Dù Cho Anh Có Thâm Tình

Chương 27: 27: Tôi Đều Tin Tưởng Anh Ấy




Một Phó Bắc Thần như vậy, khiến Khương Tri Ly vừa cảm thấy quen thuộc, vừa cảm thấy xa lạ.

Trong lúc ngẩn ngơ, cô lại nhớ đến rất lâu về trước.

Anh đứng dưới cơn mưa lớn, cúi đầu, sống lưng cứng đờ, ánh sáng trong đôi mắt anh đã trở nên hỗn loạn.

Lúc anh nói ra những lời này, rõ ràng là anh đang nhìn xuống, con ngươi đen láy, đôi mắt phượng hẹp dài rũ xuống, nhưng ánh mắt lại nhượng bộ.

Một Phó Bắc Thần từ trước đến nay vẫn luôn cao cao tại thượng, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng hết lần này đến lần khác, anh lại ngã ở chỗ cô.

Có lẽ trong mắt anh, từ đầu đến cuối cô hoàn toàn là một kẻ dối trá, miệng cô chỉ toàn là nói dối, hoàn toàn không phải là một người đáng để tin tưởng.

Nếu như cô là Phó Bắc Thần, nhất định cô cũng sẽ hận chết mình.

Cô có tư cách gì mà cầu xin anh tha thứ, thậm chí còn yêu cầu anh mở lòng hết lần này đến lần khác.

Cổ họng Khương Tri Ly như nghẹn lại, phải một lúc lâu sau cô mới đè xuống được cảm giác chua xót nơi chóp mũi, cô khó khăn thốt ra một câu: "Phó Bắc Thần, thật xin lỗi..."

Cô thực sự không biết làm gì khác hơn là nói lời xin lỗi.

Lời vừa dứt, bầu không khí hoàn toàn im lặng.

Rõ ràng là thân mật như vậy, hai người bọn họ cách nhau gần đến nỗi hơi thở hai người đan xen vào nhau, Khương Tri Ly cúi đầu xuống, nhìn cô giống như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó, ngơ ngác thất thần.

Yết hầu Phó Bắc Thần cuộn lại, đôi mắt đang giả vờ bình tĩnh của anh từng chút từng chút một bị xé toạc ra.

Cuối cùng, chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng.

Phó Bắc Thần im lặng buông tay cô ra, anh mím chặt môi không nói gì.

Khương Tri Ly lấy lại tinh thần, cô lần theo âm thanh lấy điện thoại ra.

Trên màn hình hiện lên hai chữ Thương Diễm.

Bầu không khí bỗng chốc cô đọng lại, không phải là ảo giác của Khương Tri Ly, vì cô biết Phó Bắc Thần cũng nhìn thấy rồi.

Khương Tri Ly do dự một chút, vừa định đưa tay lên cắt ngang thì cách đó không xa, Thương Diễm đã cầm điện thoại bước tới.

Nhìn thấy cô và Phó Bắc Thần đứng chung một chỗ, Thương Diễm cũng không cảm thấy kinh ngạc mấy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Phó tổng."

Ánh mắt Phó Bắc Thần cuối cùng cũng rời khỏi người Khương Tri Ly, anh thờ ơ liếc Thương Diễm một cái, thậm chí còn không thèm duy trì vẻ khách sáo trên mặt, anh nhấc chân rời đi.

Khương Tri Ly ngẩn người một lúc, cô theo bản năng định đi theo anh, lại bị Thương Diễm nghiêng sang một bên chặn đường.

Ánh mắt Thương Diễm dịu dàng nhìn cô, dường như anh không nhận ra ý của cô, cười nói: "Tri Ly, cô đi lâu lắm rồi, tôi vẫn luôn tìm cô."

Khương Tri Ly chỉ có thể dừng bước, cô áy náy nói: "Xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, bóng dáng Phó Bắc Thần đã biến mất ở ngã rẽ.



Trong lòng Khương Tri Ly lo lắng không thôi, chỉ có thể vòng qua người anh, vội vàng bước nhanh ra ngoài.

"Thực sự xin lỗi anh Thương, tôi có chút việc, phải đi trước. Cảm ơn hôm nay anh đã đưa tôi vào, hôm khác có thời gian tôi sẽ cảm ơn sau."

Cô nói xong, còn không đợi Thương Diễm trả lời, cô vội vàng đuổi theo.

Nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của cô, độ cong trên khóe miệng của Thương Diễm biến mất, ánh mắt dịu dàng cũng không còn, trở nên tăm tối.

Khương Tri Ly chạy hết sức để đuổi theo, nhưng cô không thể đuổi kịp Phó Bắc Thần đã khuất bóng.

Cô vẫn chậm một bước.

Đến khi cô mệt mỏi về đến nhà, đầu óc Khương Tri Ly vẫn còn đang rối bời.

Cô mệt đến nỗi không thèm tắm rửa, cũng không ăn cơm tối, cô quấn mình trong chăn, nằm ra giường rồi chìm vào giấc ngủ.

Có lúc, ngủ chính là tốt nhất trốn tránh thực tế phương thức.

Cô cứ ngủ như vậy cho đến trưa ngày hôm sau, điện thoại đang im lặng bỗng reo lên như đang đòi mạng, đánh thức Khương Tri Ly.

Cô mơ mơ màng màng đặt điện thoại bên tai, quả nhiên là Nghê Linh gọi đến.

Đầu bên kia điện thoại ồn ào huyên náo, Nghê Linh vừa mới xuống máy bay đã gọi lại cho cô.

Nghe thấy giọng nói khàn khàn như cát của Khương Tri Ly, cách một cái điện thoại Nghê Linh cũng nhận ra được cô có gì đó không đúng, sau khi liên tiếp hỏi han mấy câu, cuối cùng ép Khương Tri Ly phải kể lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay.

Chẳng qua là nói đến ánh mắt hờ hững của Phó Bắc Thần ở trong đám đông, còn có những lời anh nói với cô lúc anh ép cô vào tường, trái tim Khương Tri Ly giống như bị một tấm lưới vô hình bao phủ, từng chút từng chút một siết chặt lại, khiến cô gần như không thở được.

Vừa nói, cô vừa nghẹn ngào.

"Phó Bắc Thần anh ấy..... Anh ấy không muốn để ý đến tớ nữa. Tớ cảm thấy tớ giống như cậu bé chăn cừu, anh ấy không muốn tin những gì tớ nói nữa....."

Nghe thấy tiếng nức nở của cô trong điện thoại, trái tim Nghê Linh như thắt lại, không biết nên an ủi cô thế nào với phải.

Cô và Khương Tri Ly quen biết nhau nhiều năm như vậy, còn có những năm một mình cô sống bên ngoài, Nghê Linh gần như chưa bao giờ nghe thấy Khương Tri Ly ở trong điện thoại khóc không thành tiếng như vậy.

Cho đến bây giờ, Khương Tri Ly giống như đang khoác trên mình lớp vỏ cứng cáp, ngay cả tai nạn ngoài ý muốn lần đó, cô suýt chút nữa phải bỏ mạng trong con hẻm tối, phải đến rất lâu sau này cô mới kể cho Nghê Linh nghe.

Cô không muốn để người khác phải lo lắng cho cô, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho người khác.

Khương Tri Ly càng như vậy khiến Nghê Linh lại càng thêm đau lòng.

Có thể tưởng tượng được, bây giờ cô đang khó chịu thế nào.

Chắc là bởi vì, trong lòng cô, Phó Bắc Thần thật sự rất quan trọng, quan trọng đến nỗi vượt xa với những gì mà Nghê Linh tưởng tượng.

Cô còn tưởng rằng, mấy năm qua, cho đến tận bây giờ Khương Tri Ly cũng chưa từng nhắc đến Phó Bắc Thần, là vì cô đã buông bỏ được rồi. Bây giờ nhìn lại, chẳng qua là Khương Tri Ly đã phong ấn tất cả những gì về anh vào nơi sâu nhất trong ký ức của mình, cho dù cô không nhắc đến, nhưng đến bây giờ, cô chưa từng quên anh dù chỉ một giây.

Nghê Linh thở dài, nhất thời cũng không biết phải khuyên cô thế nào, cô chỉ có thể nói: "Cậu đừng có bi quan như thế, có thể anh ta không ghét cậu giống như cậu nghĩ đâu. Cậu nghĩ thử xem, nếu như cậu thật sự ghét một người, thì sẽ ở lại bệnh viện cả đêm cùng người ta à?"

"Haiz, theo góc nhìn của tớ mà nói, với cái tính tình kia của Phó Bắc Thần, từ lúc học cấp ba anh ta đã ít nói, ngoài mặt thì lạnh lùng với cậu, chẳng phải khoảng thời gian đó anh ta vẫn luôn dung túng cho cậu sao?"

"Cậu đừng quên, hồi cấp ba cậu bị viêm ruột thừa cấp tính suýt chút nữa thì té xỉu ở trường học, sau khi Phó Bắc Thần biết được, cuộc thi ngày hôm đó cũng không thèm đi nữa, trực tiếp đi từ phòng thi đến bệnh viện, hiệu trưởng đã tức giận đến mức suýt lên cơn đau tim đó thôi."

"Còn nữa, có một lần cạnh tranh vào hội học sinh, cậu với một cô bạn khác cũng thích Phó Bắc Thần đứng trên một sân khấu, lần đó mặc dù Phó Bắc Thần không đến, nhưng mà cuối cùng anh ta lại không nói gì mà đưa phiếu bầu của anh ta cho cậu, đây mà chủ tịch hội học sinh trắng trợn thiên vị đó. Anh ta chưa từng nói thích cậu, nhưng mà toàn trường đều biết rằng, anh ta đối xử với cậu rất khác."

"Yêu một người không nhất định phải chính miệng nói ra, tình yêu thật sự sẽ nhìn ra từ các chi tiết nhỏ."

Nghe Nghê Linh nói, một loạt ký ức tràn về như thủy triều, mỗi một hình ảnh liên quan đến Phó Bắc Thần, giờ phút này lại hiện ra trước mắt cô, rõ ràng, sống động.

Khương Tri Ly im lặng, cô vùi mình vào trong hồi ức.

Sau khi nói xong một bài phát biểu dài, đầu bên kia lại thúc giục cô chuẩn bị lên máy bay, Nghê Linh chỉ có thể tổng kết lại: "Cho nên, việc gì cũng phải nghĩ cho đúng hướng, yêu và hận không hề mâu thuẫn với nhau."

Khương Tri Ly cắn môi, nhỏ giọng đáp lại.

Đầu bên kia điện thoại vô cùng ồn ào, Nghê Linh lại tăng âm lượng nói: "Đúng rồi, còn có một chuyện tớ chưa kịp nói với cậu. Chuyện lần trước của cậu và Hàn Tử Ngộ, sau đó mọi hot search liên quan đến cậu đều biến mất, lúc đó tớ cảm thấy có gì đó kỳ lạ nên đã điều tra lại, hình như là có liên quan đến Phó Bắc Thần. Nhưng mà tớ cũng không chắc lắm..."

"Được rồi được rồi không nói nữa, tớ phải chuyển máy bay, đừng khóc nữa, chờ tớ quay về nhé."

Không đợi Khương Tri Ly nói chuyện, Nghê Linh đã cúp điện thoại.



Bên trong căn phòng, rèm cửa được kéo ra, ánh sáng xuyên qua khe hở len lỏi vào trong phòng, hơi chói mắt.

Khương Tri Ly nhắm mắt lại một lúc, trong đầu cô đều vọng lại những lời mà Nghê Linh vừa nói.

Sự cố hot search lần đó, cô có thể an toàn rút lui, quả nhiên là nhờ vào sự giúp đỡ của Phó Bắc Thần.

Có lẽ, mọi thứ thực sự không tệ như cô nghĩ?

Có lẽ, cô nên dũng cảm hơn, tiến lên một bước đến gần anh hơn, cho dù có như thế nào, kết quả cũng không thể tệ hơn bây giờ được.

Kim giờ trên đồng hồ báo thức chỉ một giờ chiều.

Khương Tri Ly cuối cùng bò dậy từ trên giường, cũng có tinh thần hơn, cô đi vào phòng bếp nấu một bát mì ăn no bụng.

Sau khi ăn mì xong, Khương Tri Ly đang rửa chén trong phòng bếp, điện thoại bỗng reo lên

Cô vội vàng lau tay, còn chưa kịp nhìn kĩ dãy số hiển thị trên màn hình, cô đã nghe máy.

"Xin chào, ai vậy."

Đầu bên kia im lặng một lúc rồi mới nói: "Ly Ly, là mẹ, mẹ đây."

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Nhân, động tác trong tay Khương Tri Ly dừng lại, cô bình tĩnh nói: "Có chuyện gì không?"

Thẩm Nhân dường như không nghe ra vẻ thờ ơ lạnh lùng trong lời nói của cô, bà tự nhiên nói: "Lần trước chúng ta gặp nhau quá vội, mẹ còn chưa nói được mấy câu, con lại không chịu nghe điện thoại. Có một số chuyện, mẹ muốn gặp con, chúng ta cùng nhau nói."

Khương Tri Ly vô thức từ chối: "Tôi rất bận..."

Mà Thẩm Nhân còn không chịu nghe cô nói hết, giọng điệu đã trở nên cường thế: "Địa điểm mẹ cũng đã chọn xong rồi, đợi lát nữa mẹ gửi qua cho con, nếu con không đến, mẹ vẫn sẽ chờ ở đó."

Thẩm Nhân nói xong thì cúp máy, hoàn toàn không cho Khương Tri Ly cơ hội từ chối.

Dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, kẻ ích kỷ vẫn là ích kỷ, và cũng như mọi khi, bà chưa bao giờ cân nhắc đến cảm xúc của cô.

Khương Tri Ly bỗng nhiên rất muốn bật cười.

Lúc này, điện thoại cô lại rung lên.

Nhìn thấy địa chỉ mà bà vừa gửi đến, tâm trạng khó khăn lắm mới tốt lên được của cô lại hỏng bét.

Sau khi dọn dẹp xong, Khương Tri Ly vẫn đi ra ngoài theo lời hẹn.

Dù sao thì cô và Thẩm Nhân cũng là mẹ con với nhau hơn mười năm, Thẩm Nhân hiểu tính cô, cô cũng hiểu tính của Thẩm Nhân.

Nếu như hôm nay cô không đến, Thẩm Nhân cũng sẽ dùng thủ đoạn khác ép Khương Tri Ly đến gặp bà.

Đến khi Khương Tri Ly đến quán cà phê, Thẩm Nhân đã ngồi ở gần cửa sổ đợi.

Khương Tri Ly siết chặt chiếc túi trong tay, đi đến đối diện bà rồi ngồi xuống.

Giọng cô bình tĩnh nhưng lại hời hợt: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn có việc."

Thấy vẻ kháng cự của cô, Thẩm Nhân nhíu mày, dịu dàng nói: "Ly Ly, mẹ biết con không muốn gặp mẹ, trong lòng con vẫn luôn trách mẹ. Ban đầu để một mình con ở lại Giang Thành cũng là do mẹ bất đắc dĩ phải làm vậy. Vốn dĩ nghĩ rằng cậu con sẽ chăm sóc con, không ngờ rằng con lại ra nước ngoài một mình..."

Nghe vậy, Khương Tri Ly quả thực không hiểu tại sao bà lại nói ra được câu bất đắc dĩ phải làm vậy kia.

Bất đắc dĩ phải làm vậy, nên mới bỏ lại đứa con gái ruột của mình, còn mình thì đi tìm hạnh phúc mới, hóa ra lại được Thẩm Nhân nói một cách đường hoàng như vậy.

Cô đã thất vọng đến cực điểm, Khương Tri Ly bỗng nhiên không muốn nói gì nữa.

Cô hít một hơi thật sâu, lên tiếng cắt ngang Thẩm Nhân: "Hôm nay bà gọi tôi đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Cô không cảm thấy Thẩm Nhân vì muốn bù đắp lại cho đứa con gái này, dù sao thì bà cũng đã có lựa chọn khác, hơn nữa, sự hổ thẹn của Thẩm Nhân, từ đầu đến cuối chỉ là nói suông mà thôi.

Thẩm Nhân im lặng, cuối cùng nói: "Mẹ đã gặp cậu con rồi, cũng đã biết chuyện giữa con và Hàn Tử Ngộ. Ly Ly, chuyện này là Hàn Tử Ngộ có lỗi với con, nhưng mà con cũng không còn nhỏ nữa, con nên học cách giải quyết vấn đề bằng lý trí. Loại tai tiếng này một khi đã đồn ra bên ngoài, không chỉ tổn hại đến danh tiếng của Hàn Tử Ngộ, Khương thị cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều."

Nghe thấy giọng điệu nói đạo lý của của, Khương Tri Ly bỗng nhiên bật cười, cô hỏi ngược lại: "Giải quyết vấn đề bằng lý trí là có ý gì? Im hơi lặng tiếng sao? Đợi đến khi những lời mắng chửi tôi chìm xuống, bọn họ an toàn rút lui?"

Thẩm Nhân cũng không nhận ra được mình có hơi nặng lời, khóe miệng bà cong lên, chậm rãi nói: "Mẹ không có ý này, dù sao thì Khương thị cũng là tâm huyết nhiều năm của ba con..."

"Đừng nhắc tới ba tôi." Khương Tri Ly bỗng nhiên lạnh lùng cắt ngang lời bà.



Nụ cười của Thẩm Nhân cứng đờ, độ cong khóe miệng cũng dần được nâng lên, ánh mắt có chút lập lòe.

Khương Tri Ly hít một hơi thật sâu, cô nhìn chằm chằm bà, hỏi từng câu từng chữ: "Bà biết chuyện của Khương thị, đúng không? Nhưng bà không hề ngăn bọn họ cướp Khương thị, bà có thật sự quan tâm một xíu nào đến ba tôi chưa, hoặc là quan tâm đến tôi?"

Thẩm Nhân mím môi, định khuyên cô: "Ly Ly, con không ở trong giới kinh doanh, cho dù Khương thị nằm trong tay con, con cũng khó mà đối phó được với đám cổ đông già xảo quyệt kia, để cho cậu con quản lý cũng chẳng phải là chuyện xấu, không phải sao?"

Khương Tri Ly trầm mặc nhìn bà, nghe mà nói ra mọi chuyện một cách nhẹ nhàng như vậy, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng thất vọng.

Hôm nay cô đến đây, rốt cuộc trong lòng cô đang mong đợi điều gì.

Khương Tri Ly im lặng đứng dậy định rời đi.

Thấy cô định đi, Thẩm Nhân vội vàng lên tiếng: "Còn có một chuyện nữa, mẹ muốn hỏi con. Con và Phó Bắc Thần bây giờ có quan hệ như thế nào?"

Khương Tri Ly dừng bước, cô xoay người lại, mỉm cười hỏi: "Chuyện này thì liên quan gì đến bà?"

Nghe giọng điệu của cô như vậy, sắc mặt Thẩm Nhân cũng tối sầm lại, "Cho dù là mối quan hệ thế nào, mẹ đều không đồng ý. Nếu như con vì Khương thị mà tìm cậu ta, sau này thì đừng có liên hệ với cậu ta nữa."

"Con thật sự cho rằng cậu ta sẽ giúp con cứu Khương thị sao? Con cũng không còn là con nít nữa, chắc con cũng biết thương nhân bọn họ coi trọng lợi ích thế nào, cho dù cậu ta đối xử với con khác với những người khác, cũng không có nghĩa là cậu ta thích con, tất cả đều do lợi ích, con đừng có ngây thơ nữa."

Nghe được ẩn ý trong lời nói của bà, Khương Tri Ly im lặng một lúc lâu, đạm thanh hỏi: "Rốt cuộc bà muốn nói cái gì."

Thấy cô cuối cùng cũng phản ứng lại, Thẩm Nhân thở dài, đưa tài liệu vừa cầm trong tay cho cô

"Mẹ đã nhờ chú Giản của con điều tra giúp. Số cổ phần rải rác mà Khương thị bán ra trong những năm qua hiện do một tài khoản ẩn danh ở nước ngoài đứng tên, là Phó Bắc Thần. Cổ phần trong tay cậu ta bây giờ đã vượt qua hầu hết các cổ đông khác."

"Hay nói cách khác, một khi cậu ta lấy được cổ phần của con, Khương thị cũng sẽ dễ dàng đổi chủ như vậy, biết chưa?"

Nhìn vẻ mặt Khương Tri Ly không có chút nào là kinh ngạc, Thẩm Nhân sửng sốt, bà nói: "Con đã biết chuyện này rồi à?"

Khương Tri Ly vẫn im lặng.

Cô đã biết trước rồi. Mấy ngày trước, Thương Diễm cũng đã nói y như vậy với cô.

Nói tới nói lui, đơn giản chính là nói cho cô biết, Phó Bắc Thần đối với cô, mục đích không tốt.

Nhưng cô lại càng tin vào lời Nghê Linh nói.

Yêu hoặc không yêu, nhìn vào các chi tiết nhỏ. Cô sẽ không nghe theo lời người khác, cô chỉ tin vào mắt mình.

Im lặng một lát, Khương Tri Ly bỗng nhiên lên tiếng: "Anh ấy sẽ không làm thế."

Thẩm Nhân ngẩn ra, vẻ mặt khó tin nhìn về phía cô.

"Anh ấy sẽ không làm thế."

Khương Tri Ly nhẹ nhàng nhắc lại lần nữa, ánh mắt cô kiên định hơn bao giờ hết.

Khóe môi cô cong lên, khẽ cười, "Cho dù các người có nói gì, tôi đều tin tưởng anh ấy."