Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai

Chương 62




Câu hỏi của Dư Thanh làm Lục Nhã chìm vào suy nghĩ, giống như câu “Tồn tại hay không tồn tại” của Hamlet, đây là một câu hỏi không có câu trả lời. Lục Nhã im lặng hơn mười giây, sau đó quay mặt sang chỗ khác, vừa cầm túi ra ngoài vừa để lại một câu ‘Tối nay mẹ về’.

Sau đó là tiếng mở cửa đóng cửa, có cả tiếng giày cao gót.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn một mình cô nơi trống trải này.

Dư Thanh có chút cảm kích vì Lục Nhã không nằng nặng muốn cô đi theo, nhớ lại hết thảy mọi chuyện đã xảy ra từ tối qua đến hôm nay, cô bất lực buông thõng vai.

Bất ngờ như cơn hồng thủy, một khi vỡ đê thì sẽ không tưởng tượng nổi.

Dư Thanh xuống giường, tắm rửa ăn cơm rồi ra ban công ngồi, ánh nắng ở đó đẹp vô cùng.

Cửa khóa từ bên ngoài nên cô không ra được, một khi Lục Nhã đã làm chuyện gì thì sẽ không để lại đường lui, nếu không tối hôm qua mẹ sẽ không đến thẳng bệnh viện sau khi vừa xuống máy bay.

Một chuyến về nước tham gia triển lãm yên lành bị cô làm thành như hiện trường một vụ tai nạn xe hơi.

Giữa trưa, phục vụ mang cơm trưa đến, lúc đó cô đang ngồi khoanh chân dựa vào tường nhìn cửa kính trước mặt. Thực ra cho dù cửa không khóa, Dư Thanh cũng sẽ không bỏ chạy, cô biết làm vậy sẽ khiến hậu quả chỉ thêm nghiêm trọng hơn.

Phục vụ đặt thức ăn xuống, vừa định đi, Dư Thanh chợt nhảy xuống khỏi ban công.

“Chào cô.” Cô bước đến đó, “Cô cho cháu mượn điện thoại được không?”

Có vẻ như người phục vụ đó đã được dặn trước, chỉ lắc đầu nở nụ cười xin lỗi, sau đó xoay người rời đi, đóng cửa lại. Dư Thanh uể oải cúi đầu, đang không biết phải làm sao, cửa lại bị đẩy ra lần nữa.

Cô nhìn sang, Trương Ngụy Nhiên bước vào.

Dư Thanh hoàn toàn không ngờ người đến lại là người này, cô mở tròn hai mắt đầy kinh ngạc. Dường như Trương Ngụy Nhiên cũng có chút ngạc nhiên ngắn ngủi, từ góc độ mà Dư Thanh không nhìn thấy được, anh cất thẻ phòng vào túi quần.

“Anh tìm mẹ tôi?” Cô lên tiếng trước.

Trương Ngụy Nhiên nhướng mày, im lặng một lúc mới nói: “Có vài chuyện muốn hỏi cô Lục.” Nói xong thì đóng cánh cửa phía sau lại, nhìn quanh căn phòng: “Em ở một mình?”

Dư Thanh đáp “Ừ”, ngồi xuống sofa.

“Mẹ nói đi gặp ai đó tối mới về.” Dư Thanh nhìn thoáng qua cửa, “Sao cô hồi nãy cho anh vào vậy?” Ý cô là nhân viên phục vụ.

“Khách sạn này của tôi.” Trương Ngụy Nhiên ngồi đối diện cô, mỉm cười, “Em nghĩ sao.”

Dư Thanh thầm bĩu môi, cúi đầu nhìn bàn trà thủy tinh, cô giơ tay kéo dĩa cơm trưa nhân viên mới mang lên đến trước mặt mình. Trong phòng khách bỗng xuất hiện thêm một người không biết là bạn hay thù, Dư Thanh suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu.

“Chắc anh ăn rồi mà hả.” Cô nói.

Trương Ngụy Nhiên cong khóe môi: “Ăn rồi.” Rồi nói tiếp, “Em không cần quá khách sáo với tôi.”

Câu này nghe cứ thấy là lạ thế nào, Dư Thanh không thèm nghĩ nữa, cúi đầu bắt đầu xới cơm. Cô không nói gì, dù sao ở một mình cũng chán, mà người này cũng không có ý định đi, thích chờ thì cứ chờ vậy.

Cô ăn bữa cơm này cực kỳ lâu.

Trương Ngụy Nhiên nhìn cô gái trước mặt mình một lúc, rồi chuyển sang nhìn bức kí họa phong cảnh phía sau cô. Một ngày cách đây mười mấy năm, anh mở cửa ra, đập vào mắt anh đầu tiên chính là cảnh trong tranh này.

Trước giá vẽ tranh bên cửa sổ, một người phụ nữ đang vẽ tranh. 

Khi đó Trương Ngụy Nhiên mới vào năm nhất đại học, chàng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi tràn đầy nhiệt huyết, khát khao trở thành Trương Thiên Hựu[1] thứ hai của Trung Quốc.

Giáo viên lúc đó của anh là Dư Tằng, lần nào có dịp đến nhà thầy, anh luôn nhìn thấy người phụ nữ đó.

Hóa ra đó là vợ của thầy.

Sau đó mới biết được họ lấy nhau từ rất sớm, người phụ nữ đó chỉ mới 27 28 tuổi, trông rất bình tĩnh và lạnh lùng.

Mỗi khi anh đến, người phụ nữ đó luôn âm thầm về phòng để nhường lại không gian cho anh và thầy, bóng lưng trông như mới tuổi đôi mươi, không giống người đã có một đứa con sáu tuổi.

Ấn tượng sâu nhất trong tâm trí là một ngày cuối thu của một năm nọ.

Anh đến tìm Dư Tằng báo cáo đề tài, trong chung cư của trường không có thầy, chỉ có người phụ nữ đó. Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu kaki rộng rãi lộ ra xương quai xanh, mái tóc xõa dài, một lọn tóc nhỏ buông ngang vai. Có lẽ do bầu không khí hôm đó thực sự rất tốt, lần đầu tiên Lục Nhã nói chuyện với anh, sau những câu chữ ngắn ngủi, Trương Ngụy Nhiên thấy ánh nắng rơi trên tóc cô.

“Tính tình của cậu thế này, sao lại học đường sắt với anh ấy?” Lục Nhã nở nụ cười rất nhẹ, “Phải đi kinh doanh mới đúng.”

Trương Ngụy Nhiên không bao giờ quên được dáng vẻ của Lục Nhã khi nói câu đó, vẫn điềm đạm và thong dong, trong ánh mắt là sự tán tưởng và khẳng định. Bố cục của căn phòng này cực kỳ giống với căn phòng đó, vị trí ánh nắng rọi vào từ bệ cửa sổ cũng rất giống.

“Anh muốn ngồi đây chờ mẹ về hả?” Dư Thanh hỏi.

Giọng nói đột ngột vang lên kéo Trương Ngụy Nhiên về hiện thực, vài giây sau, anh tỉnh táo trở lại. Trương Ngụy Nhiên nâng cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy.

“Vậy lần sau tôi đến.” Nói xong thì đi ngay.

Mới vừa đi được một bước đã bị Dư Thanh gọi lại, cô cũng đứng lên, do dự hồi lâu. Trương Ngụy Nhiên điềm nhiên nhìn cô, Dư Thanh cúi đầu suy nghĩ một lúc, nghiến chặt răng.

“Cho tôi mượn điện thoại được không?”

Trương Ngụy Nhiên chỉ im lặng một giây, sau đó lấy trong túi ra đưa cho cô, ra ngoài cửa chờ. Vừa lấy được điện thoại, Dư Thanh vừa bấm số vừa đi đến ban công, đợi một hồi lâu mới có người bắt máy.

Nhưng người nói chuyện không phải Lương Tự.

Ở đầu dây bên kia, Trần Bì nói Lương Tự đi tìm bác sĩ để xin xuất viện, Dư Thanh nghe vậy thì sốt sắng. Cô bảo Trần Bì ngăn anh lại, nói mình sẽ đến đó ngay, rồi chợt nhớ ra gì đó nên hỏi vài câu về người đánh nhau tối qua.

“Cậu hỏi Tiết Giáp?” Trần Bì nhíu mày, “Nó là em trai của Tiết Thiên.”

Dư Thanh thắc mắc: “Tiết Thiên?”

“Thì thằng khốn nạn làm Lương Tự ngồi tù hai năm đó.” Trần Bì vừa nhắc tới là giận sôi bụng, nhưng sau đó bản thân ngẩn ra, “Cậu không biết?”

Lương Tự chẳng nói gì hết, sao cô biết được chứ.

Nắng hai ba giờ chiều hắt vào mặt hơi chói mắt, Dư Thanh chầm chậm cúp máy, trả điện thoại cho Trương Ngụy Nhiên, nom vẻ mặt cô rõ ràng không ổn chút nào.

“Có sao không?” Trương Ngụy Nhiên hỏi.

Dư Thanh ngẩn người chừng mười giây như không nghe thấy, sau đó lập tức về phòng thay giày, trước khi Trương Ngụy Nhiên kịp phản ứng, cô đã chạy mất bóng. Cô đứng ở cổng đón một chiếc taxi đến bệnh viện, lúc đến nơi mới nhận ra trên người không có một đồng nào.

Tất cả đồ đạc của cô ở trong khách sạn.

Dư Thanh đứng ở cổng bệnh viện, lục tung cả túi áo lên mà vẫn không thấy bóng dáng một đồng xu nào. Đang lúc ảo não không biết làm sao, phía sau có một người đưa tờ 50 tệ đến.

Dư Thanh ngạc nhiên lẫn mừng rỡ quay đầu lại, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi để râu cười với cô.

“Không đem tiền mà dám đi xe.” Người đó hiền lành nói, “Gấp gáp đi tìm bạn trai phải không.”

Dư Thanh ngượng ngùng mím môi, sau khi bình tĩnh lại thì vội nói cảm ơn, rồi bảo người đàn ông đó chờ cô đi lấy tiền. Nhưng khi vừa chạy vào sảnh bệnh viện, trong đầu cô chợt lóe lên một bóng dáng tương tự, cô chậm rãi dừng chân quay đầu lại nhìn, không thấy ai ở đó nữa.

Trước mặt chỉ là nam nữ hối hả ra vào lấy thuốc trả tiền viện phí.

Dư Thanh băng qua đám đông, vào thang máy lên lầu bốn, chuông thang máy vừa vang tiếng “đing”, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Lương Tự mặc đồ bệnh nhân, tay trái quấn băng, tựa vào bức tường đối diện, lặng lẽ nhìn cô không nói lời nào.

Cô sải bước ra ngoài, cửa thang máy đóng lại.

Có lẽ do lúc nãy chạy vào nên tóc cô hơi rối, vài sợi tóc dính vào má, ánh mắt long lanh trong veo. Lương Tự nhìn cô, chống lưỡi bên má, sau đó giơ tay kéo cô vào cầu thang phía sau, dùng chân đá cửa.

Lưng cô áp vào tường, anh cúi xuống hôn.

Lương Tự vòng tay trái ra sau đầu cô, nâng mặt cô lên hôn, Dư Thanh sợ trúng vết thương của anh nên không dám nhúc nhích. Hai người như đã lâu lắm rồi không gặp nhau, ai cũng tham lam mùi hương và hơi thở của đối phương.

Dư Thanh nhẹ nhàng giơ tay ôm eo anh.

Cô ngửa đầu đón lấy nụ hôn mãnh liệt như lửa của anh, môi bị đầu lưỡi của anh khuấy đảo đến mức thở hổn hển. Trong một góc nửa tối nửa sáng, bóng của hai người chồng lên nhau, như dây leo quấn chặt lấy nhau.

Sau cơn nhiệt tình ngắn ngủi, Dư Thanh vùi đầu trước ngực anh.

Cô thỏ thẻ gọi anh đầy đáng thương: “Lương Tự.” Sau đó không nói gì nữa. Anh đặt cằm trên đỉnh đầu cô, tay trái ôm eo cô, ngón tay xoa nhẹ vải áo.

“Mệt không em?” Anh thấp giọng hỏi, “Muốn vào ngủ một lát không?”

Dư Thanh trong lòng anh khẽ gật đầu.

Lúc đó trong phòng bệnh không có ai, mấy ông cụ đã xuống sân phơi nắng. Dư Thanh thực sự đã kiệt sức, cô ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh của anh nhắm mắt lại, Lương Tự đắp chăn cho cô, ngồi xuống ở chiếc ghế bên cạnh.

Cô ngủ rồi, Lương Tự mới ra ngoài hút thuốc.

Trần Bì gọi tới hỏi tình hình thế nào, lúc đó cậu đến đây vì những gì chú Đàm đã dặn dò về cuộc thi cho ban nhạc underground, nào nghĩ ngợi gì nhiều, không ngờ gây ra chuyện này, sau đó lập tức bỏ của chạy lấy người. Nghe thấy tiếng Lương Tự phả mạnh ra một làn khói, Trần Bì hỏi Dư Thanh sao rồi.

“Ngủ rồi.” Lương Tự cúi đầu nhìn điếu thuốc đang cháy, “Không hỏi gì hết.”

Trần Bì thở dài, Lương Tự cúp máy.

Trên hành lang là những người bình thường của thành phố này qua lại không ngớt, già trẻ gái trai ai cũng mặt nhăn mày nhó. Lương Tự xuống lầu làm xong hết các thủ tục còn lại mới về phòng bệnh, ngồi đó đến khi Dư Thanh thức dậy.

Đã ba tiếng kể từ khi cô đến đây.

Dư Thanh vẫn nhắm mắt, nhưng đã dựng đứng tai lên nghe Lương Tự nói chuyện với một ông cụ trong phòng, ông cụ kia bật cười, anh cũng cười. Nụ cười đó nhẹ bẫng, cuối cùng cô cũng mở mắt nhìn anh.

Lương Tự đã thay áo thun và quần jean hôm qua.

“Dậy rồi hả.” Anh cong khóe môi, “Muốn ngủ nữa không?”

Dư Thanh lắc đầu ngồi dậy, cô ngây người nhìn anh nói chuyện và cười với mình. Lương Tự cúi người xách đôi giày của cô ở mép giường lên, vừa hơi ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt nghiêm túc của cô.

“Mang giày vào.” Anh nói, “Tụi mình đi gặp mẹ em.”

Hốc mắt Dư Thanh chợt đỏ hoe, mũi chua xót, như thể chỉ một giây sau thôi nước mắt sẽ trào ra. Cô không biết Lương Tự nghĩ thế nào, nhưng chắc chắn Lục Nhã sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, có lẽ anh sẽ phải đối mặt với trận chiến ác liệt khó đánh nhất.

“Mẹ em dữ lắm đó.” Cô nói.

“Đánh không đánh lại mắng không cãi lại.” Lương Tự cười, “Chịu không?”

Nước mắt của Dư Thanh lập tức rơi lã chã, như hạt châu bị đứt không ngừng rơi xuống. Cô xấu hổ khụt khịt mũi, mấy ông cụ đang chơi cờ trong phòng nhìn sang bên này.

Nhiệt độ Bắc Kinh hôm đó là 38 độ.

Họ đến khách sạn vào khoảng sáu giờ rưỡi chiều, tay của Dư Thanh trong lòng bàn tay anh đã đầy mồ hôi. Hai người ra khỏi thang máy ở tầng bảy, Dư Thanh lo Lục Nhã không có ở trong, bảo anh đứng đây chờ.

Cô vào trong nhìn trước.

Cửa phòng không đóng chặt, mở một khe hở nhỏ, Dư Thanh nghĩ có lẽ Lục Nhã đã về. Cô nghiêng đầu nhìn Lương Tự đang đứng ở cuối hành lang, đang định vẫy tay bảo anh đến, chợt nghe thấy tiếng nam nữ khẽ thở hổn hển bên trong.

Đầu Dư Thanh ong một tiếng, tay cứng như khúc gỗ hơi đẩy vào một chút.

Ở huyền quan, một nam một nữ đang áp sát vào nhau, người phụ nữ muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng lại đón nhận những cái vuốt ve nóng bỏng của người đàn ông đó. Nghe thấy tiếng động, đôi nam nữ dừng lại nhìn sang, nhưng không thấy có gì ở cửa.

_______________

Chú thích

[1] Trương Thiên Hựu là kỹ sư đường sắt đầu tiên của Trung Quốc, được biết đến là “cha đẻ” của ngành đường sắt Trung Quốc và kỹ thuật Trung Quốc hiện đại.