Cả căn phòng im lặng
Khuôn mặt Cố Quyết ẩn trong bóng tối bất định bên cạnh giá sách. Sau khi bịt mắt lại, các đường nét trên mặt anh trông có vẻ mềm mại hơn bình thường.
Anh cúi xuống và vùi đầu vào giữa ngực cô, thái độ của anh trở nên ngoan ngoãn sau nhiều lần vùng vẫy.
dương v*t cương cứng xuyên qua lớp quần đụng vào bụng dưới của cô, anh giơ tay ôm lấy eo cô, cố tình kéo gần khoảng cách giữa hai người
Ngay cả lúc này, Cố Quyết vẫn cảm thấy mình có lỗi với cô.
Chính hành vi thô lỗ của anh đã làm tổn thương cô.
Cố Quyết hơi cúi đầu xuống, cau mày không nhịn được. “Tôi không biết……” Giọng anh khàn khàn như bị lửa đốt, hơi thở nặng nề, nóng bỏng phả vào da cô.
“Em dạy anh.” Bùi Gia Mạt ngẩng đầu lên, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm tĩnh mạch trên cổ anh, sau đó nâng ngực trái cô đưa lên miệng anh, nói: “Anh trai chỉ cần liếm là nó liền không đau nữa.”
Cố Quyết có thể cảm thấy lúc này mình đã mất bình tĩnh đủ rồi, nhưng sự tỉnh táo cuối cùng còn lại trong đầu anh vẫn bị cô dụ dỗ dễ dàng.
Anh biết mình nên từ chối một yêu cầu như vậy.
Loại hành vi trốn trong bóng tối nhìn trộm anh và loại tình yêu cuồng nhiệt này thực sự không hợp lý, thậm chí có thể nói rằng các hành vi khác nhau của cô từ lâu đã đi chệch khỏi quỹ đạo của người bình thường.
Nhưng…… Cố Quyết lại nghĩ.
Một con gái như cô, cô gái nhỏ bé và ngây thơ như thế này, có thể làm hành động gì tổn thương được anh chứ?
Cô chỉ là thích mình thôi.
Tiếng rên rỉ của cô như nước, nhỏ giọt vào trái tim anh
Chiếc lưỡi mềm mại liếm vào một bên ngực, để lại một vết ướt lớn và vết nước trước khi tìm thấy viên mềm mài màu đỏ. Cố Quyết không nhịn được nghiêng đầu, sống mũi thẳng tắp của chàng trai chạm vào ngực cô.
Ngửi thấy mùi thơm sạch sẽ của cơ thể cô.
Anh bắt chước cách em bé bú sữa bằng cách đưa đầu ti mềm mại vào miệng, liếm mút nhẹ nhàng hết lần này đến lần khác.
Mồ hôi phủ kín trán và cổ anh, xen lẫn với biểu hiện nuông chiều và đau đớn sau khi bị dục vọng thao túng.
Bùi Gia Mạt nhẹ nhàng ôm lấy cái đầu vùi vào giữa ngực cô, đầu ngón tay vuốt ve sau gáy anh.
Đáng thương nhỉ.
Lúc này, anh giống như con chó lớn bị người khác chơi xấu.
Nhận thức biến thái như vậy khiến Bùi Gia Mạt cảm thấy vô cùng phấn khích.
Đầu ti của cô dần dần cứng lên dưới đôi môi và đầu lưỡi ấm áp của anh, giữa hai chân cô đã chảy chút nước ướt át.
Bùi Gia Mạt cúi đầu xuống, ngậm lấy vành tai của anh vào miệng liếm nhẹ, “Anh trai ơi, em khó chịu quá.”
Cố Quyết không biết đêm đó anh làm cách nào để rời khỏi thư viện.
Anh chỉ nhớ rằng sau khi tiếng chuông kết thúc giờ tự học vang lên, cô đã chỉnh lại quần áo rồi hôn nhẹ lên sườn mặt anh.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng động nhẹ.
Những giọng nói và tiếng bước chân ngắt quãng bắt đầu vang lên bên ngoài hành lang.
Tất cả học sinh cuối cấp đã xuống tầng.
Cố Quyết dựa lưng vào giá sách, chậm rãi trượt xuống đất
Tháo cà vạt che mắt anh ra.
Thị giác dần dần lấy lại trong màn đêm mờ ảo.
–
“Em biết tôi từ lâu rồi sao?”
Khi nhận được tin nhắn này, Bùi Gia Mạt đang tắm rửa và chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tắt đèn, phòng ngủ chìm vào bóng tối.
Ánh sáng ấm áp từ màn hình điện thoại chiếu sáng màn đêm.
“Đây là câu hỏi đầu tiên của anh à?” Trong im lặng, cô gõ nhẹ vào bàn phím và hỏi.
3 giây sau, cô nhận được câu trả lời khẳng định, “Ừ.”
Bùi Gia Mạt nghiêng người, dựa vào tường và trả lời: [Sớm hơn anh nghĩ đấy.]
Đầu bên kia điện thoại.
Cố Quyết sau khi tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, nghe thấy âm thanh thông báo tin nhắn, tóc còn chưa kịp lau khô liền nhấp vào điện thoại.
Sớm hơn anh nghĩ ư, chuyện xảy ra lúc nào nhỉ?
Anh chuyển đến trường trung học số 1 vào cuối học kỳ đầu tiên của cấp 3, Trước đó, anh gần như không tiếp xúc với bất kỳ người khác giới nào cùng tuổi ở Trung Quốc ngoại trừ một vài chị em trong đội.
Chỉ có một lần.
Nhiều năm trước, khi anh trở về Trung Quốc sau kì nghỉ, anh gặp một cô bé chạy trốn khỏi nhà trong một cơn mưa lớn.
Nhưng đó chỉ là một cuộc gặp gỡ vội vã, cô gái đang ôm một con mèo hoang đầy máu trong tay, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, dưới màn sương mù mù mịt trông rất đáng thương.
Cô gọi anh là anh trai.
Những ngón tay trắng nõn mềm mại nắm chặt góc áo khoác của anh, cầu xin anh hãy cứu chú mèo con tội nghiệp.
Mặc dù ký ức không bao giờ có thể nhớ lại hình dáng thật sự của cô.
Nhưng anh nhớ giọng nói của cô bé, giọng điệu ủy khuất khi cô khóc.
Rất giống giọng của số mười một.
Cô bé đó tên là gì nhỉ?
Trong im lặng, Cố Quyết cố gắng hết sức nhớ lại.
Anh nhớ rằng cô gái đó đã từng sống trong biệt thự ở góc đối diện nhà dì anh.
Hôm đó, anh đưa con mèo đến bệnh viện rồi trở về nhà dì.
Anh tìm cơ hội vào bếp phụ giúp, nước từ từ chảy qua đầu ngón tay, anh giả vờ thản nhiên nhắc đến: “Dì ơi, dì có biết gia đình sống ở góc bên kia không?”
Người dì trả lời mà không ngẩng đầu lên: “Dì biết, gia đình họ Quý đã sống ở đấy lâu rồi, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì ạ, cháu chỉ hỏi vậy thôi.” Anh thản nhiên cúi đầu xử lý hải sản mua ở chợ.
Dì mỉm cười và không nói gì nữa.
Im lặng hồi lâu, trong tiếng nước chảy đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp: “Cô gái trong gia đình đó tên là gì vậy dì?”
“Hả?” Dì ngước mắt lên, thấy anh hoảng hốt tránh ánh mắt đi, bên tai xấu hổ, người dì chợt hiểu ra, “Ý cháu là cô gái cao, gầy xinh đẹp đó à?”
Cố Quyết không nói gì.
Mím chặt môi.
“Đó là con gái của ngài Quý ấy.” Dì bước đến sờ cái đầu rũ xuống của anh.
Dì nhẹ giọng nói: “Hình như tên là …… Tư Nguyệt gì ấy.”
“Quý Tư Nguyệt.”