Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai

Chương 58




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc nói câu này, Dư Thanh không biết mình đã căng thẳng cỡ nào, cô quay lưng lại với anh, nhìn về phía ban công. Bên đó có ánh sáng lờ mờ nhấp nháy, giống như nhịp tim đang không ngừng nhấp nhô.

Hồi lâu vẫn không nghe tiếng động nào từ phía sau.

Dư Thanh túm chăn, nín thở không dám nhúc nhích. Yêu nhau bao năm nay anh vẫn luôn kiềm chế, chưa bao giờ vượt qua dù chỉ nửa bước. Bình thường chỉ nắm tay ôm ấp, nhiều nhất cũng chỉ là hôn nhau, cô không phải là cô gái bảo thủ, sao có thể không biết sức chịu đựng của anh.

Bầu không khí yên tĩnh suốt vài phút.

Dư Thanh không biết phải nói gì để phá vỡ sự im lặng này, lời nói đến môi rồi lại vòng quanh đầu lưỡi hồi lâu. Trong phòng mở điều hòa nhiệt độ thấp, cô vừa định lên tiếng, lưng chợt cứng đờ.

Cơ thể nóng hầm hập của anh lặng lẽ áp sát vào.

“Đang nghĩ gì thế?” Anh hỏi nhỏ.

Dư Thanh cắn môi dưới: “Không nghĩ gì hết.”

Giọng cô rất khẽ, còn hơi kéo dài, ngay đó nghe thấy tiếng cười thấp của anh. Lương Tự giở chăn ra, đến gần cô hơn, nở nụ cười nhẹ, rồi chầm chậm phả ra một hơi thở.

Cô thở nhẹ ra, cổ họng như thắt lại.

Lương Tự rũ mắt nhìn khuôn mặt cô trắng nõn, cơ thể chưa từng trải đời toát ra mùi sữa nhàn nhạt.

Anh vùi mặt vào cổ cô hít một hơi thật sâu, chân của hai người kề sát nhau dưới tấm chăn.

“Sợ không?” Anh hỏi.

Dư Thanh có thể cảm nhận được những sợi lông dài trên bắp chân anh cọ vào da mình, có cả mùi xà phòng trên người anh và hơi nóng quẩn quanh bên cổ. Chuyện này dường như xảy ra một cách tự nhiên, không bất ngờ không nao núng, giống như ngủ một giấc rồi thức dậy.

Cô chầm chậm lắc đầu.

Mọi thứ trong đêm yên tĩnh này diễn ra một cách bình tĩnh và suôn sẻ, và cô vẫn luôn tin chắc là thế kể từ khi biết anh vào năm năm trước. Tay của Lương Tự đã bắt đầu di chuyển xuống phần đùi dưới đầm ngủ của cô, Dư Thanh giật mình run lên, rồi lại cắn răng chịu đựng.

Nụ hôn của anh quanh quẩn cơ thể cô.

Từ trán đến mắt đến mũi đến cằm, cuối cùng môi dừng lại trên xương quai xanh, mút vào thật nhẹ. Hai bàn tay không chịu nằm yên kia đã vén đầm ngủ lên, luồn vào quần lót, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển bên trong nơi mềm mại của cô.

Dư Thanh nhắm hai mắt, đầu ngửa ra sau, cố nén tiếng thở dốc.

Anh nhìn cô gái bên dưới vẫn yên lặng mặc anh muốn làm gì thì làm mà lòng nhói lên, vuốt ve và làm màn dạo đầu rất lâu, rồi khi bóng trăng trắng ngà buông xuống giường mới mạnh mẽ vào trong. Sau đó đèn tường bị anh tắt đi, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc khe khẽ và tiếng gầm trầm thấp nặng nề.

Như thể lúc này đêm dài chỉ mới bắt đầu.

Trong khoảnh khắc tỉnh táo cuối cùng, Dư Thanh chỉ nhớ được gương mặt của anh, vừa cứng rắn vừa dịu dàng. Sau đó từng lỗ chân lông quen thuộc với mùi hương và hơi thở của anh, đó là cảm giác an toàn dù trời có sập cũng không hề sợ hãi.

Sáng hôm sau, sắc trời còn tối, cô đã thức dậy.

Tối qua Dư Thanh đã ngủ một giấc trước khi chuyện đó xảy qua, lúc này không còn buồn ngủ chút nào. Cô vẫn còn gối đầu trên cánh tay anh, nằm trong lòng anh, mới nhúc nhích rất nhẹ thì Lương Tự giật mình mở mắt ra.

Anh cười với cô, Dư Thanh lập tức cúi đầu.

Từ thời niên thiếu đến hiện tại, sau ngần ấy tháng năm, họ đã trải qua quá nhiều chuyện, dường như bây giờ đột nhiên đã trọn vẹn, ngay cả có đau khổ hơn cũng không còn cảm thấy đau khổ nữa, vì họ vẫn bên nhau, chưa từng chia lìa.

Dư Thanh từng nghĩ, nếu bên anh cả đời này, thì họ sẽ như thế nào đây? Anh có thể chơi những bản nhạc hay cho cô nghe mỗi ngày, nhạc rock cũng được, folk cũng được, đều là giọng hát của anh, là cuộc sống mà cô thích.

Vẫn còn nhớ hồi học cấp ba, anh đàn hát cho cô nghe dưới tầng hầm của trường, dường như trong khoảnh khắc ấy đã muốn bên anh cả đời, như những điều hay được miêu tả trong tình yêu, là ấm áp dịu dàng, là “tình trong như đã mặt ngoài còn e”.

Lương Tự cúi đầu nhìn cô trong im lặng, đôi mắt đảo quanh, như đang nói gì đó, nhưng lại như không nói gì. Anh hơi nghiêng người, nhìn cô, bật cười ra tiếng.

“Tụi mình đã thế này rồi.” Anh cố ý trêu cô, “Mà vẫn không dám nhìn anh?”

Một lúc sau, cô chạm vào ngực anh rồi véo nhẹ một cái, Lương Tự rít lên một tiếng cực kỳ “lố”.

“Anh cố ý chứ gì?” Cô ngẩng đầu hỏi.

Cô nàng này hờn dỗi nhíu mày, trong ánh mắt ngập tràn bóng dáng anh.

Lương Tự không nói gì nữa mà cúi đầu hôn, một bàn tay phủ lên ngực cô. Hồi đó trông như sân bay, bây giờ vẫn không phải lớn lắm nhưng một tay có thể ôm hết, vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

Trong chăn, cả hai đều trần trụi.

Sáng mùa hè có ve kêu chim hót, trong hẻm có tiếng quét sân vào sáng sớm của người lớn tuổi. Tối qua anh làm rất nhẹ nhàng, chẳng dùng bao nhiêu sức, lúc này vừa mới cử động thì cô đã than mệt.

Mèo béo trong tủ đẩy cửa tủ mở ra một khe hở nhỏ.

Căn phòng không lớn lắm, nồng nặc mùi sau đêm tình nồng, màn cửa dày nặng chắn hết ánh sáng. Dư Thanh vùi mình trong lòng anh, khép hai mắt, lại chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Đợi cô ngủ rồi, Lương Tự mới rón rén bước xuống giường.

Anh tắm rửa đơn giản, đứng hút hết một điếu thuốc trong nhà vệ sinh mới ra ngoài, thân trên để trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần jean. Nhìn cô nhỏ nhắn nằm trên giường, Lương Tự chỉ cảm thấy lòng mình quá đỗi ấm áp và dễ chịu.

Kỳ Kỳ nhìn qua khe hở chán chê rồi mới duỗi chân nhảy ra ngoài.

Lương Tự xốc chăn lên, dựa vào đầu giường đọc bản nhạc, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô.

Lúc thức dậy lần nữa, Dư Thanh cứ nghĩ anh đi rồi, vừa ngước mắt lên thì thấy anh điềm tĩnh cúi đầu nhìn cô, bản nhạc trong tay đã bị cầm ngược. 

“Anh không đi làm hả?” Trời sáng rồi.

Lương Tự lười nhác đáp: “Xin nghỉ một ngày.”

Nói xong, anh ném đồ trong tay đi rồi nằm xuống, Dư Thanh vẫn còn hơi ngại nên ôm chặt chăn, chỉ ló đầu ra. Lương Tự bật cười, rút tay đang gối sau đầu ra véo cằm cô.

Rồi cúi đầu đặt một nụ hôn lên khóe môi cô.

Dư Thanh tránh môi anh, thẹn thùng rên khẽ ‘Anh làm gì thế’, giọng nói đó làm cả người Lương Tự mềm nhũn. Anh đặt đầu cô lên cánh tay mình, gác cằm mình lên tóc cô.

“Sao anh không nói gì?” Cô vẫn nhìn xuống.

Mèo béo đang duỗi người ngoài ban công kêu meo meo, ngoài đường có trẻ con vừa chạy trong hẻm vừa hát ‘Mặt trời đỏ mọc ở đằng đông’. Lúc này trong phòng chỉ có mùi thơm thoang thoảng của buổi sáng, cánh mũi chỉ cần hít nhẹ vào là có thể ngửi thấy mùi hương cơ thể cô.

“Anh đang nghĩ em gan tới vậy từ hồi nào.” Giọng Lương Tự hơi trầm, “Dám chạy tới đó nhậu nhẹt.”

Dư Thanh cười tủm tỉm: “Em có nhát gan bao giờ đâu.”

Nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau khi cô bỏ nhà đi, khi cô đứng trước đồng cỏ rộng lớn hỏi “Cậu thấy mình thế nào”, cô đặt hết tâm tư vào giấc mơ nhạc rock của anh để quyết định đi thành phố nào mới có tương lai, không màng bất cứ chuyện gì mà đợi anh ra ngoài, ngay cả khi anh chỉ có hai bàn tay trắng cũng đi cùng anh không chút do dự.

Ánh mắt Lương Tự trở nên mềm mại vô cùng: “Không nhát thật.”

Lúc này cô gái trong lòng hơi nhúc nhích, hai tay chầm chậm ôm lấy cổ anh, cả người áp sát vào người anh. Bộ ngực mềm mại lướt qua ngực anh, cô vùi mặt vào cổ anh.

Hai người không nói gì, chỉ nằm đó hồi lâu.

Đến khi nghe thấy bụng cô kêu rột rột mới rời khỏi giường, hai người ra ngoài ăn sáng rồi dạo phố chốc lát.

Dư Thanh thích mấy món đồ cổ xưa cũ kỹ, nắm tay anh lang thang khắp các con hẻm cũ ở Bắc Kinh.

Trên đường đi, Lương Tự không nhịn được mà hỏi: “Em không mệt?”

Dư Thanh nghiêm túc lắc đầu: “Đâu có mệt.”

Thấy gương mặt cô ngây thơ trong sáng, Lương Tự mỉm cười. Đầu hẻm có một ông cụ bán hoa được nhiều người vây quanh, Dư Thanh lập tức dời sự chú ý, chạy thẳng đến chỗ đó nhìn tây ngó đông.

Lương Tự đứng đằng xa nhìn cô, từ từ đến gần.

Cô ôm trong lòng một chậu lá xanh có nhiều nụ hoa màu trắng, quay đầu lại hỏi anh thấy đẹp không. Lương Tự cười nói đẹp, lấy tiền trong túi quần. Trên đường về, cô cứ khăng khăng đòi tự ôm cho bằng được.

“Tên nó là thuận buồm xuôi gió[1].” Gương mặt cô sáng sủa, “Còn có tên khác là rượu ngon.”

Lương Tự đút tay vào túi quần đi cạnh cô, nắng chiều đẹp vô cùng. Họ đi bộ rất lâu trong con hẻm cũ đó, như thể đã quay về con hẻm dài ở thôn Tiểu Lương.

Tháng chín năm đó chầm chậm đến.

Mọi chuyện ở tiệm đàn diễn ra cực kỳ suôn sẻ, cả ba đã hoàn thành một bài post rock.

Lão Đàm dự định để họ tự tổ chức một buổi biểu diễn, cũng tức là họ phải tự bỏ tiền ra thuê địa điểm và dựng sân khấu.

Những ngày đó, ai giúp được đều cùng giúp đi giới thiệu.

Trần Thiên Dương quen biết rất nhiều người, lúc đến từng phòng ký túc xá bán mỹ phẩm cũng không quên kêu gào các chị em đến xem. Dư Thanh sẽ chạy tới tiệm đàn khi không có tiết, thỉnh thoảng nhìn thấy Lý Vị lượn lờ qua lại ngoài cửa.

Buổi biểu diễn vào ngày 25 tháng 9.

Hôm đó mọi người bận tối mắt tối mũi ở địa điểm diễn, đến chiều thì dựng xong, âm thanh cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ khán giả đến.

Trưa đó Dư Thanh và Trần Thiên Dương không ăn uống gì, lúc này hai cô gái xung phong đi mua đồ ăn, nhóm Lương Tự ngồi trong một góc hút thuốc.

Trần Bì hơi lo: “Mày nghĩ có người tới không?”

Từ đầu đến cuối lão Đàm không hề can thiệp, tổ chức thế nào do tự họ làm tất. Họ thuê một sân thể dục bỏ hoang ở Trung Quan Thôn, rộng chừng vài trăm mét vuông, chỉ cần số người đến xem kha khá thì đã xem như có một khởi đầu tốt.

“Bên Trần Thiên Dương thì không phải lo.” Lý Vị làm như thản nhiên nhìn thoáng qua Chu Hiển, “Khả năng tuyên truyền của cô ấy trước giờ rất tốt.”

Lương Tự hút thuốc, nhìn về phía cửa, ánh mắt trầm tĩnh.

“Tao cũng có đăng bài trên diễn đàn trường.” Trần Bì nói, “Lần diễn hồi đó của tụi mình có phản hồi tốt lắm, chỉ là lâu quá rồi, không biết còn ai nhớ tới Hằng Tinh Nhỏ không nữa.”

Chu Hiển cúi đầu chỉnh dây đàn guitar.

“Cái cô nàng MC cua mày ấy, còn nhớ mà hả.” Trần Bì đụng Lương Tự một cái, trêu anh, “Có đến không?”

Lương Tự cho ánh mắt lạnh lùng: “Muốn ăn đập đúng không.”

Nửa tiếng sau Dư Thanh và Trần Thiên Dương quay lại, tay xách theo cơm hộp đưa cho họ. Trần Thiên Dương ngồi cạnh Lý Vị, Lương Tự chưa kịp động đũa thì điện thoại vang lên. Anh đến chỗ khác nghe máy, lão Đàm hỏi vài câu rồi thôi.

Vừa xoay người lại, thấy Dư Thanh đứng đằng sau cầm theo hộp cơm của anh.

“Không có gì đâu hả anh?” Cô hỏi.

Lương Tự nhận hộp cơm, mỉm cười: “Không có gì.”

Trên thực tế thì hiệu quả của buổi diễn năm đó thực sự rất tốt, đến chiều tối, cứ chốc chốc lại có người đến.

Với tình hình lúc đó, có hai trăm người đến thì đã là rất ổn rồi, nhưng không biết ai đó giúp đỡ mà có vài nhóm nhạc underground khá giỏi cũng mang theo người đến cổ động.

Bầu không khí trên sân khấu bùng nổ

Buổi diễn kéo dài một tiếng rưỡi, ban đầu ba người diễn vài bài solo, cuối cùng cả nhóm biểu diễn bài post rock mới sáng tác làm màn trình diễn kết thúc. Lương Tự trên sân khấu gảy dây đàn, giọng hát rất trầm rất thấp. Dư Thanh đứng ở một nơi không người bên trái khán đài dõi theo từ đầu đến cuối, trong ánh mắt là niềm tự hào kiên định không thể giấu được.

Một cảm xúc không thể nói thành lời quẩn quanh nơi sân khấu.

Anh đứng đó một cách thoải mái, mặc chiếc áo sơ mi đen, tay áo dài đến khuỷu tay, ôm đàn guitar trong lòng, ngón tay chỉ lướt nhẹ thì giai điệu đã vang lên. Chiếc ngà voi trên sợi dây màu đen quanh cổ chậm rãi đung đưa cùng với những cái nhịp đầu theo tiết tấu, gương mặt nghiêng rắn rỏi đó mạnh mẽ như núi cao.

Đèn sân khấu chiếu xuống người anh.

Họ hát hết bài này đến bài khác trong dòng cảm xúc đó, đến khi hoàn toàn kết thúc, dưới sân khấu vẫn còn người kêu hát tiếp. Lúc đó âm thanh quá lớn, điện thoại Dư Thanh vang lên vài phút cô mới hoàn hồn lại, vừa thấy là Lục Nhã gọi thì vội vã chạy tới một nơi yên tĩnh bên ngoài nghe máy.

Dòng người dưới sân khấu lần lượt ra về trong tiếc nuối.

Cũng có mấy cô gái trẻ chen lấn xô đẩy, Trần Bì vẫn ở trên sân khấu nói vài câu hài độc thoại để giữ trật tự. Lúc đó Lương Tự tìm khắp nơi mà không thấy Dư Thanh đâu, gọi điện cũng không được, vậy là ra sau sân khấu tìm.

Trong góc, Lý Vị áp Trần Thiên Dương vào tường, đầu cúi xuống.

Chu Hiển chỉ đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm hai người đó.

Lương Tự sờ mũi, đặt tay bên miệng ho khan vài cái rồi quay mặt đi. Chu Hiển dửng dưng xoay người bỏ đi, Trần Thiên Dương đỏ mặt chạy về hướng khác.

Lý Vị cúi gằm mặt, dựa lưng vào tường.

“Mày liệu mà làm đi.” Lương Tự đến gần, một tay đút túi quần.

Lý Vị bất lực cười hừ, nếu một người chủ động quá lâu mà vẫn không được đáp lại, thì thực sự không nên bám víu nữa.

Lương Tự ngước mắt lên nhìn vẻ mặt thất vọng và cô đơn của thằng nhãi này, thở dài một hơi nặng nề.

“Người ta nói nỗ lực ắt sẽ thành công còn gì.” Lý Vị nhìn nơi tối tăm phía trước, giọng đều đều, “Hai ngày trước tao đến bệnh viện bán thiết bị y tế, đứng ngoài cửa phòng bác sĩ đợi mòn mỏi, khi người ta bước ra lần thứ ba, tao tưởng là có cơ hội rồi.”

Trần Bì đang trên sân khấu nói hài độc thoại về đời người.

“Mày biết ông bác sĩ đó nói gì với tao không.” Lý Vị tự giễu, “Ông ta nói tôi muốn đi vệ sinh, cậu cũng muốn đi theo hả?”

Lương Tự nhìn xuống mặt đất đầy bụi bặm, rồi lại ngước mắt lên.

“Làm gì cũng không suôn sẻ.” Lý Vị nói, “Ngay cả chuyện này cũng khó bỏ mẹ.”

Một người đuổi một người trốn, cuối cùng không ai có kết cục tốt đẹp, mỗi người một gánh nặng.

Trong đầu Lý Vị hiện ra gương mặt lãnh đạm, vẻ mặt như một vũng nước đọng không hề gợn sóng của người nào đó.

“Cứ phải bị đời đánh bầm dập tơi tả mới nên người được.” Lý Vị lạnh lùng nhếch môi, “Con người sống thực sự quá mệt mỏi.” (Truyện được edit bởi Sqsq1306 và chỉ đăng trên WordPress này) 

_________________

Chú thích

[1] Ở Việt Nam mình gọi cây này là “lan ý”, còn có tên gọi khác là lục cự nhân, bạch môn, thuận buồm xuôi gió, hạc trắng,…