Dụ Anh Vào Biển Tình - Bất Thị Hữu Nhất

Chương 47: Anh nhớ em lắm




Cửa trước phòng thí nghiệm bị đẩy ra, gió lạnh xen lẫn sương mù ẩm ướt làm loãng đi hơi ấm của hệ thống sưởi trong phòng

Một bạn nữ cùng nhóm bước đến gần cô, cởi áo khoác dày, nhìn số liệu thí nghiệm, đột nhiên nhớ ra: “Gia Mạt ơi, bên ngoài có người đang tìm cậu đấy.”

“Ai thế?” Cô không ngước mắt lên, mắt vẫn dán chặt vào tờ giấy.

“Tớ không biết” Cô gái di chuyển thuốc thử, nhỏ giọng nói: “Hình như là người nhà của cậu đấy.”

Bàn tay cầm bút buông lỏng, Bùi Gia Mạt ngẩng đầu lên: “Ở ngoài cửa à?”

“Ừm, hình như đợi lâu lắm rồi đấy, bà ấy bảo tớ đừng quấy rầy cậu, đợi cậu tan học, nhưng mà bên ngoài lạnh lắm á, cậu ra ngoài thử xem ha?”  

“Được.” 

Bùi Gia Mạt vội vàng đứng dậy, vừa rời khỏi căn phòng ấm áp thì nhiệt độ đã giảm mạnh.

Mùa đông luôn khắc nghiệt, những cơn gió lạnh thấu xương thổi vào từ tay áo và cổ áo lúc ra ngoài.

Nghe thấy tiếng bước chân, người đang đứng ngoài hành lang quay đầu lại.

Ánh mắt của người phụ nữ đầu tiên rơi vào khuôn mặt trắng trẻo của cô gái, sau đó đến vai, cổ và đôi bàn tay đang run nhè nhẹ vì gió lạnh.

Buổi chiều mùa đông ở phía Bắc, bầu trời u ám, Bùi Gia Mạt dừng bước tại chỗ, nhìn thấy người đã lâu không gặp, cô ngập ngừng gọi: “….Dì?” 

Cố Bội Cẩn lại gần, cởi khăn quàng cổ ra đeo vào cho cô: “Sao con ra ngoài mà không mặc áo khoác thế?”

Hương thơm ấm áp lập tức bao quanh cô, Bùi Gia Mạt loạng choạng nói: “Cháu, cháu không biết là dì… Sao dì lại đến đây thế ạ? Cố Quyết không nói cho cháu biết.” 

“Tình cờ hôm nay ở Bắc Kinh có buổi họp học thuật kết thúc sớm, dì muốn đến gặp cháu.” Nhìn thấy gió lạnh thổi tung những sợi tóc vương vãi trên má cô, Cố Bội Cẩn đưa tay ra sau tai, “Gia Mạt, gần đây cháu thế nào?”

“Dạ, cháu ổn ạ….chú dì thế nào ạ?” 

“Vậy là tốt rồi. Hôm nay cháu tan học lúc năm giờ phải không?”

“Vâng.” Bùi Gia Mạt đứng tại chỗ, ánh mắt trống rỗng nhìn bà. 

Cố Bội Kim cúi đầu nhìn đồng hồ: “Còn 20 phút nữa, tan học cháu có đi ăn cơm với dì không?” 

“Được ạ nhưng Cố Quyết đã đi ra ngoài thi đấu rồi, phải muộn mới về ạ.” 

“Khỏi cần gọi nó đến, ăn xong dì phải đi ngay rồi. Tối nay dì ở cùng cháu được không?”

Trước khi tan học, Bùi Gia Mạt sau khi quay lại phòng thí nghiệm liền lập tức nhặt áo khoác và balo rồi nhanh chóng trốn thoát.

Khi cô đứng trước mặt Cố Bội Cẩn một lần nữa, cô mới nhận ra hành vi trốn học trước mặt người lớn của mình là không thích hợp.

Nhưng Cố Bội Kim ở trước mặt cô cũng không có quá nhiều cử chỉ, chỉ cười ôm lấy eo cô, nhỏ giọng hỏi: “Nếu cháu rời đi sớm thì không bị phát hiện đâu.”

Bùi Gia Mạt cong môi, ngượng ngùng nói: “Cô giáo của lớp cháu cũng về sớm ạ.”

Bây giờ là Giáng sinh, lại là cuối tuần, trước năm giờ, ngoài trường học có vài nhà hàng đều xếp hàng dài.

Thời gian chờ đợi ước tính trên danh sách gọi là một tiếng rưỡi nên họ chọn đi bộ quanh trường.

Khi đi ngang qua một cửa hàng, Cố Bội Cẩn lấy một chiếc dây chuyền ở tủ trưng bày ra, tự mình đeo vào cho cô, cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi nhìn họ trong gương và chân thành khen ngợi: “Con gái của ngài thật xinh đẹp.” 

Lời phủ nhận còn chưa nói ra, Bùi Gia Mạt đột nhiên đỏ mặt, trong lòng cô dường như  ngâm trong nước ấm, nhất thời ngơ ngác.

Cố Bội Cẩn bình tĩnh, giúp cô điều chỉnh vị trí mặt dây chuyền, mỉm cười nói: “Đúng là rất đẹp, không cần đóng gói đâu cứ đeo như này đi, tôi phải thanh toán ở đâu?” 

“Không được ạ.” Thấy bà chuẩn bị rời đi cùng với nhân viên bán hàng, Bùi Gia Mạt trực tiếp nắm lấy tay bà: “Trước kia dì đã tặng cháu một món quà đắt tiền rồi ạ.”

Cố Bội Cẩn: “Đó là chuyện từ mấy tháng trước rồi, không phải mấy ngày nữa là sinh nhật cháu sao? Lần này dì đến vội không có thời gian chuẩn bị quà cho cháu nên mới mua cái này tặng cháu đấy, được không?” 

Không đợi cô nói thêm gì, bà đã đi theo nhân viên thanh toán hóa đơn.

Đến giờ ăn, trước khi gọi món, Cố Bội Cẩn đã chu đáo hỏi cô những kiêng kỵ và sở thích, sau đó hỏi cô có muốn uống gì không, cô lắc đầu nói uống gì cũng được.

Chỗ ngồi của họ được chọn ở một góc gần cửa sổ, khi màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ từng lớp tuyết mịn rơi xuống.

Toàn bộ nhà hàng chỉ có một vài chiếc đèn tường được thắp sáng, phản chiếu sương mù trên kính.

Lúc đầu họ chỉ im lặng ăn uống, cho đến khi ca sĩ lên sân khấu hát ca khúc Hàn Quốc cổ điển nhẹ nhàng, Cố Bội Cẩn ngừng ăn đột nhiên nói với cô: “Gia Mạt, cháu nghe thử bài này xem.”  

Bùi Gia Mạt sửng sốt, sau đó đặt bộ đồ ăn xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy ạ?” 

Cố Bội Cẩn: “Bài này dì thích nhất lúc mang thai A Quyết.” 

“Thật ạ?” Cô trả lời với cùng một sự ngạc nhiên, “Trùng hợp thật đấy.” 

“Ừ.” Cố Bội Cẩn cong môi, hoài niệm nói: “Bây giờ nhớ lại hình như đã lâu rồi không nghe rồi.” 

“Bài hát này rất hay” Cô dừng lại, nụ cười trên mặt càng đậm hơn “Nhưng mà cháu không ngờ dì cũng thích nghe nhạc Hàn ạ.” 

Cố Bội Cẩn đặt ly rượu xuống, hơi nghiêng đầu: “Không phải thường xuyên có những lúc như thế này sao, ngoài cửa sổ đang mưa, bầu trời rất nhiều mây, chẳng muốn làm gì thì lấy điện thoại nghe đi nghe lại bài này. Dì nhớ có một ngày, Ở Melbourne luôn mưa, chính vì bài hát này, còn A Quyết trong bụng nên mùa mưa kéo dài đối với dì cũng bớt khó chịu hơn. ”

Bùi Gia Mạt nhìn bà, ánh mắt tràn ngập nụ cười ngọt ngào: “Cháu cũng thích trời mưa.” 

“Ngày mưa mang lại cho con người cảm giác bình yên hiếm có đúng không?”

“Vâng, tiếng mưa giống như một nút tạm dừng cho tất cả các âm thanh khác vậy.”

“Dì cũng cảm thấy như thế.”  

“Dì có thể kể cho cháu biết thêm về Cố Quyết được không ạ?” 

Bà cố gắng nhớ lại, cuối cùng nhớ đến ngày nào đó: “Trước ngày sinh 1 tuần, đêm ấy dì nằm mơ thấy ngoài sân trời đổ mưa, hoa lan bên cửa sổ bỗng nhiên chuyển sang màu hồng, lúc đó chú dì đều cứ ngỡ thai là con gái, nên lúc A Quyết chào đời, tất cả mọi người kể cả ông bà nó dường như đều hơi tiếc nuối.” 

Nghe vậy, Bùi Gia Mạt cúi đầu lẩm bẩm: “A Quyết cũng rất tốt……”

“Đúng vậy, đứa trẻ này đã ngoan ngoãn từ khi còn ở trong bụng dì, giúp chú dì cũng bớt lo lắng hơn. Chỉ là dì cũng không hiểu sao một cô gái ưu tú như Gia Mạt lại thích A Quyết, thằng con dì nói ít lắm đúng không?” 

“Không đâu ạ, mặc dù anh ấy hơi ít nói nhưng cháu nói gì thì anh ấy cũng trả lời nhanh lắm ạ.” 

Những bong bóng ngâm trong ly rượu thủy tinh bay lên rồi biến mất trong bóng tối, ánh sáng và bóng tối của màn đêm chiếu qua cửa sổ, chiếu sáng khuôn mặt cô.

Cố Bội Cẩn hỏi: “Vậy Gia Mạt thích gì ở A Quyết thế?” 

Trong im lặng, Bùi Gia Mạt nhìn vào mắt bà và trả lời: “Dịu dàng, tốt bụng và chính trực. Trong lòng cháu, anh ấy là một người yêu có đủ mọi phẩm chất tốt đẹp nhất ạ.” 



Kim giờ trên đồng hồ chuyển sang chín giờ.

Đứng dưới ánh đèn đường xiên xiên, Cố Bội Cẩn nói lời tạm biệt với cô.

Trong lòng cô hơi tiếc: “Chuyến bay lúc 10h30 ạ? Lúc hạ cánh chú có đón dì không ạ?” 

“Ừ, ông ấy đã đợi ở sảnh sân bay chờ dì về rồi.” 

“Dì thật sự không cần cháu đi cùng dì đến sân bay sao ạ?” 

“Thôi.” Sau khi gửi tin nhắn cuối cùng, Cố Bội Cẩn ngước mắt lên khỏi điện thoại, nói: “Tạm biệt cháu nhé, lát nữa A Quyết sẽ về sớm đấy, cháu về nhà sớm nghỉ ngơi đi, cuối tuần vui vẻ nha cháu.”

Điện thoại cho thấy khoảng cách của dịch vụ gọi xe trực tuyến là 2,1 km.

Dự kiến sẽ đến trong mười một phút nữa.

Gió đêm mùa đông tuy buốt giá nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp.

“Hôm nay cảm ơn dì, cháu đã có khoảng thời gian vui vẻ với dì. Cháu….” Cô lấy hết cam đảm, nhưng giọng nói đột nhiên trở nên rất nhẹ nhàng khi nhìn bà: “Cháu có thể ôm dì được không ạ?” 

Bóng đèn đường mờ ảo xuyên qua kẽ lá, nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt Cố Bội Cẩn.

“Được chứ.” Chớp mắt, Cố Bội Cẩn ôm cô, Bùi Gia Mạt nghĩ rằng trên thế giới này hóa ra lại có một cái ôm ấm áp đến mức khiến người ta muốn khóc.

Sau khi Cố Bội Cẩn rời đi, Bùi Gia Mạt đứng một mình ở góc phố đeo tai nghe, đêm trước lễ hội, cảnh hôn nhau và chia ly so với trước đây nhiều hơn, người lạ đi một mình, hoa tươi, bánh xe chạy qua vũng nước trên đường, cô nghĩ mọi người vội vàng đi bộ trên đường về nhà, trong lòng đều cóngười mà mình muốn nhìn thấy.

Ánh đèn xe trong mưa và sương mù chiếu vào cô.

Người đàn ông cúi đầu xuống bước ra khỏi ghế sau taxi vội vàng chạy đến ôm cô.

“Anh về rồi.” Hơi thở nóng hổi ngày mưa ghé sát vào tai cô. 

Bùi Gia Mạt tháo tai nghe ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Dì vừa rời đi rồi ư.”

“Anh biết.” Cố Quyết buông lỏng cánh tay đang ôm chặt cô, hôn lên má và môi cô trong mưa đêm “Anh rất nhớ em.” 

*Lee Moon-se, “사랑이 지나가면”