Một câu đơn giản thế thôi lập tức khiến Hứa Kính bại trận, không phải vì điều gì khác, mà chỉ vì cậu gọi mình là chị. Ngay cả đến chỗ cô nghỉ tạm mà cũng phải đề phòng, còn xấu hổ hơn chuyện để cậu nhìn thấy bản thân mình đang kiếm sống thế này.
Sự tự ti và nỗi đau chất chứa bấy lâu chợt ập đến từ mọi hướng.
“Chỉ ngủ một đêm thôi.” Hứa Kính hỏi, “Cậu sợ gì chứ.”
“Sợ không tiện cho chị.” Lần này Lương Tự trả lời rất nhanh, sau đó cười nhạt, “Tôi qua loa quen rồi, ở đại chỗ nào cũng được.”
Hứa Kính nói: “Vậy hả.”
“Ừ.” Đôi mắt đen của Lương Tự rất bình tĩnh, cậu nói, “Tôi đi trước, chị cũng về sớm đi.”
Cậu nói xong thì sải bước ra ngoài, mọi thứ xung quanh tối sầm lại, tiếng trống phía sau nhỏ dần. Lương Tự đi thẳng từ quán bar đến ga xe lửa, gió đêm ập đến làm cả người rét run, Lương Tự châm một điếu thuốc, xem như làm ấm người.
Vài ba người cười nói đi ngang qua.
Xe hơi từ đằng xa chạy tới, dưới ánh đèn đường mờ nhạt là bóng dáng cô đơn lẻ loi. Lương Tự vừa đi vừa hút thuốc, chẳng mấy chốc cảnh vật trên đường phố đã nhòe đi, chỉ còn lại một kẻ độc hành là cậu.
Còn khi đó, Hứa Kính đang trong một phòng riêng bưng rượu tiếp khách.
Không biết là vì tâm trạng hay vì muốn tự hành hạ mình, Hứa Kính cố ý ngồi sát vào người đàn ông đã uống không ít bên cạnh. Qua cuộc nói chuyện, có vẻ như là cổ đông của một tập đoàn nào đó, đang nói về một mảnh đất ở Lâm Giang với người đàn ông ngồi ở ghế sofa đối diện.
“Anh Dư đúng là có tầm nhìn tốt.”
“Trước giờ thầy vẫn luôn thận trọng.” Nghe thấy đó là một lời khen thỏa đáng, Trương Ngụy Nhiên rót thêm một ly rượu cho người đàn ông đó, “Chuyện này vẫn phải xem sếp Tiết…” Dừng lại một lúc, anh mỉm cười, người kia hiểu ý chạm ly với anh.
Hai người đàn ông trò chuyện vui vẻ.
Từ đầu đến cuối, Hứa Kính chỉ cúi đầu rót rượu cho người đàn ông được gọi là sếp Tiết này, người vừa ôm cô vừa như đang cố tình sờ mó. Trương Ngụy Nhiên liếc nhìn Hứa Kính, cái vẻ mất tự nhiên không quen nhưng lại cố giả vờ thờ ơ đó trông rất thú vị.
Một lúc sau, sếp Tiết say khướt.
Trong quán bar luôn chuẩn bị sẵn một phòng, trên đường đỡ người đàn ông đến đó, dường như Hứa Kính đã lên một kế hoạch nào đó, nhưng ngay khi đẩy cửa vào thì lập tức đổi ý định. Nhân lúc người đàn ông đang vùi đầu vào ngực mình quấy rồi, Hứa Kính gọi một cú điện thoại, nhưng vì động tác bấm xuống quá mạnh, chiếc điện thoại rơi xuống đất.
Chuyện lên giường anh tình tôi nguyện thế này là hết sức bình thường.
Lúc đó Lương Tự đã đi khỏi đó được rất lâu, chuông điện thoại cứ vang mãi làm cậu phát cáu, chần chừ bắt máy, chợt nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề, dù có cách màn hình cũng khiến người khác phải đỏ mặt tim đập nhanh.
Cậu muốn cúp máy, rồi nghe thấy tiếng Hứa Kính đang giãy giụa và la lối.
Lương Tự nhíu mày, nhìn thời gian thấy đã gần rạng sáng, định bỏ đi, nhưng lại lo lắng Hứa Kính sẽ xảy ra chuyện gì. Cuối cùng vẫn quay lại đường cũ, vào quán bar tìm.
Tiếng nhạc ầm ĩ gần như át đi tiếng hét của cô gái.
Lương Tự nhìn chằm chằm cửa phòng đó chừng một phút, hai bên hành lang không có một bóng người. Cậu đi tới trước cửa, giơ tay gõ cửa, âm thanh chói tai phát ra rất rõ từ trong phòng.
“Hứa Kính?” Cậu nhíu mày chặt hơn.
Bên trong đột nhiên không còn âm thanh nào, mắt Lương Tự tối sầm lại, nhìn thoáng qua hai bên, tay vặn nắm cửa, sau đó dùng hết sức đâm sầm cửa vào trong. Người đàn ông đó đang cưỡi trên người Hứa Kính, Lương Tự bước tới đá một cú, người đàn ông che phía dưới lại kêu gào thảm thiết.
Hứa Kính không ngờ cậu thực sự đã đến.
Hình ảnh họ của thời thiếu niên sóng vai bên nhau cười nói sảng khoái chợt ùa vào tâm trí, Hứa Kính đột nhiên mừng như điên khi thấy cậu đánh người khác vì mình. Lương Tự nóng nảy lao tới đấm thẳng vào người đàn ông say bí tỉ không còn sức lực chống trả đó, đến tận khi đối phương đổ rạp xuống đất hệt như đống bùn.
Lúc này Hứa Kính mới dần tỉnh táo lại.
Lương Tự dựa vào ghế sofa thở hổn hển, cậu cầm lấy chai rượu chưa mở trên bàn, mở ra ngửa đầu uống một cách bực bội, cổ họng lúc lạnh lúc nóng. Dưới đất hoàn toàn hỗn loạn, như thể vừa bị ma quỷ cản quét.
“Đã bảo chị đừng tới những chỗ thế này rồi.” Lương Tự nói, “Xảy ra chuyện thì tôi biết phải giải thích với chú Hứa thế nào.”
Hứa Kính sửa lại quần áo, giọng nhẹ hẫng: “Sau này không đến nữa.”
Trong phòng có mùi kiềm nén ngột ngạt, Lương Tự đứng dậy phủi quần rồi nói “Đi thôi.”
“Anh ta sao đây?” Hứa Kính chỉ vào sếp Tiết.
“Tôi không đánh nặng.” Lương Tự siết chặt lại dây nịt của mình, “Xảy ra chuyện gì được.”
Hứa Kính thấy hơi hoảng loạn, nhưng không nói lời nào, quay đầu ra sau nhìn một cái rồi mới ra ngoài với cậu. Hai người đứng trước cửa quán bar trong gió lạnh rạng sáng, Hứa Kính không thốt ra được một lời, cũng không nói không rằng, chỉ lên xe bỏ đi.
Lương Tự nhìn về hướng Hứa Kính đi một lúc, sau đó quay lại nhà ga.
Chuyến xe đi đến thôn Tiểu Lương khởi hành lúc ba giờ, Lương Tự vừa ngồi xuống là ngả đầu ngủ. Xe lửa chậm rãi lên đường, để lại Giang Lâm và tất cả mọi thứ lúc nãy ở phía sau, gương mặt cậu bình thản và điềm tĩnh trong ánh đèn lờ mờ.
Ánh ban mai dần ló dạng phía chân trời.
Lúc Lương Tự thức dậy là đã sắp đến thôn Tiểu Lương, cậu duỗi lưng, nghiêng đầu trái phải, rồi đứng dậy đi vệ sinh. Đoàn tàu chầm chậm dừng lại, cậu vừa đi vệ sinh vừa nghe thấy bên ngoài có vài tiếng la hét ồn ào.
Điện thoại trong túi quần đổ chuông, không biết ai gọi đến.
Lương Tự bắt máy, chuẩn bị đẩy cửa đi ra. Giọng của Dư Thanh như vừa mới ngủ dậy, mềm mại kéo dài làm ngực cậu tê rần, bên ngoài nhà vệ sinh nghe như đang tìm ai đó.
Một người nói: “Chắc chắn toa này, không thể sai được.”
“Thằng nhóc này không thể biến mất được.” Người khác lên tiếng, “Tìm không ra người thì hai đứa mình biết báo kết quả thế nào.”
Lúc đó Lương Tự đã cảm nhận được có điềm chẳng lành, cậu cẩn thận khóa cửa nhà vệ sinh lại. Thôn Tiểu Lương là trạm cuối cùng, người trên xe gần như đã xuống hết. Lương Tự dựa vào cửa, lấy bật lửa từ trong túi ra, tay cậu run lên khi châm thuốc.
“Chừng nào anh về thế?” Dư Thanh hỏi.
Lương Tự cắn điếu thuốc, nhẹ nhàng phả ra một ngụm khói.
“Chắc hôm nay chưa về được.” Lương Tự nói, “Có gì thì tìm Trần Bì.” Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần, “Biết chưa?”
Dư Thanh rầu rĩ đáp “Ừm”.
Có tiếng gõ cửa nhà vệ sinh, thô lỗ và thiếu kiên nhẫn. Lương Tự nói “Cúp nhé” rồi ném điếu thuốc, mở cửa ra. Đứng ở cửa là hai người đàn ông cao to trong bộ đồng phục cảnh sát, cả hai khuôn mặt nghiêm nghị như nhau.
Buổi sáng ở thôn Tiểu Lương đến một cách lặng lẽ.
Hôm đó Lục Nhã đến trường làm thủ tục xin nghỉ học tạm thời cho Dư Thanh, Dư Thanh lấy cớ đến nhà Thẩm Tú mua rau mới biết cậu vẫn chưa về. Điện thoại của cậu liên tục báo chuyển vào hộp thư thoại, đến tối vẫn không có người bắt máy.
Bà ngoại ngồi trong phòng soạn hành lý cho cô.
Như nhìn ra được cô không muốn đi, bà ngoại cất giọng khuyên nhủ, nhưng trong lòng Dư Thanh chỉ toàn là chuyện không gọi được cho cậu. Cô ảo não ngồi bên mép giường, tay cứ túm kéo chăn về phía mình.
“Hai tháng thôi là về rồi.” Bà ngoại nói, “Cứ coi như đi chơi.”
Dư Thanh nhìn chằm chằm chiếc điện thoại mãi không có động tĩnh, ngẩn người hồi lâu.
Hôm sau, khi trời vẫn chưa sáng hẳn, Dư Thanh đã chạy đi Trần Bì, cậu mới đẩy xe ra chuẩn bị đạp đến trường. Cô hỏi về Lương Tự, Trần Bì đồng ý có tin tức sẽ báo cho cô biết ngay.
Dư Thanh ngồi trên xe Lục Nhã mà lòng đầy lo lắng.
Cô tì vào cửa xe nhìn thôn Tiểu Lương cách mình càng lúc càng xa, nhìn tất cả mọi thứ ở đây dần tan vào mây khói. Đột nhiên Dư Thanh thấy buồn vô cùng, chưa đi mà cô đã nhớ ông bà ngoại, nhớ từng ngọn cỏ lá cây nơi này, nhớ cả Lương Tự.
Giá mà lúc này thời gian có thể bay nhanh như mũi tên.
Đến sân bay, Lục Nhã dắt cô vào phòng chờ VIP, Dư Thanh liên tục nhìn đồng hồ, lòng bồn chồn không yên. Hành khách xung quanh người đeo ba lô người uống cà phê, có người đi trước vội vã giữ chặt nhân viên hỏi lấy vé máy bay ở đâu, hỏi đến cửa sân bay thế nào.
Lục Nhã đứng nghe điện thoại bên cửa sổ.
Dư Thanh nằm gục xuống bàn, ngón trỏ không ngừng gõ vào ly, âm thanh lạnh lẽo vang lên làm cô bực bội khó chịu. Dư Thanh nào hay biết rằng sau chuyến đi này, cảnh còn người không, họ không bao giờ còn là họ nữa.
Thật ra vào chiều hôm đó, Trần Bì đã đến Lâm Giang.
Sau 24 giờ sau bị tạm giam, Thẩm Tú nhận được thông báo, bà và Trần Bì cùng đến đó nhưng không hề được gặp Lương Tự. Lúc đó Lương Tự đã trong trại giam một ngày hai đêm, cằm mọc râu lún phún, trông hoàn toàn suy sụp.
Cảnh sát khởi kiện về tội cố ý gây thương tích.
Khoảng thời gian đó thời tiết bất ngờ thay đổi, mưa lớn suốt mấy đêm ròng, từ phía bắc Lâm Giang đến phía nam Dương Thành đã hiện cảnh báo màu cam
[1]. Nhiều cây xanh trong thành phố bị gió quật đổ, đường ray bị gãy, xe lửa chắn ngang giữa đường.
Ngày nào Thẩm Tú cũng vừa trông quán vừa chờ tin tức.
Đến tháng 6, cả nước bước vào kỳ thi đại học, thời tiết ở thôn Tiểu Lương đột nhiên nóng hầm hập. Trần Bì thi xong môn cuối cùng, vừa ra khỏi cổng trường thì thấy Lý Vị, cả hai trông hết sức chán chường, cùng đi trên con đường về phía thị trấn.
“Sắp có bản án rồi phải không?” Lý Vị hỏi.
“Tháng sau.” Trần Bì nói, “Lẽ ra không lắm chuyện thế này đâu, xì chút tiền là ra được rồi.” Nói xong thì ngừng một lúc, “Nhưng người nó đánh là….”
Lời đến môi, nhưng Trần Bì không nói nữa.
“Dư Thanh chưa biết mà hả?”
“Không dám nói cho cậu ấy biết.” Trần Bì nói, “Chỉ nói không liên lạc được.”
Những ngày dự thi ở nước ngoài, Dư Thanh mong mỏi ngày đêm, cuối cùng cũng đợi được lí do từ Trần Bì, nhưng cô không tin một câu nào. Vừa về nước, Dư Thanh đã vội vàng đến Tây Ninh thi đại học, vừa kết thúc kỳ thi là lập tức lên xe lửa đến Dương Thành.
Cỏ dại ngoài cửa xe mọc rậm rạp.
Dư Thanh nhớ tới lần nọ chạy đến Bãi Xanh với cậu, cô không biết mấy loại cỏ dại đó, hỏi cậu tên từng loại một. Bên cạnh có bé gái chừng hai ba tuổi đang khóc lớn được mẹ dỗ dành, Dư Thanh đeo tai nghe vào nhắm mắt lại, nằm mơ thấy khi cậu gầm gào ở Dương Thành.
Khi về đến thôn Tiểu Lương, Thẩm Tú đã dọn sạp hàng.
Dư Thanh đứng từ xa, thấy nếp nhăn trên mặt bà đã hằn sâu hơn nhiều so với trước khi cô đi, người cũng tiều tụy đi hẳn. Vầng trăng đã lên đỉnh đầu và tỏa bóng. Cô bước từng bước đến đó, giúp Thẩm Tú cất cà chua vào thùng giấy.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Tú không nói một câu nào.
Dư Thanh không dám lên tiếng hỏi, đi dọc theo khu chợ trên con phố đó về lại nhà bà ngoại, mọi người trong trấn nói con trai của Thẩm Tú đã đi làm xa. Cũng vào đêm đó, cô mới biết được chuyện của bố Lương Tự. Cô nhớ cậu từng định hỏi cô muốn đến thành phố nào nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, cô chỉ cho rằng đó là điều hiển nhiên, răng cả hai đã ngầm biết mà không cần phải hỏi.
Màn đêm vẫn rất đỗi yên tĩnh, như một vũng nước không lay động.
Thẩm Tú ngồi bên giường đan áo, thỉnh thoảng ngẩng đầu xem tin tức pháp luật buổi tối. Sắc trời đen kịt nhưng cả nhà không ai ngủ yên, Lương Vũ chui ra khỏi chăn đến ngồi cạnh mẹ, vừa nhìn thấy tin đó thì mũi chua xót.
“Mẹ ơi.” Lương Vũ hỏi, “Anh hai sẽ ra sao đây?”
Nghe thấy vậy, Thẩm Tú dừng lại vài giây, rồi tiếp tục đan áo. Ngoài cửa như có tiếng chó hoang sủa, có con mèo mới nhảy qua mái hiên. Đường phố thăm thẳm trong trấn cô quạnh và tiêu điều, ánh trăng chậm rãi rời khỏi đây, đi đến một nơi xa xôi.
“Con đường phía trước tăm tối, ai biết được thế nào.” Thẩm Tú nói.