Đường phố Dương Thành hôm nay vô cùng rực rỡ.
Ánh đèn sân khấu dần tối lại, đám đông chợt ăn ý trở nên yên tĩnh. Dư Thanh thấy cậu vác đàn guitar đi ra từ sau màn sân khấu, đứng trước micro. Ánh đèn tụ lại rọi xuống người cậu, gương mặt cậu rõ từng nét, ánh mắt đen như mực.
Dư Thanh chăm chú theo dõi cậu ôm đàn guitar đàn hát.
Cô nhớ đến những nhạc cụ đơn điệu giản đơn ở tầng hầm, họ chỉ đàn hát ngẫu nhiên cũng có thể tạo ra đủ trò mới. Giọng hát của chàng trai trên sân khấu trầm thấp, cất lên câu ‘Công việc dễ dàng, kiếm tiền hạnh phúc’. Cậu gục đầu xuống gảy đàn, rũ mắt hát
.
Giọng hát trầm khàn lắng xuống, cậu đã hát xong.
Dư Thanh nghe thấy tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, Trần Bì và Lý Vị bước ra trong tiếng vỗ tay, cậu thì đi đến ngồi trước dàn trống mới được di chuyển ra từ trong góc. Trong tiếng trống, tiếng đàn guitar và guitar điện, Lý Vị đứng trước micro gào lên ‘Hai bàn tay trắng’ của Thôi Kiện.
Đám đông như phát điên.
Trong bầu không khí hừng hực đó, Dư Thanh cũng vui vẻ vừa nhảy vừa vỗ tay. Trên đường càng lúc càng có thêm nhiều người vây quanh đây, màn biểu diễn trên sân khấu đang đến hồi cao trào. Sau khi họ hát xong, chủ quán bar lên sân khấu tổ chức vài hoạt động nhỏ, từng tốp người chen chúc lên phía trước.
Dư Thanh chen ra ngoài trong đám đông vừa đẩy vừa chen nhau.
“Bài hồi nãy phải của Lý Tông Thịnh không?” Cô gái bên cạnh hỏi.
Có người đáp: “Ông ấy hát tặng Lâm Ức Liên đó.”
Cô lùi ra sau tìm một chỗ trống để đứng, ánh mắt hướng về khoảng không đen ngòm đằng kia. Gió đêm không bị cản trở thổi đến từ hai phía, Dư Thanh nhìn nghiêng thấy một bà cụ tuổi đã cao đang cầm chiếc bát nhỏ bị hỏng, đang kéo tay áo một người qua đường nói gì đó.
Người qua đường đó kéo áo mình lại, phất phất tay.
Bà cụ cúi người tránh ra, ánh đèn ngoài cửa quán bar mờ ảo. Dư Thanh không kìm được mà bước sang đó, kéo nhè nhẹ áo của bà cụ, rồi đưa hết tiền lẻ trong túi cho bà.
Mặt đất dưới chân dội lại tất cả những tiếng la hét.
Cách đó khoảng vài mét, Lương Tự đứng bất động, lẳng lặng nhìn cô gái phía trước. Áo thun sọc ngang hồng nhạt và chiếc quần jean ống đứng, mái tóc mềm mại được buộc ra sau, sở hữu một đôi mắt sạch sẽ và trái tim nhân hậu không thể che giấu.
Âm thanh trên sân khấu dần trở nên mơ hồ.
“Dư Thanh.” Cậu cao giọng gọi.
Nghe thấy tên mình, cô quay đầu lại, Lương Tự đã đi về phía cô. Chàng trai nhìn thoáng qua bà cụ đã đi xa, ánh mắt lại dời xuống cô.
“Đi thôi.” Cậu nói, “Đi ăn.”
Họ đã rống cả đêm, giờ là lúc để tận hưởng một bữa. Lúc Lương Tự dắt cô đến, cả nhóm Trần Bì đã chờ sẵn ở đó. Lương Vũ vẫy tay với cô từ xa, Dư Thanh cười đáp lại, nhìn bảng tên quán ăn.
Năm người ngồi ở một chiếc bàn trước máy lạnh.
Dư Thanh ngồi lại nhìn cách họ làm, chờ họ chọn nước chấm xong về chỗ ngồi, cô mới bước đến. Cô đứng trước một loạt nước chấm, múc từng thứ vào chén, Lương Tự cũng cầm một cái chén rỗng đứng bên cạnh.
“Không lẽ cậu chưa ăn buffet bao giờ?” Cậu nhìn hành động vụng về của cô.
Dư Thanh nhìn một đống sốt vừng và đủ thứ gia vị trong chén, khẽ mím môi nhìn cậu. Lục Nhã nói mấy món đó không sạch sẽ, chưa bao giờ cho cô ăn.
Lương Tự lấy chén của mình chọn nước chấm cho cô, hỏi mấy lần ‘Cái này ăn được không’ rồi bỏ vào.
Cô lại đi theo cậu lấy đồ ăn, trong tủ kính có viên thả lẩu đủ màu đủ kiểu, có xúc xích đủ mọi hình dáng. Dư Thanh nhìn mà hoa cả mắt, tay cầm kẹp gắp thức ăn không biết nên chọn món nào. Cô nhìn sang dĩa của cậu, bên trên đầy ắp thịt dê cuộn.
Vài đứa trẻ chạy đến lấy rất nhiều loại đồ uống.
“Không phải trả tiền nước hả?” Cô nghiêng đầu hỏi.
Lương Tự bật cười, vươn tay lấy một chai cho cô.
Lúc quay lại bàn, ba người kia đã ăn trước, Dư Thanh ngồi đối diện với cậu, cho từng món trong đĩa vào nồi. Nước lẩu trong nồi nhỏ sắp tràn ra ngoài, Lương Tự vớt vài món trong nồi của cô ra bỏ vào nồi của mình.
“Đừng bỏ nhiều quá, không chín kịp.” Cậu nói.
Dư Thanh nhìn cậu, sau đó ngoan ngoãn nhìn chằm chằm nồi lẩu.
Nhà hàng rất đông khách, bầu không khí cực kỳ tốt. Trần Bì đứng dậy đi lấy mấy chai bia tới, Lương Tự đặt chai ở khóe miệng rồi cắn nắp chai, nắp rơi xuống đất lăn vài vòng mới dừng lại.
Ở cửa có mấy cô gái bước vào.
“Mấy cậu ở đây à.” Đinh Tuyết đi tới đầu tiên, “Bảo sao ở hậu trường không thấy ai.”
Lý Vị và Trần Bì chào Đinh Tuyết, Lương Tự cầm chai rót bia vào ly. Nhóm Đinh Tuyết ngồi ở bàn kế bên, Đinh Tuyết cầm ly nhựa trên bàn giơ tay sang bên này.
“Cho đây một ly với.” Đinh Tuyết nói.
Lương Tự liếc nhìn, nhận ly rồi đổ đầy.
Trần Bì cũng đưa ly sang, Lương Vũ lẩm bẩm ‘mắc gì, đồ uống của tụi này mà’. Lúc đó Dư Thanh đang nhìn nồi lẩu của mình hết sức chăm chú, cô cầm đũa đảo đảo trong nồi, muốn vớt lên xem thử chín chưa.
Rót bia xong, Lương Tự trả ly bia cho Đinh Tuyết, nhưng ánh mắt thì nhìn gương mặt cô.
“Chờ chút nữa.” Cậu nói.
Dư Thanh đáp ‘Ò’, rút đũa ra đặt trên chén.
Trần Bì nhìn thoáng qua bên này, nở nụ cười trêu ghẹo. Cậu thấy Đinh Tuyết đang nhìn Dư Thanh, ánh mắt đó hiện lên sự nghi ngờ lẫn chút ghen ghét. Mà người bị nhìn dường như nhận ra có người đang nhìn mình, cô quay ra sau gật đầu một cái, rồi quay đầu về.
Cánh tay của Lương Tự bị đụng vào, Trần Bì dùng mắt ra hiệu.
“Lượn sang một bên.” Cậu nhíu mày.
Bữa ăn đó kéo dài hơn một tiếng, mấy chàng trai vừa uống bia vừa nói câu được câu chăng. Lương Tự nóng nực nên xắn tay áo lên đến bả vai, thỉnh thoảng Đinh Tuyết chồm sang nói vài câu. Dư Thanh và Lương Vũ chỉ lo cặm cụi ăn, ăn xong thì trời đã khuya.
Lương Tự ra trước lấy xe, mấy người còn lại chống bụng lề mề bước ra.
Lúc đó bên ngoài quán bar đã giải tán, đường phố lạnh lẽo. Gió dưới mặt đất lùa vào cổ chân, Lương Vũ xoa hai cánh tay của mình, người phơi phới tinh thần. Đằng sau có vài người đứng trước cửa quán ăn, có một người nhìn về phía họ.
“Đinh Tuyết, nhỏ đó là bạn gái mới của Lương Tự hả?”
Ánh mắt của người được hỏi tối lại: “Thấy có vẻ là chưa cua được.”
Trong đêm khuya tĩnh lặng, xe ba gác chạy trên đường cao tốc Dương Thành, cây cối hai bên đường vùn vụt lướt qua. Dư Thanh vẫn ngồi sau xe để hóng gió đêm, xe hơi xóc nảy. Lương Vũ đòi Trần Bì kể chuyện ma, rừng rậm xung quanh đen như mực xung quanh lùi ra sau.
Lý Vị ăn quá no, dựa vào ghế nửa ngủ nửa tỉnh.
Lương Tự mở đèn xe, nghe thấy Lương Vũ ngồi đằng sau hét lên thì quay đầu lại, hai cô gái ngồi sát rạt nhau, sợ nhưng vẫn muốn nghe. Cậu cười cười quay đầu lại, tay cầm điếu thuốc đặt ngoài cửa sổ, huýt sáo, chạy xe lao thẳng vào bóng tối sâu thẳm.
Đến thôn Tiểu Lương là đã gần 12 giờ.
Thẩm Tú mặc áo khoác ra mở cửa sắt cho cả bọn, hai chàng trai kia ai về nhà nấy. Lương Vũ và Dư Thanh lần lượt đi tắm. Tắm xong, cô mặc đầm ngủ hai dây của Lương Vũ, lúc ra thì thấy Lương Tự trần nửa người trên tắm nước lạnh ngoài sân.
Cô nhìn một lúc, rồi xoay người về phòng.
Lương Tự đặt khăn trên cổ, mỉm cười nhìn bóng dáng vụt đi nhanh như sao băng của cô. Nửa đêm hôm đó, cửa sổ kêu ầm ầm, mưa to xối xả. Cậu xuống giường đóng cửa sổ, sẵn tiện đi vệ sinh.
Nước mưa tạt vào lá cây ngô đồng, gió như đang gào thét.
Lương Tự bật đèn dưới mái hiên ở sân sau, dầm mưa chạy một mạch đến nhà vệ sinh, xong việc thì nhanh chóng kéo khóa quần lên rồi chạy về. Mới chạy được vài bước, cậu thấy Dư Thanh cầm dù chạy sang đây, hai người nhìn nhau.
Ánh mắt của Dư Thanh lướt xuống đũng quần của cậu.
Thân trên để trần, ngực đầy nước mưa. Quần rũ xuống eo vẫn chưa được kéo hết lên, nơi cực lớn và đầy sức sống đó căng lên.
Lương Tự gài khóa quần lại ngay lập tức.
“Đường trơn, cậu đi chậm chút.” Cậu ho khan một tiếng, rồi nghiêng người tránh đường.
Dư Thanh vội nói “này” gọi cậu lại.
“Cậu chờ mình một lúc được không?” Đôi mắt cô sáng bừng.
Lương Tự hơi ngẩn ra, sau đó đi đến chỗ cô cầm dù. Cậu dắt cô đến nhà vệ sinh, rồi lùi ra sau chờ ở ngoài, khóe mắt thoáng thấy miếng băng vệ sinh cô cố tình giấu đi trong tay phải.
Nửa đêm, không nghe thấy gì khác ngoài tiếng mưa gió.
Dư Thanh đột nhiên bị đau bụng, chơi cả ngày hôm nay nên hoàn toàn quên mất chuyện này. Hồi tối nghe Trần Bì kể chuyện ma nên cô không dám xuống giường, Lương Vũ ngủ quá say gọi mãi không dậy. Đúng lúc bên ngoài có người mở đèn, cô vội vã chạy ra.
Lúc này không nghe thấy tiếng gì bên ngoài.
“Lương…..Tự?” Cô chậm rãi nói.
Chàng trai nghe thấy thì sửng sốt, nước mưa rơi tí tách tí tách trên dù. Lương Tự hơi nâng tay đang cầm dù lên, lắc lắc cây dù, đi tới vài bước.
“Tôi ở đây.” Cậu nói.
Một lát sau, Dư Thanh bước ra. Cậu lập tức để dù trên đỉnh đầu cô, hai người đi dọc theo con đường nhỏ dưới hiên. Lương Tự thấy nét mặt là lạ của cô, trong lòng hiểu ra.
“Đau bụng?”
Dư Thanh ngượng ngùng đáp “Ừm”.
Đứng dưới mái hiên, Lương Tự thu dù lại, dựa dù vào tường. Dư Thanh đang định về phòng, cậu gọi cô lại. Lương Tự vội vào phòng lấy áo khoác đưa cho cô, rồi vào phòng bếp rót ly nước ấm bước ra.
“Uống vào sẽ thoải mái hơn chút.” Cậu nói.
Hai tay Dư Thanh ôm thành ly, trong lòng có dòng nước ấm áp chầm chậm chảy qua.
“Ở nhà hết đường đỏ rồi, cậu uống nước nhiều vào cho đỡ hơn.” Lương Tự nói, “Sáng sớm mai tôi ra ngoài mua.”
Mặt Dư Thanh đỏ bừng: “…”
Mưa rơi xuống từ mái hiên, tạo thành mấy vũng nước nhỏ. Sân chẳng mấy chốc đã ngập nước, Lương Tự dựa vào tường cúi đầu nhìn cô, cả đêm nay thấy lòng bình yên vô cùng.
Sau đó hai người về phòng ngủ.
Bên ngoài có gió lạnh thổi qua, có mưa to tầm tã trút xuống, Dư Thanh chầm chậm chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, hơn 6 giờ cô vẫn chưa dậy, Lương Vũ đi vệ sinh. Vừa mới ra khỏi phòng, cô bé thấy Lương Tự từ bên ngoài vào nhà.
“Mới sáng sớm anh đi đâu vậy?”
Lương Tự không đáp mà hỏi lại: “Dư Thanh chưa dậy?”
Cô bé lắc đầu, nhớ tới gì đó, móc mấy chục tệ tiền lẻ trong túi ra đưa cho cậu, nói “Em mua cây kem, chị Dư Thanh không mua gì hết”, Lương Tự nhớ tới tối hôm qua cô đưa tiền cho bà cụ.
Cơn mưa sáng sớm mỏng như tơ lụa, khe khẽ rơi xuống đất.