Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai

Chương 24




Dư Thanh nhẹ nhàng vuốt lại áo sơ mi của cậu bị gió vén lên, không đồng ý với lời cậu nói, nhưng lại không biết phản bác thế nào, vậy là xoay mặt sang hướng khác, đơn giản không để ý nữa.

“Sao không nói gì?” Khóe mắt của cậu vẫn nhìn chằm chằm con đường đằng trước.

Hai bên đường có thảm cỏ xanh mướt, bị thổi nghiêng sang một bên như tấm thảm bay màu xanh trong thần thoại Ả Rập. Chẳng mấy chốc đã vào xuân, không bao lâu nữa sẽ là những ngày cảnh xuân tươi đẹp. 

“Nói gì chứ.” Dư Thanh thầm trợn ngược mắt, “Em nói anh cũng có nghe lọt đâu.”

Giọng cô có chút làm nũng, chút nỉ non, chút giận dỗi, chút cự nự, Lương Tự không khỏi thấy buồn cười. Cậu nắm tay cầm xe đạp bằng một tay, tay còn lại lặng lẽ vòng ra sau chọc cô nhân lúc cô không chú ý.

Dư Thanh cười khúc khích, đánh tay cậu.

Chiếc xe lạng qua lạng lại đi về phía trước, hai bên đường là cánh đồng trồng cây hòe, những bông hoa nhỏ màu trắng chồng bên nhau rủ xuống như một sợi dây chuyền treo lủng lẳng trên thân cây. Khi xe đến gần, mùi hương đó cũng nồng nặc hơn, tay của Dư Thanh được cậu nắm trong lòng bàn tay mình.

Có mấy đứa nhóc đang đi tè ven đường. 

Nghe thấy tiếng chuông của Lương Tự, cả đám lập tức kéo quần lên chạy tọt đi. Dư Thanh cười khanh khách không ngừng, cô nghịch ngợm gãi vào lòng bàn tay cậu, cỏ dại đổ rạp đầy đất trong gió xuân. Thấp thoáng nhìn thấy có người lái máy cày ở ngọn núi đằng xa, âm thanh đùng đùng đó chấn động đến mức cả con đường cũng phải run lên.    

“Đàng hoàng chút đi.” Lương Tự nắm tay cô, “Không là anh xử đó nha.” 

Dư Thanh dùng tay còn lại đánh vào lưng cậu: “Anh mới phải đàng hoàng ấy.”

Cái đánh nhẹ hều đó hệt như gãi ngứa, Lương Tự không khỏi nở nụ cười. Dư Thanh nhìn mặt trời đang dần xuống núi sau xe, cô nhớ tới mấy hôm trước xem “Chú lính nhỏ Trương Ca”. Trong phim có hồ Bạch Dương Điến và hồn ma, lau sậy quanh hồ lay động. Ca Tử chèo thuyền vào sâu trong bãi lau sậy, Bàn Đôn và Anh Tử ngồi ở đuôi thuyền thả chân xuống nghịch nước.

Vài ngày sau, thôn Tiểu Lương có mưa xuân.

Mọi con đường trong trấn bị ngập nước mưa đến tận ngưỡng cửa, nước mưa trên mái hiên rơi xuống tạo thành một hố nước nhỏ. Trong bếp, Thẩm Tú đã đun nước, đang cho mì vào trụng, Lương Tự thức dậy mang dép lê lẹp xẹp bước ra khỏi phòng.

Cậu đạp thẳng vào vũng nước, đi vài ba bước vào nhà bếp.

“Mưa này cũng đúng lúc thật.” Thẩm Tú đưa cho cậu tô mì đã nấu xong, “Nếu mà mưa thêm vài ngày nữa, ông nội con khỏi phải tưới tiêu.”

Lương Tự cho chút tỏi ngâm và ớt vào tô mì, khuấy tô mì vài đũa rồi gặp một đũa lớn. Cậu ngồi xổm trong bếp, tay bưng tô mì, nhìn chằm chằm màn mưa ngoài tấm rèm cửa sổ trong chốc lát.  

“Không mưa nhiều thì con về đó một bận là được.” Cậu nói.

“Ba tháng nữa là thi đại học rồi.” Thẩm Tú húp ít nước lèo, “Con không đi học hả?”

Bây giờ, học sinh lớp 12 ở trường trên trấn đã bắt đầu có đủ hướng đi, những ai không muốn đi học nữa thì đã có ý định đi làm. Ở một thị trấn khỉ ho cò gáy trong thành phố nhỏ hẻo lánh này, trình độ dạy học chẳng phải giỏi giang gì. Cho dù giáo viên có nghiêm khắc và có kỳ vọng hơn đi nữa, nhưng đám trẻ 17 18 tuổi đã quen sao cũng được không thích học hành này đã cho rằng chỉ cần ra đời là có thể làm ra được trò trống nào đó ở bất cứ đâu.

“Mẹ.” Lương Tự ngước mắt, “Mẹ nghĩ như con có thể thi đậu đại học được?”

Thẩm Tú trải mì lên thớt, lấy một chiếc khăn sạch trùm lên, sau đó bắt đầu chà rửa nổi đất kỹ càng, xong thì phẩy nhẹ bàn chải rửa rồi treo lên ở sợi dây cao nhất trong nếp.

“Tự con lo liệu đi.” Thẩm Tú tháo tạp dề, vừa đi ra ngoài vừa nói, “Mẹ ra ngoài chút, lát nữa Lương Vũ về con kêu con bé tự nấu ăn.”

Sau khi mẹ đi, Lương Tự đặt tô xuống đất, châm một điếu thuốc.

Cậu rít hết hơi này đến hơi khác, rồi chậm rãi phả ra bằng mũi. Một điếu thuốc hút chừng mười phút, cuối cùng mệt mỏi vì nghĩ nhiều, cậu ném điếu thuốc vào bếp lò rồi ra ngoài.

Bây giờ lớp 12 chỉ còn phải học lớp tự học.

Sau trận mưa hôm đó, vạn vật bắt đầu phục hồi, mùa màng phát triển một cách dữ dội. Trong lớp cũng nhốn nháo xôn xao như ngoài chợ, Lương Tự đá ghế ra đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Cậu cúi xuống lấy áo khoác từ trong hộc bàn ra, đeo chiếc cặp đen ở một bên vai. Ngay khi một chân mới bước sang đầu bên kia băng ghế, Trần Bì la lên hỏi cậu đi đâu.

“Đi tìm Dư Thanh.” Cậu nói.

Lớp Xã hội có khá nhiều con gái, so với lớp cậu thì cũng xem như yên tĩnh. Sau khi Lương Tự vào, bạn cùng bàn với cô tự động nhường chỗ, Dư Thanh trừng mắt với cậu rồi xấu hổ cúi đầu. Cậu cũng lấy quyển sách Sinh học từ trong cặp mình ra đọc, di truyền Mendel làm dây thần kinh của cậu đau hết cả lên.

Dư Thanh đang làm đề thi thử của một năm nào đó.

Trong đề đó, câu sau còn khó hiểu hơn câu trước, Lương Tự nhìn thoáng qua rồi không nhìn nữa. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc bảng đen đầy chữ tiếng Anh phía trước, cây bút bi trong tay chuyển từ ngón út sang ngón cái.

Chẳng mấy chốc, cậu nằm dài ra bàn ngủ.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chầm chậm len vào, Dư Thanh được sưởi ấm cũng ngáp dài. Cô vừa nhìn sang, thấy cậu đã nằm lệch sang một bên, nét mặt cứng rắn và góc cạnh rõ ràng, cái vẻ ngông nghênh mỗi khi cười thường ngày không còn nữa. Cánh tay dài đặt trên bàn, bàn tay rơi vào khoảng không, tay vẫn cầm cây bút.  

Cô lén nhìn quyển sách dưới tay cậu.

Cuốn bài tập Sinh học đó hệt như mới mua, trên trang sách trắng tinh. Phải khó lắm Dư Thanh mới tìm thấy được nét chữ hiếm hoi, vỏn vẹn năm con chữ Deoxynucleotide rồng bay phượng múa.

“Nhìn một phút một tệ.” Cậu đột nhiên lên tiếng.

Cậu vừa nói xong, tiếng chuông hết tiết cũng vang lên. Lương Tự ngẩng đầu khỏi bàn, duỗi eo, sau đó đặt một tay ở dưới tai, xoay cổ hai bên trái phải vài lần. Cậu liếc nhìn cô gái mặt mũi xinh xắn bên cạnh mình, lười nhác dựa ra bàn đằng sau.

“Nhìn thôi mà cũng không cho nhìn.” Dư Thanh nhướn mày, “Còn đòi tiền.”

Lương Tự sờ mũi cười ra tiếng.

“Đại tiểu thư.” Cậu nhếch môi, “Anh đây thuộc tầng lớp làm công ăn lương vẻ vang của lữ đoàn nhân dân lao động thôn Tiểu Lương chúng ta, bình thường em gọi là đến kêu là đi, biểu hiện của anh cũng ổn mà đúng không.” Lương Tự nói xong thì kề sát vào cô, “Em nghĩ có nên đòi không?”

“Tầng lớp làm công ăn lương vẻ vang—” Dư Thanh nghe mà bối rối, “lữ đoàn nhân dân lao động là gì?”

Lương Tự: “Dân công.”

“…” Dư Thanh phụt cười.

Cười xong, cô nhìn gương mặt điềm tĩnh của cậu, ngại trong lớp nhiều người nên kiềm lại ý muốn ra tay véo cậu một cái. Ánh nắng bên ngoài đẹp vô cùng, là cảnh sắc trong ‘Ngàn sông đáy nước trăng in khắp, muôn dặm mây quang vẫn một trời’ trong thơ ca.

Hôm đó, họ ngồi trong lớp đến hết tiết tự học buổi tối.

Lúc ra về cùng nhau, rất ít người lên xuống cầu thang, nhưng tầng của lớp 12 vẫn sáng đèn. Cả hai vừa xuống đến lầu một thì gặp Phương Dương, hai cô gái đi sang một bên nói chuyện một lúc.

Lương Tự đứng cách đó vài mét, vừa hút thuốc vừa chờ,

Cậu hơi cúi đầu châm lửa cho điếu thuốc đang ngậm bên khóe môi, sau lưng có một đôi nam nữ vừa đi vừa nói chuyện. Một tay cậu cầm điếu thuốc rít một hơi, tay còn lại vuốt bật lửa. Cậu ngước mắt nhìn sang, một chàng trai nhuộm tóc đỏ ôm eo Đinh Tuyết, miệng nở nụ cười cợt nhả. 

“Thằng đó là Lương Tự?” Đầu đỏ bật cười, “Phải cái thằng có bố tội cướp của không?”

Gió tháng ba thổi mặt đất sạch sẽ, Lương Tự nhìn mà thấy hơi nóng máu. Dư Thanh vui vẻ chạy tới, Lương Tự lấy điếu thuốc ra, đầu hơi cúi xuống, sau đó ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô.  

“Anh nhớ có chút việc phải làm.” Lương Tự nói, “Em xuống tầng hầm chờ anh trước đi.”

Dư Thanh không nhìn ra cậu có chỗ nào kỳ lạ, nhàn nhạt “Ò” một tiếng rồi đi. Đợi cô đi xa, Lương Tự chuyển sang nhìn đôi nam nữ cách đó mấy chục mét, cậu lại cắn điếu thuốc, sau đó cất bước đi theo.

Đầu đỏ có thể cảm nhận được sau lưng có tiếng bước chân.

Thế nhưng cậu ta chưa kịp quay đầu lại, Lương Tự đã giơ một chân lên đá thẳng về phía đó. Tên đầu đỏ to con loạng choạng, đập mạnh mặt xuống sàn bê tông, máu loang lổ trên trán.    

“Nói thêm một câu nữa.” Lương Tự đứng thẳng người, nghiến răng, trong mắt hiện lên tia khát máu, “Tao giết chết mẹ mày.”

Đinh Tuyết sợ đến mức mặt tái mét. Đầu đỏ chống tay trên đất bị trượt nhẹ vài cái mới, lúc sau mới đứng dậy được, tay che trán, không thốt ra được một câu nào. Tên đầu đỏ đó cũng chỉ là một tên đẹp mã ăn chơi, đến thời điểm mấu chốt thì vừa low vừa sợ.

Lương Tự từ từ nhìn sang Đinh Tuyết.

“Còn cái mồm này của cậu không câm được thì nói tôi một tiếng.” Lương Tự nhàn nhạt nói, “Tôi có nhiều cách lắm.”

Cậu nói xong thì xoay người bỏ đi, ánh đèn trong sân trường rọi xuống bóng dáng cậu. Lương Tự rít một hơi cuối cùng, ném xuống đất, chân đạp tắt thuốc, lúc này mới đi về phía tầng hầm. 

Dư Thanh đang ngồi trước dàn trống chơi một mình.

Nghe thấy tiếng động rất nhỏ trên cầu thang, Dư Thanh lập tức đi khỏi dàn trống ra mở cửa. Lương Tự mặc áo sơ mi đứng trên bậc thềm thấp nhất, nhìn cô từ trên xuống, Dư Thanh chầm chậm đi tới. Có ánh sáng từ trong phòng rọi ra ngoài, cô ngẩng đầu nhìn cậu.

“Chuyện gì vậy anh?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

Cô gái trước mặt dịu dàng như nước, đôi mắt kiên định, điềm tĩnh và long lanh. Có lẽ là chính trong khoảnh khắc đó, Lương Tự nhớ tới cả đời mà cô nói, cả khi cô nói muốn biến cuộc đời thành một bộ phim.

Cậu cúi đầu hôn lên môi cô.

Nụ hôn này hơi khác so với mọi khi, chỉ là một nụ hôn rất nhẹ nhàng rất sạch sẽ. Hai tay Lương Tự khẽ ôm má cô, sau đó cậu bình tĩnh kéo dài nụ hôn trong một phút.

“Học rồi còn gì.” Cậu rời khỏi môi cô, vừa dắt cô lên lầu vừa nói đùa. “Hôn biết bao nhiêu lần mà vẫn giống hệt tay mơ.”

Đầu óc Dư Thanh đã choáng váng lắm rồi: “Ai học gì?”

“Đọc cả Kim Bình Mai rồi đấy.” Lương Tự nói, “Còn nói chưa học?”

Dư Thanh chợt cứng họng, chân đứng khựng lại, giậm mạnh chân tại chỗ một cái, không chịu đi tiếp. Lương Tự không ngờ cô cũng biết cáu cơ, buồn cười không chịu nổi. Cô da mặt mỏng, nhìn cậu đăm đăm thế đấy nhưng không giận nổi.

“Chưa học bao giờ hết, anh…” Cô còn lắp ba lắp bắp, “anh lưu manh.”

“Ồ, sao còn biết mắng luôn đây này?”

Dư Thanh nhíu chặt mày giận sôi bụng, chỉ lườm cậu một cái rồi quay mặt đi chỗ khác, không nói không rằng. Lương Tự vừa hôn vừa dỗ dành một hồi lâu mới dỗ được cô. Cô nàng này ấy, mình mà mềm lòng một thì cô mềm lòng mười.

Vẫn là hai bóng dáng đó trên chiếc xe đạp trên đường về, nhưng dường như ngày chia xa đã rất đỗi gần kề. Cả hai không ai đề cập đến, cũng không ai nói gì, chầm chậm trải qua những tháng ngày bình lặng mà không hỏi đến tương lai.