó quay trở lại phòng trước sự ngơ ngác của Hàn.
Hàn xuống tầng, hắn bắt gặp Hell, ả đang ngồi thẫn thờ ở ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn đi qua, liếc nhìn ả rồi đi thẳng vào phòng ăn, hắn đang nghĩ có nên đem đồ ăn về phòng cho nó không!?

- Anh…
Tiếng Hell từ sau lưng Hàn, hắn quay lại nhìn ả?
- Hôm qua làm phiền anh quá…
- Không có gì.- Hàn nhớ lại việc kiểm đồ giùm Hell, cũng bởi vì thế mà hắn đã về phòng muộn
- Tôi đã cho người chuẩn bị bữa sáng rồi đó…không biết anh thích ăn gì!? Hell ngập ngừng
- Không gì.
Hàn quay người đi vào phòng ăn, hắn không nhìn thấy được sự háo hức của Hell khi hắn xuất hiện và cũng không thấy được nét mặt như trùng xuống của ả khi hắn quay đi…Hắn đang mải suy nghĩ đến việc sẽ thay đổi mật khẩu phòng.Có lẽ Di Ngân đã biết mật khẩu phòng hắn, nếu không thì tối qua đã không có chuyện đó xảy ra.

K thả tập sơ yếu lí lịch lên bàn làm việc của Evil, giọng thông báo:
- Tôi đã điều tra xong về quá khứ của cậu ta, một người trung thành với chủ, có tiếng trong việc giữ chữ tin trên giang hồ. Chỉ có điều hơi nóng tính.- K nhìn Evil chờ đợi
- Theo luật mà làm.- Evil thảy bộ hồ sơ lên bàn
- Xử sao!? K hỏi đầy ngạc nhiện và chúc tiếc nuối
- … Evil nhìn K, im lặng
- Ý tôi là…chúng ta có thể lợi dụng cậu ta…một kẻ trung thành với chủ, đó không phải là điều hàng đầu mà ai cũng cần ột kẻ đầy tớ sao? Cậu chủ có thể dễ dàng cai quản một tên như thế nếu ban cho hắn ta một cái ơn.
- Đang cầu xin à?
- … K im bặt, cậu không biết vì lí do gì đó mà cậu không muốn Evil giải quyết tên đó.
Evil đồng ý cho K tự xử vụ giải quyết tên kia, có lẽ xưa nay chưa bao giờ Evil thấy K thương xót ạng sống của ai như vậy.

Hắn ra khỏi phòng, bật hệ thống bảo mật tại cửa, sẽ chẳng có ai có thể vào phòng cửa hắn khi hắn không ở đó. Ra tới cầu thang hắn dừng lại, hắn thấy bóng dngas của một đứa con gái, tóc đỏ, ngang vai. Evil nhìn xuống bàn tay đang cầm thứ gì đó của nó… hắn chết sững, nét mặt tím tái khi thấy trên tay nó là những viên thuốc màu đen tuyền…
Làm sao mà nó có thế có được thứ thuốc kia!?
Nhược Phong định ném chỗ thuốc vào sọt rác, có lẽ chúng không uống được nữa…
Evil lao lại, nắm chặt lấy khủy tay nó, hắn kéo nó lôi đi tới tận cuối hành lang, hành động thật dữ tợn và tức tối thêm vào đó là sự nghi ngờ.
Nhược Phong giụt tay lại nhưng không được, hắn ta đang làm gì vậy!?
- Cô lấy chúng ở đâu!!! Evil nghi ngờ quát
- Bỏ tay. Nhược Phong không đổi sắc mặt, người nên tức ở đây phải là nó chứ không phải hắn ta
- Nói! Evil trừng mắt, hắn quát lên như ai đó mới chêu tức hắn
Nhược Phong không hiểu hắn ta đang hỏi nó điều gì, nhưng cánh tay hắn đang làm cổ tay nó đau, càng chống cự hắn càng xiết chặt…
- Anh đang làm gì vậy?! Hàn giật tay Nhược Phong ra khỏi Evil, đứng chèn vào giữa, kéo nó về phía sau…như một sự bảo vệ
Evil nghĩ rằng ắt hẳn nó đã trà trộn vào phòng hắn, nếu không làm sao mà có được chỗ thuốc ấy…
Nhược Phong thì không hiểu hắn đang tức giận điều gì.
Vừa lúc đó từ phía cầu thang, Phong Hàn thấy Di Ngân đang đi lên, hắn kéo Nhược Phong lên phía trước, quàng tay qua vai nó, vắt vai vô cùng thân mật.
- Đừng động vào “cả thế giới” của tôi.
Hàn nói thế vì Di Ngân đang ở đó, vì muốn giải vây cho Nhược Phong và cũng vì hắn…thích thế…
Evil biểu hiện lạnh lùng thờ ơ bước đi, trước khi đi hắn đưa mắt nhìn những ngón tay đang nắm thứ thuốc của quỉ mà Nhược Phong đang cầm.
Di Ngân đứng từ xa, cô không biết đã có chuyện gì xảy ra với họ, nhưng cô bé nghe thấy tiếng Phong Hàn . Không lẽ anh và con bé đó…là thật sao?
Về đến phòng, Phong Hàn mới lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì với hắn vậy?
- Không gì.
Hàn nghĩ nó đang giấu hắn chuyện gì đó và hắn cảm thấy mình xa lạ, tự nhiên hắn bực.

- Nói đi.
- Không có gì. –Nó lặng im nhìn Hàn, sự thật thì nó cũng không hiểu Evil tại sao lại thái độ với nó như thế.
Nhược Phong đi về phía sọt rác, vừa rồi nó còn chưa kịp bỏ mấy viên thuốc đi đã bị Evil kéo đi, mọi người thật khó hiểu
- Không có gì sao tự nhiên hắn ta lại như vậy.- hàn ngừng một lát rồi lên tiếng hỏi tiếp
- Tự nhiên thôi.
Nhược Phong ném mấy viên thuốc vào sọt, tiến về phía ngăn tủ thuốc, lấy giất thấm, lau bỏ chỗ nước đen kịt trên kệ tủ.
Hàn thấy vậy, tuy đang cáu( mà không biết cáu vì cái gì) nhưng hắn vẫn đi lại, chau mày hỏi:
- Gì vậy?
- Đổ thuốc.
- Thuốc gì mà đen thế này? Hàn nhặt viên thuốc đen trong vũng dung dịch trên tủ lên xem.
- Cảm. Nó trả lời hắn, cụt lủn, thật kiệm lời.
Trong lúc lấy thuộc cảm, nó vô tình làm đổ lọ thuốc dạng dung dịch, lóng ngóng thế nào lại làm rơi hết mấy viên thuốc vào vũng nước mơi bị đổ, vậy là nhìn viên thuốc cảm đen kịt.
“Ting…ting” Tiếng chuông cửa vang lên, Hàn nghĩ chắc giúp việc mang đồ ăn lên, hắn bật nút tự động cho giúp việc vào.
Hàn tiến lại gần, áp lòng bàn tay lên trán nó…
Ả giúp việc bưng khay đồ ăn đi vào, ả đứng chết lặng nhìn Hàn…
- Đỡ rồi đấy. Ăn đi, rồi uống thuốc.
Hell mặt mũi phờ phạc nhìn Phong Hàn, ả đã nghĩ Hàn kêu làm đồ ăn cho hắn nhưng cuối cùng thì…cho con nhỏ kia. Hắn xin thuốc cũng là cho con nhỏ kia…
Ôi ả như muốn điên lên, chắc ả sẽ phát điên lên mất khi thấy con nhỏ kia đẹp hơn ả…về mọi mặt. Giá như có thể có được gương mặt đó thì thích biết bao.
Cô ta thật là đẹp, nhìn họ thật xứng đôi. Hell mới gặp Phong Hàn trong giây lát, nhưng ả cảm thấy như muốn nổi điên lên khi thấy hắn quan tâm con nhỏ khác. Ả thích hắn từ cái nhìn đầu tiên. Thích cách hắn không bỏ chạy khi nhìn thấy ả, thích nụ cười tỏa nắng của hắn…và không ai có thể cướp những thứ mà ả thích. Nhất là con nhỏ lì lợm kia.
Hell đặt đồ ăn xuống bàn, ả cố nặn ra nụ cười, tuy trong hơi méo mó, chúc tụi nó ngon miệng rồi đi nhanh ra cửa, đóng cửa lại, màn đêm thăm thẳm nuốt gọn khu hành lang, ánh mắt ai đó sáng lên những tia tàn khốc. Một mối hận thù mới sắp sửa bắt đầu…