Mặt cô càng ửng đỏ hơn dưới tác dụng của cồn.
Lương Tự khi còn trong tù đã nghĩ đến thời khắc này không biết bao nhiêu lần, anh chậm rãi cúi đầu giả vờ muốn hôn. Ngay khi hai cánh môi sắp chạm vào nhau, cô đặt hai cánh tay trước ngực, đầu từ từ rụt lại, trong cổ họng thốt ra tiếng “Ừm” nhẹ nhàng ngắn ngủn.
Lương Tự bật cười, cuối cùng chạm môi lên trán cô.
Quán bar hỗn loạn và ồn ào, hai người lề mề một hồi, rồi anh nắm tay cô kéo ra ngoài. Gió mùa thu lướt qua bụi hoa và cây cối bên đường, xe ô tô không ngừng qua lại bên bụi hoa, hai người lặng lẽ đi dọc theo đường phố.
Cô cảm nhận được độ ấm nơi lòng bàn tay anh, dần nở nụ cười.
“Ngày mai anh vẫn phải đi làm hả?” Dư Thanh ngẩng đầu hỏi anh.
“Ừm.” Ngón tay cái của anh sờ mu bàn tay mềm mại như không xương của cô, “Mới học nghề không bao lâu, không được nghỉ hai ngày nhiều.”
Dư Thanh khẽ cúi đầu đáp “Ò”.
“Sáng anh phải đến tiệm xe, tối còn phải đến quán bar.” Cô nhíu mày tính toán thời gian, rồi ngước mắt nhìn anh, “Về ngủ nghỉ cũng nửa đêm rồi, có cực quá không anh?”
“Bây giờ là lúc phải chịu cực.” Anh cười láu cá, “Không thì sao sau này nuôi em được.”
“…” Dư Thanh quay đầu đi, lộ ra vẻ hục hặc của mấy cô bé, “Ai cần anh nuôi.”
Lương Tự chồm đến gần, cười cười hỏi cô: “Sao mặt đỏ thế?”
Bên cạnh có một đôi nam nữ đạp xe chạy ngang qua, tiếng cười đùa đến gần rồi đi xa. Cô quay đầu lại trừng anh một cái rồi véo cánh tay anh, Lương Tự thốt tiếng xuýt xoa đúng như dự đoán, thấy vẻ mặt “Anh làm gì được em” của cô thì bật cười.
Mới đi được vài bước, Dư Thanh đứng khựng lại.
“Sao không đi nữa?” Anh hỏi.
Dư Thanh mở to đôi mắt long lanh nhìn chiếc ô tô nhỏ bên đường phía trước, Lương Tự nhìn theo ánh nhìn của cô. Anh liếm khóe môi khô khốc, liếc nhìn phản ứng của cô gái bên cạnh.
“Sao xe kia cứ lắc lên lắc xuống vậy?” Cô hỏi cực kỳ nghiêm túc.
Lương Tự: “…..”
Anh nhanh chóng bước đến trước mặt cô chắn tầm nhìn, lấy đại cái cớ nào đó cho qua chuyện. Sau đó giơ tay chặn một chiếc taxi đưa cô về trường, xe chạy đi rồi mà cô vẫn muốn thò đầu ra cửa xe nhìn, bị tay anh xoay ngồi lại.
“Chỗ này lộn xộn có gì đẹp mà nhìn.” Anh nói.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn nhìn dòng xe qua lại trước mặt. Về đến trường đúng kịp giờ giới nghiêm, Dư Thanh chạy vào một giây trước khi dì quản lý đóng cửa ký túc xá.
Nhìn bóng dáng của cô, Lương Tự nở nụ cười nhẹ nhõm.
Lại thêm một đêm khuya khoắt mới về nhà thuê, anh cởi quần áo đi tắm rửa. Không gian chỉ vài mét vuông bốc hơi nghi ngút, nước vòi hoa sen chảy xuống lồng ngực rộng rãi. Dưới ánh sáng mờ nhạt là cơ bắp săn chắc và vòng eo gọn gàng, gợi cảm và mạnh mẽ của chàng trai, nơi bên dưới thẳng đứng ngo ngoe rục rịch. Lương Tự vuốt mặt, trong đầu chợt hiện ra đôi môi ửng hồng của cô, nhàn nhạt, mềm mại, khi còn niên thiếu đã muốn chạm vào.
Chỉ tích tắc đã ướt.
Anh tự mình cấp tốc giải quyết, sau đó thở hắt ra một hơi, quấn khăn tắm quay về giường, nước trên tóc từng giọt từng giọt chảy xuống theo sườn mặt. Lương Tự lắc đầu, sờ tìm điếu thuốc bên mép giường, châm lên.
Trong bóng đêm sâu thẳm, màn hình di động sáng lên.
“Không ngủ được.” Tin nhắn của cô ngoan ngoãn nằm trong đó,
“Anh đang làm gì?”Lương Tự nhìn chằm chằm chín ký tự bao gồm cả dấu câu lẫn kiểu chữ Minh Tự cỡ chữ số 5, ánh mắt thâm trầm, như thể cô đang bên cạnh mình cất giọng dịu dàng nhỏ nhẹ và vô cùng ấm áp. Anh nghiến răng cắn chặt điếu thuốc bên khóe môi, phía dưới lại ướt.
Anh nhanh chóng ấn phím:
“Đi ngủ nhanh.”Sau khi ấn gửi, anh nhíu chặt mày, rít mạnh một hơi thuốc lá, đốm lửa đầu điếu thuốc rất sáng, sáng đến nỗi có hơi chói mắt, có thể thấy được anh đã phải dùng rất nhiều sức. Mắt lóe lên vẻ ranh mãnh, lại bấm thêm mấy chữ gửi đi.
“Không là anh xốc chăn lên bây giờ.”Thế là điện thoại không còn tiếng động, Lương Tự biết tỏng cô đang đỏ bừng mặt vùi trong chăn như mèo. Anh cụp mắt nhìn thoáng qua cái chỗ cao cao bên dưới khăn tắm, nhẫn nhịn hút cho hết một điếu thuốc.
Một lát sau, trong phòng có tiếng gầm gừ và rên rỉ của chàng trai.
Hôm sau thức dậy, tinh thần của anh không ở trong trạng thái tốt nhất, nhưng vừa chui xuống xe tháo gỡ linh kiện là như thay đổi thành người khác. Ngoài hát ở quán bar, đây cũng xem như công việc hiện tại của anh, mặc dù trước đây cũng từng tiếp xúc với mấy chuyện sửa chữa này, nhưng khi tìm hiểu bài bản các cách thức thì thực sự không dễ dàng.
Hôm đó trong tiệm khá nhiều việc, thợ nào cũng bận bù đầu bù cổ.
Lương Tự đang đứng sau thợ chính quan sát, bên ngoài có người gọi anh ra giúp. Lúc đó đang là giữa trưa nắng gắt, anh chạy ra, thấy một chiếc BMW màu đen dừng ở khu rửa xe. Cách đó không xa là một người phụ nữ mặc váy ngắn đang nghe điện thoại, quay lưng lại với anh.
Anh đi tới chỗ dụng cụ lấy máy rửa.
Khoảng năm phút sau, người phụ nữ đó cúp máy, chầm chậm bước qua, ngay khi nhìn thấy Lương Tự thì lưng cứng đờ. Anh cũng ngước mắt nhìn một cái, ánh mắt bình thản như thể nhìn một người xa lạ.
“Cho hỏi cô muốn rửa thường hay rửa dung dịch?” Giọng anh lạnh nhạt và bình thường.
Hứa Kính chậm rãi đi về phía anh, chỉ cách mười mấy bước mà phải mất một lúc. Anh mặc áo sơ mi đen cũ và nhăn nhúm, ống quần xắn trên mắt cá chân. Tóc tai trông rất ngắn và cứng, đôi môi mỏng mím chặt, sắc mặt tối sầm.
“Cậu đến Bắc Kinh hồi nào vậy?” Hứa Kính hỏi.
Gió lạnh thổi qua dưới chân, mái tóc dài của Hứa Kính bay nhẹ. Một đôi mắt nhìn anh thật sâu, chất chứa trong đó là sự phức tạp khó tả.
“Rửa thường hay rửa dung dịch?” Vẫn lạnh nhạt như cũ.
Hứa Kính nói: “Rửa dung dịch.”
Rửa xong một chiếc xe đã là bốn mươi phút sau. Xong việc, Lương Tự lùi ra sau gọi một chàng trai đến nói “Cậu qua đó thu tiền” rồi đi vào trong, không cho Hứa Kính cơ hội để nói một câu nào. Nếu không phải do màn hình hiển thị “Tiết Thiên” đang gọi đến, có lẽ vẫn có thể nói chuyện.
Trước khi đi, Hứa Kính nhìn thoáng qua tiệm xe đó một lần rồi mới lái xe đi.
Nhiệt độ trong tiệm hơi cao, phải làm việc nên càng nóng hơn nữa. Anh nằm dưới gầm xe suốt cả chiều hôm đó, áo ba lỗ màu đen thấm đẫm mồ hôi dính sát vào ngực. Miệng anh ngậm cờ lê, một tay vịn khung xe, một tay cầm kềm vặn ốc.
Lúc đó, Dư Thanh đang ngồi trong thư viện đọc
Giáo trình kiến trúc của Herzberg.
Những khoảng trống trong sách đã bị cô vẽ bừa truyện tranh vào, nhìn cũng biết sự chú ý của cô đã không còn ở trên sách từ lâu. Cô chống cằm, lướt chiếc điện thoại mãi không có âm thanh tin nhắn, nghiêng đầu liếc nhìn hàng cây úa vàng ngoài cửa sổ.
Rõ ràng hôm nay là thứ bảy, mà anh vẫn phải đi làm kiếm tiền.
Dư Thanh suy nghĩ lung tung một hồi rồi dọn dẹp sách vở rời đi, quay lại ký túc xá thay quần áo, xách theo một chiếc túi nhỏ rồi ra ngoài. Mới đi đến cổng ký túc xá thì gặp Trần Thiên Dương mới đi làm về, cô bạn nhìn chằm chằm vào cô từ đầu đến chân.
“Dạo này ngày nào cậu cũng về trễ lắm…” Trần Thiên Dương cố ý dừng lại, “Hẹn hò?”
Dư Thanh mỉm cười cởi mở, chỉ vào chân của cô bạn.
“Cậu bị tuột dây giày kìa.” Sau đó đi vòng qua. Hôm qua anh có nói sơ qua vị trí của tiệm xe, Dư Thanh ngồi xe đến khu đó nhưng bị lạc đường. Trong một loạt dãy hàng quán dài, cứ cách một đoạn là có một tiệm sửa xe, cô nhìn hoa cả mắt mà vẫn không tìm được.
Đang định gọi điện cho anh, chợt thấy bóng dáng đó bên đường.
Anh đang ngửa đầu uống nước suối, chỉ ừng ực vài ngụm đã thấy đáy. Sau đó ném cái chai vào thùng rác bên cạnh, đốt điếu thuốc, ngồi xổm hút thuốc. Hình như đã mệt lả người, còn thấy được mấy sợi tóc ướt trên trán.
Gắng sức bạt mạt thế này mới là Lương Tự.
Cả một vùng áo trước ngực anh ướt đẫm mồ hôi, bàn tay đang kẹp điếu thuốc vẫn còn vết dầu xe loang lổ. Dư Thanh nhìn chăm chú vào những ngón tay thon dài và cứng rắn ấy, rõ ràng là phải được dùng để chơi guitar.
Hút hết một điếu thuốc, Lương Tự đứng dậy mới nhìn thấy cô.
Anh thấy hơi bất ngờ khi cô đến đây tìm, vứt điếu thuốc xuống đất, dậm mạnh chân rồi đi về phía cô. Trông Dư Thanh như vẫn chưa hoàn hồn, cứ nhìn anh không chớp mắt.
“Em nghĩ gì đó.” Anh mỉm cười nhìn xuống, đoạn nâng cổ tay của cô lên nhìn đồng hồ, “Chờ anh hai phút.” Sau đó sải bước lớn bỏ đi.
Cũng đã sắp đến giờ tan làm, Lương Tự vào tiệm lấy áo sơ mi, vừa mặc vừa đi đến chỗ cô. Dư Thanh đang cúi đầu đá hòn đá nhỏ dưới chân, vừa nhìn lên thì anh đã đi tới.
“Bây giờ đi có sao không anh?” Cô hỏi.
“Không sao.” Anh nói, “Ăn gì chưa, dắt em đi ăn cơm.”
Ở ngã tư của con phố đó có một quán ăn nhỏ, chuyên phục vụ món mì miền bắc. Hai người ngồi ở chiếc bàn cạnh tấm gương, Dư Thanh nhìn thoáng qua thực đơn mà ông chủ đưa, rồi đẩy qua cho Lương Tự.
“Anh chọn đi.” Cô nói.
Lương Tự gọi hai tô mì, đưa cô một tô không thêm ớt. Thực ra cô không đói bụng lắm, nhưng cô biết chắc chắn anh rất đói. Mới vài phút mà anh đã ăn xong, ngồi đó nhìn cô ăn.
Trong trí nhớ, lần đầu tiên gặp nhau cũng là ở một quán ăn nhỏ.
Trông cô giống hệt như người chưa từng ra khỏi nhà bao giờ, nhìn đăm đăm vào tô của anh hồi lâu, rồi nói với phục vụ ‘Em cũng lấy giống của cậu ấy’, cũng không biết vì sao bây giờ nhớ đến lại thấy rất mới mẻ. Lương Tự nhìn cô ăn từng miếng nhỏ, chưa ăn được một nửa đã bỏ đũa xuống.
“Ăn không hết hả?” Anh hỏi.
Dư Thanh gật đầu nói “Ừm”, sau đó thấy anh bưng tô mì qua gắp một nửa vào tô của mình, để lại một ít cho cô
“Ăn hết nhiêu đó.” Anh nói, “Ốm nhách ốm nhom rồi kìa.”
Dư Thanh nhìn anh, môi nở nụ cười, cúi đầu ăn. Lúc cô ăn xong, Lương Tự đã giải quyết xong phần chia cho mình từ lâu, sau đó trả tiền cho ông chủ rồi nắm tay cô ra ngoài. Lúc này, bầu trời tháng mười một đã tối sầm, gió thổi qua thôi cũng thấy lạnh lẽo.
Bên đường có mấy đứa trẻ đang nô đùa, lôi kéo nhau chạy giỡn.
Khu phố chỗ anh làm việc hơi bốc mùi trong chợ, xung quanh đa số là đường lớn hẻm rộng. Dư Thanh lướt mắt nhìn thấy ở góc phố có một tiệm bán pháo, cô kéo nhẹ tay áo Lương Tự.
“Sao em?” Anh cúi đầu nhìn cô.
“Em muốn đốt pháo.” Cô thỏ thẻ, “Được không anh.”
Lương Tự ngước mắt nhìn xung quanh, ở khu này quản lý khá nghiêm ngặt chuyện đốt pháo. Anh suy nghĩ một lúc, bảo cô đứng đây đợi anh sang đó mua. Vài phút sau, Dư Thanh thấy anh cầm một bó que pháo nhỏ bước ra.
“Chỗ này không được.” Anh nói, “Anh dắt em tới chỗ khác.”
Tay nắm chặt bó que pháo, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy chừng nào anh tới quán bar?”
“Tối nay không đi.” Anh nói, “Hôm qua xin nghỉ một ngày.”
Nói xong anh bắt một chiếc xe, đi khoảng hai mươi phút là đến nơi. Ngồi trong xe, trông cô như rất hào hứng, tựa vào cửa xe nhìn tới nhìn lui. Đến nơi, cô vừa xuống xe là rướn cổ nhìn quanh ngó quất, chưa qua tám giờ mà hình như người nơi này đã đi ngủ cả. Trên con phố nhỏ dưới bóng cây có lác đác vài người ngồi thảnh thơi, hoặc vài cặp tình nhân ôm nhau thân mật. Cô vừa nhìn thấy thì lập tức quay sang chỗ khác, chọc cho Lương Tự bật cười ra tiếng.
Anh kẹp điếu thuốc trong tay, đi phía sau cô.
“Em nhớ anh nói chỗ anh ở là khu này.” Cô quay đầu lại nói, đưa pháo hoa bảo anh đốt lên, “Phải không?”
Lương Tự cắn điếu thuốc, ậm ừ đáp “Ừm”. Anh lấy bật lửa trong túi quần ra đốt hai que pháo, que pháo lập tức sáng lên giữa ánh mắt của cả hai.
Dư Thanh hào hứng lấy pháo hoa từ tay anh để chơi.
Khi một bó pháo sắp tắt hết, anh lấy điếu thuốc trong miệng ra thổi sáng tàn thuốc, mắt nheo lại, lại châm thêm một điếu mới. Nhìn cô đi lòng vòng chơi đùa phía trước, mái tóc ngắn cong nhẹ bên tai, ánh mắt anh cũng trở nên dịu dàng.
“Em vẫn chưa tới chỗ anh ở.” Cô vẫn nhìn chằm chằm vào pháo hoa.
Đêm hôm nói mấy câu thế này dễ làm người khác nghĩ nhiều, nhưng Lương Tự biết cô nói gì cũng nói nghiêm túc thế này. Anh mỉm cười hút thuốc, đút một tay vào túi quần, cúi đầu nhìn sườn tai của cô.
“Trai đơn gái chiếc đó.” Vì trêu cô nên giọng anh cố ý trầm thấp hơn, “Thích hợp không?”
Dư Thanh vẫn đang nhìn pháo hoa, nghe anh nói vậy thì liếc anh một cái. Lương Tự biết tỏng cô sẽ có vẻ mặt đó, quả nhiên ngay sau đó nghe thấy cô chậm rãi thốt ra vài chữ.
“Cũng đâu phải chưa ngủ bao giờ.”