Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn - Chương 36: Chỉ muốn làm em cười thật nhiều





“Thật không ngờ anh ta cũng tới!” Giọng nói của


Vân Mộ Âm mang theo hứng thú chờ xem kịch vui. Cô huých vào vai em trai một


cái, đồng thời nháy mắt đầy ám muội.




Quả thực cả hai người bọn họ đều


không nghĩ tới chuyện Âu Dương Thụy sẽ xuất hiện ở đây đêm nay.


“Đúng vậy, không ngờ anh ta


cũng tới.” Vân Mộ Hoa thốt ra một câu tương tự nhưng lại pha lẫn vài phần mất


hứng, “Là ai mời anh ta tới?”


Âu Dương Thụy sở hữu khuôn mặt vô cùng đẹp trai, lại thêm phong độ ngời ngời thu hút ánh nhìn của chị


em phụ nữ. Cho dù Vân Mộ Hoa đã cố hết sức che giấu cảm xúc khó chịu của bản thân, thế nhưng tầm


mắt của cậu vẫn hữu ý vô tình mà lướt qua trên người Âu Dương Thụy.


“Mộ Hoa, giới thiệu với con


một chút, đây là cố vấn pháp luật mới mà công ty chúng ta mời tới.” Vân Khải


Điền nói.


“Anh ta là cố vấn pháp luật


mới?” Vân Mộ Hoa giật mình. Vì sao chưa có ai nói chuyện này với cậu?


“Giám đốc Vân, xin chào.”


Âu Dương Thụy dùng thanh âm vừa trầm thấp vừa êm tai mà cười nói với Vân Mộ Hoa.


“Luật sư Âu Dương, không cần khách


khí, đây là con trai tôi, Vân Mộ Hoa.” Vân papa tiếp lời.


Vân Mộ Hoa Ánh mắt sáng rực như sao, gắt gao nhìn chòng chọc vào Âu Dương Thụy, “Không cần giới thiệu,


tôi biết rõ anh là ai.”


“Có thể được giám đốc Vân biết


đến, thật lấy làm vinh hạnh cho tôi.” Giọng nói nhẹ nhàng của Âu Dương Thụy khiến


người ta nghe mà cảm thấy vô cùng dễ chịu.


“Có một chuyện của quý công


ty, không biết giám đốc Vân có thể nói chuyện riêng với tôi được không?”


Vân Mộ Hoa bị lời nói dứt


khoát rõ ràng của anh ta làm cho giật mình, nhưng còn chưa kịp trả lời thì Vân Mộ Âm


đã lên tiếng trước. Cô mỉm cười nhìn hai người bọn họ, “Luật sư Âu Dương thật


là một người ‘nghiện công việc’. Anh cũng nóng vội quá rồi đi?”


Nhưng Vân Khải Điền lại lập


tức gật đầu, bởi ông chỉ có một đứa con trai, tất nhiên là hy vọng đứa con này có


thể thành công. Ông cười cười một chút rồi đề nghị, “Các cậu có thể thảo luận về vấn đề


liên quan đến kế hoạch của công ty.”


Vân Mộ Hoa trầm ngâm một hồi,


không đành lòng khiến cho papa mất hứng ngay tại bữa tiệc sinh nhật của ông, vì


thế miễn cưỡng đáp, “Chuyện công ty con sẽ bàn bạc với luật sư Âu Dương, papa


không cần bận tâm.”




Âu Dương Thụy nhíu mày. Vốn


tưởng rằng sẽ đạp trúng thiết bản (*), nào ngờ Vân Mộ Hoa ngược lại rất biết


cân nhắc tới hoàn cảnh. Xem ra quan hệ giữa anh và cậu có cơ hội xoay chuyển rồi.


Trước đây là anh đã bỏ lỡ, nhưng lần này, cho dù thế nào, anh cũng nhất định phải nắm


được đối phương vào lòng bàn tay.


(*)


Đạp trúng thiết bản: như kiểu đập đầu vào tường, làm 1 việc biết là không thể


thành nhưng vẫn cố tình làm. ADT vỗn tưởng VMH sẽ sống chết từ chối, nhưng không


ngờ cậu lại ngoan ngoãn lạ thường.


Vân Mộ Hoa vô cùng khó chịu


nhìn Âu Dương Thụy nhưng lại không sao mở miệng mắng anh ta vào lúc này. Hơn nữa


tối nay là sinh nhật của papa, cậu cũng không muốn phá hỏng tâm tình tốt đẹp của


ông.


Trong lúc vô tình, tầm mắt


của Tô Hàm và Âu Dương Thụy bất chợt giao nhau. Cô nàng tức khắc lộ ra một nụ


cười tươi rói, “A, Thụy, không ngờ có thể gặp anh ở đây.”


“Ừ.” Âu Dương Thụy thản


nhiên đáp lại.


Tâm ý của anh lúc này đều đặt


hết lên trên người Vân Mộ Hoa, Vân Mộ Âm thì thỉnh thoảng lên tiếng chen vào nhằm


gián đoạn những lời lẽ ân cần của anh ta dành cho cậu, cho nên Tô Hàm phải


nhận lấy cô tịch ảm đạm rồi. Bất kể ăn diện tỉ mỉ như thế nào, cử chỉ nhan sắc


trang nhã ra sao, tất cả những điều ấy đều không cách nào che giấu được vẻ u ám trên khuôn mặt cô


nàng.


Tại sao Âu Dương Thụy lại


có vẻ thích Vân Mộ Hoa như vậy? Tô Hàm dày công tận sức để có được Âu Dương Thụy,


thế nhưng không được hồi đáp lại dù chỉ một chút, điều này thực sự khiến cho cô


có phần ấm ức.


Sau khi chào hỏi papa của


Vân Mộ Hoa và Vân Mộ Âm xong, Âu Dương Thụy hài hước vui vẻ nói chuyện một hồi.


Vân Mộ Âm nhịn không được


quay sang trêu chọc cậu em mình, “Em trai, cố vấn luật mà papa tìm giúp cho em


này thật sự là vui tính quá đi.”


“Vậy sao?” Cậu như thế nào


lại thấy, những ngôn từ mà người khác cho rằng hài hước vui nhộn này, khi lọt vào tai


cậu lại biến thành một trận cười lạnh?


Âu Dương Thụy ha hả cười


nói, “Đâu có đâu có, hài hước hơn nữa cũng không thể làm cho Mộ Hoa cười, như vậy


thì có tác dụng gì đây?”


Hừ! Vân Mộ Hoa thật sự là vừa


tức giận vừa buồn cười. Giận chính là Âu Dương Thụy rõ ràng đang trêu đùa cậu,


mà buồn cười là vì anh ta cố ý chọc cho cậu cười. Ngoài ra, cậu không những bắt


đầu cảm nhận được một cơn tức giận đang dâng lên ngùn ngụt của Tô Hàm mà còn


có thể khẳng định, căn nguyên của cơn tức này bắt nguồn từ Âu Dương Thụy. Mặc kệ


đi, dù sao cũng chẳng liên quan đến cậu.


Vân Khải Điền kéo Vân Mộ


Hoa sang một bên, lại nhìn về phía Âu Dương Thụy đẹp trai quý phái nổi bật giữa


đám người, tán thưởng nói, “Âu Dương Thụy là papa khó khăn lắm mới đoạt được từ


một công ty khác về, con nhất định phải nắm bắt thật chặt cơ hội hợp tác lần


này với anh ta, biết chưa?”


“Dạ.” Vân Mộ Hoa qua quýt gật


đầu. Thành phố có nhiều cố vấn luật pháp như thế, tại sao cứ phải chọn Âu Dương Thụy


a! Trong lòng cậu thầm nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại không dám cãi lại papa.


“Được rồi, lát nữa biểu hiện


cho tốt vào.” Vân Khải Điền lại căn dặn, “Tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa,


trên phương diện sự nghiệp cũng nên có chút thành tích rồi.”


Vân Mộ Hoa gật đầu. Cậu còn


có thể nói cái gì đây?


Vân Khải Điền nhìn lại con


trai một lần nữa, sau đó liền đi tới chỗ các cổ đông khác của tập đoàn, bỏ lại


Vân Mộ Hoa đang siết chặt ly rượu trong lòng bàn tay. Thật sự là oan gia ngõ hẹp,


cậu chưa bao giờ tưởng tượng mình có thể gặp gỡ Âu Dương Thụy ngay tại tiệc


sinh nhật của papa như thế này.


Vân Mộ Hoa căng thẳng uống


cạn ly rượu trong tay. Nên xử lý như thế nào đây? Papa cũng đã căn dặn rồi, bây


giờ đâm lao thì phải theo lao thôi. Vân Mộ Hoa lại nâng ly lên miệng, dự định uống


tiếp, nhưng lại phát hiện rượu trong ly đã uống hết rồi. Cậu đặt chiếc ly xuống


bàn, lấy thêm một ly khác, chuẩn bị một hơi cạn sạch.


“Mộ Hoa, rượu trái cây cũng


không thể uống giống như em đâu.” Vân Mộ Âm ưu nhã vươn cánh tay tô sơn đỏ


chói, đoạt lấy ly rượu của Vân Mộ Hoa, “Đã nghe câu ‘mượn rượu tiêu sầu, sầu


càng sầu’ chưa?”


Vân Mộ Hoa lườm chị gái


mình một cái, không nói lời nào.


“Có muốn ra kia nhảy một điệu


hay không?” Vân Mộ Âm mời mọc, bên trong đôi con ngươi xinh đẹp tinh tế bất cần


đời lại đong đầy ý cười, “Xem thử kỹ thuật khiêu vũ của bà chị này có tiến bộ


chút nào không.”



“Vẫn nên thôi đi. Em sợ bị


đạo quân ái mộ chị truy sát.” Vân Mộ Hoa lắc lắc đầu, cầm lên một chiếc đĩa nhỏ,


làm bộ lấy đồ ăn. Cậu không muốn cùng Vân Mộ Âm nói những chuyện dông dài này.


Vân Mộ Hoa nhìn đám người


ăn mặc lộng lẫy trước mặt, lại vô tình thấy Tô Hàm xinh đẹp đang đứng cạnh người


nào đó kia, đã thế còn không coi ai ra gì mà dựa sát thân thể vào anh ta. Một


đôi cẩu nam nữ! Vân Mộ Hoa tức giận quay mặt sang hướng khác, trong lòng rất


không thoải mái, hùng hổ gắp một miếng salad cá ngừ bỏ vào trong miệng.


“Mộ Âm, thì ra em ở chỗ


này. Nhạc đã nổi lên rồi, chúng ta khiêu vũ một bản được không?” Một người đàn


ông lịch lãm lễ độ đi tới bên cạnh Vân Mộ Âm, vươn tay về phía cô.


Chắc chắn là fan hâm mộ của


bà chị này rồi. Vân Mộ Hoa im lặng quan sát một màn trước mặt.


“Đương nhiên có thể.” Vân Mộ


Âm mỉm cười đáp lại, đặt bàn tay vào tay của đối phương, cùng anh ta sóng bước


đi vào sàn nhảy, bắt đầu khiêu vũ.


Ai nha, nhìn vào phía trong


sàn nhảy, thấy nam nữ đôi đôi lứa lứa sánh vai, Vân Mộ Hoa thở dài, tiếp tục vùi đầu


vào ăn đồ ăn trong đĩa. Ăn vài miếng, trong miệng cậu bỗng chốc tràn ngập hương vị


của cá ngừ.


“Ọe…” Cậu vội vàng buông đĩa,


dạ dày bỗng nhiên khó chịu vô cùng.


Một chiếc khăn tay trắng


tinh bất ngờ xuất hiện trước mắt Vân Mộ Hoa, “Em đã quên mình dị ứng với


hải sản sao?”


Âu Dương Thụy đi tới bên cạnh


người nọ, giúp cậu lấy vài món trái cây.


“Tôi giúp em lấy mấy món em


thích ăn, ăn nhiều hoa quả sẽ tốt cho thân thể hơn.”


“Tôi không đói.” Vân Mộ Hoa


cầm lấy ly rượu, làm bộ như không để tâm tới người kia, một hơi uống cạn.


“Em không đói, nhưng tôi


đói. Hôm đó em bón tôi ăn cháo coi như không tính, hay là bây giờ em đút hoa quả


cho tôi ăn, hửm?”


Vân Mộ Hoa bị rượu vừa uống vào trong


miệng làm sặc, trợn mắt ho khan.


Nói đùa cái gì vậy?! Chỗ này là


nơi công cộng a!