Editor: Trỏ Mặt Sẹo.Beta: Jen. Sắp đến giờ nghỉ trưa, người đến người đi tấp nập trước tòa nhà.
Tiêu Cận vô cùng nổi bật trong đám đông, vị tổng giám đốc trẻ tuổi nhiều tiền này đã sớm được truyền đi khắp công ty. Vì vậy bây giờ khi anh đứng nói chuyện với một cô gái trẻ ở đại sảnh đã khiến mọi người chú ý rất nhiều.
Kim Thị Thị nghiêng đầu cười, đôi mắt trong trẻo trắng đen rõ ràng, “Sếp Tiêu, hình như nhân viên của anh đang nhìn anh đó!”
Tiêu Cận nhẹ nhàng nhìn lướt qua bốn phía, những ánh mắt đang đánh giá kia lập tức biến mất.
“Kim đại tiểu thư vừa lòng chưa?” Anh chậm rãi hỏi.
Kim Thị Thị hớn hở gật đầu.
Tiêu Cận: “Em đến công ty tìm tôi à?”
Kim Thị Thị: “……”
Cô chưa kịp trả lời thì điện thoại của Tiêu Cận đã vang lên, trợ lý nhắc anh đã đến giờ họp.
Kim Thị Thị vẫy tay với anh, “Em đi trước đây!”
Trưa hôm đó Kim Thị Thị nhận được thông báo trúng tuyển từ phòng nhân sự của công ty Tiêu Cận, thứ hai tuần sau đến công ty báo danh.
Kim Thị Thị gọi điện về nhà, Kim Trọng Hiền nhận.
Kim Thị Thị: “Ba, tuần sau con đến Tiêu thị thực tập. Tây Tử Loan khá gần Tiêu thị, con muốn dọn sang đó.”
Kim Trọng Hiền gật đầu, “Đi đi, nhớ dùng thái độ tốt, đừng làm nhà họ Kim chúng ta mất mặt.”
Kim Thị Thị hít một hơi thật sâu, “Con biết rồi, ba.”
Kim Trọng Hiền tiếp tục dặn dò: “Không bắt con ra ngoài đi làm thật, có cơ hội thì xây dựng quan hệ thật tốt với người nhà họ Tiêu. Bị uất ức thì nói với gia đình, đừng đối đầu trực tiếp với nhà họ.”
Kim Thị Thị rũ mi, nhẹ nhàng “Vâng” một cái.
Lúc Kim Trọng Hiền hỏi có muốn nói chuyện với Thẩm Chi Nghi không, Kim Thị Thị đã từ chối.
Họ sẽ không quan tâm người con gái này như những cặp cha mẹ khác, mà cô cũng không muốn bị dạy dỗ quá nhiều.
Kim Thị Thị nhanh chóng chuyển sang Tây Tử Loan.
Nơi này tọa lạc tại khu vực đắc địa của Dung Thành. Giữa công viên là một hồ nước nhân tạo rộng hàng trăm mẫu, để làm tăng sự thú vị, một đàn thiên nga trắng đã được đưa tới từ Thụy Sĩ. Tây Tử Loan nổi tiếng với độ phủ xanh, nơi này đã thuê hơn chục chuyên gia làm vườn chịu trách nhiệm sửa chữa và duy trì cảnh quan. Mấy tòa nhà này đều thiết kế theo kiểu Pháp, mặt bằng rộng, diện tích nhỏ nhất là 210 mét vuông, là khu dành cho nhà giàu.
Chiều chủ nhật, người giúp việc mang khá nhiều quà đến từ Thanh Giang Sơn Thủy.
Ông nội Kim biết Kim Thị Thị thực tập ở công ty nhà họ Tiêu thì vô cùng vui vẻ, bảo Kim Tư Thần tặng cho Kim Thị Thị một chiếc xe. Kim Tư Thần không muốn bạc đãi em gái, lại sợ khi cô đi làm quá khoe khoang nên mua một chiếc Porsche.
Ngoài ra, Kim Thục Đường còn chuẩn bị cho Kim Thị Thị vài bộ quần áo phù hợp khi đi làm. Tất cả đều do bậc thầy thời trang quốc tế thiết kế, không có logo, tinh tế, đơn giản nhưng cũng không quá nổi bật.
Từ Tây Tử Loan đến công ty Tiêu thị chỉ mất 10 phút đi bộ. Sáng thứ hai, Kim Thị Thị đi bộ đến công ty.
Còn 20 phút nữa đến giờ làm việc, các nhân viên đã bắt đầu làm việc nghiêm túc.
Trợ lý các bộ phận khác đã đứng chờ ở quầy lễ tân để đưa đồng nghiệp mới về đúng bộ phận của họ.
Bộ phận Nước ngoài ở tầng 17 của tòa nhà, trợ lý bộ phận đưa Kim Thị Thị đến văn phòng của tổ phiên dịch.
Tổ phiên dịch có hai đồng nghiệp, một nam một nữ. Nam tên là Đoạn Triết, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt phối cùng quần tây, trông khá nhã nhặn. Nữ gọi là Diêm Tĩnh Vi, dáng người rất đẹp, chiếc váy đen đến đầu gối làm tôn lên rõ đường cong của cô ấy.
Tổ trưởng tổ phiên dịch đã xin nghỉ sinh từ nửa tháng trước, bây giờ Doãn Triết đang tạm thời thay cô ấy.
Trợ lý giới thiệu qua một chút rồi quay lại bàn làm việc.
Đoạn Triết thân thiện chào hỏi: “Nghe nói cô học ở Đại học Ngoại ngữ, thật trùng hợp, tôi hơn cô 3 tuổi, cũng coi như là đàn anh của cô.”
Kim Thị Thị cong môi cười, “Chào đàn anh.”
Đoạn Triết vỗ bàn Diêm Tĩnh Vi, “Đồng nghiệp mới tới, chào một cái đi.”
Diêm Tĩnh Vi đánh giá Kim Thị Thị từ trên xuống dưới, nhạt nhẽo chào hỏi, “Xin chào”.
Đoạn Triết giải thích ngắn gọn công việc cho Kim Thị Thị, bản báo cáo tài vụ của các công ty con đều đã gửi đến tổng bộ, họ cần nhanh chóng dịch ra. Sau đó lại đưa cho Kim Thị Thị mấy quyển từ điển chuyên ngành tài chính và đặc tả quy trình kinh doanh, hy vọng cô có thể nhanh chóng bắt tay vào làm.
Lúc nghỉ trưa, Diêm Tĩnh Vi đi ăn cùng chị em làm bên phòng hành chính.
Mấy cô gái ngồi bàn phía sau vừa ăn vừa trò chuyện, một cô gái trong số đó nói: “Ôi, cô gái mới đến hôm nay xinh thật, đúng là nàng tiên nhỏ. Khuôn mặt to cỡ một bàn tay, da trắng như trứng gà bóc, vừa mềm vừa mịn, chậc chậc……”
Một cô gái khác dừng đũa, hỏi: “Có phải cô gái mặc áo sơ mi cổ chữ V không? Tôi rất thích bộ quần áo đó của cô ấy, đặc biệt là cái khăn lụa kia, không biết của thương hiệu nào. Cô ấy ở phòng nào, tôi muốn đi hỏi chút.”
Lễ tân trả lời: “Phòng phiên dịch. Ê, có phải cô gái nào làm phiên dịch cũng xinh đẹp không ta! Phòng họ đã có một Diêm Tĩnh Vi, bây giờ lại có nàng tiên nhỏ. Chà, bao nhiêu đồng nghiệp nam hâm mộ muốn chết kia kìa!”
Cô gái kia lại nói tiếp: “Tôi thấy cô ấy còn xinh hơn cả Diêm Tĩnh Vi, gu thời trang cũng xịn xò hơn nhiều. Sau này cô ấy chính là động lực để tôi đến công ty!”
Sắc mặt Diêm Tĩnh Vi trầm xuống, chị em phòng hành chính vội an ủi: “Vi Vi, cậu đừng nghe bọn họ, tớ chưa thấy cô gái nào xinh hơn cậu đâu. Năng lực của cậu mạnh, còn có cả kinh nghiệm du học, thực tập sinh kia sao có thể so với cậu chứ!”
Gia đình Diêm Tĩnh Vi giàu có, ba mẹ đều tham gia vào ngành sản xuất hàng tiêu dùng, mấy năm nay càng tích được nhiều của cải hơn. Cộng thêm cô ta xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn đều là tiêu điểm trong mắt mọi người.
Nghe chị em nói thế cô ta cũng thoải mái hơn, chọc chọc cơm trong bát nói: “Được rồi, ăn nhanh lên.”
Sắp đến giờ tan làm, Diêm Tĩnh Vi đến tìm Kim Thị Thị, “Tiểu Kim, cô có bận không?”
Kim Thị Thị gần như đã đọc xong các thông số kỹ thuật cơ bản của quy trình kinh doanh do Đoạn Triết đưa, cô lễ phép cười, “Cô cần gì sao?”
Diêm Tĩnh Vi đặt xấp tư liệu dày cộp trong tay xuống bàn Kim Thị Thị: “Tài liệu này cần gấp, cô dịch cái này trước đi, sang mai đưa cho tôi.”
**
5 giờ sáng, sau khi Tiêu Cận chạy bộ xong thì được trợ lý đến đón.
Đến trước tòa nhà, anh ngẩng đầu nhìn theo thói quen.
Một phòng ở tầng 17 vẫn sáng đèn.
Anh nhíu mày hỏi: “Sở Kiều đang đi công tác nước ngoài à?”
An Trình suy nghĩ, do dự nói: “Chắc không đi nhỉ?”
Hai người đi vào thang máy, Tiêu Cận ấn tầng 17, “Cậu đi lên trước đi, tôi đến phòng ngoại giao xem thử.”
Văn phòng trống trải, một mình Kim Thị Thị ngồi trước bàn làm việc, chiếc bút cắm giữa búi tóc, cầm quyển từ điển dày gõ bàn phím ầm ầm. Tiêu Cận đến gần, gõ nhẹ lên bàn cô.
Kim Thị Thị ngạc nhiên ngẩng đầu, “Hả? Anh đi làm sớm thế?”
Mắt cô hơi đỏ, giọng cũng nghèn nghẹn.
Tiêu Cận nhíu mày, “Em thức thâu đêm ư?”
Kim Thị Thị cười, cực kì đắc ý chỉ vào tập tài liệu bên cạnh, “Còn hai đoạn nữa là em dịch xong rồi.”
Giọng Tiêu Cận lạnh đi: “Đồng nghiệp vứt việc cho em à?”
Kim Thị Thị lắc đầu, “Do em bắt buộc phải làm xong, không xong em không ngủ được.”
Diêm Tĩnh Vi đưa tài liệu cho cô, sáng hôm sau cô có thể làm tiếp. Nhưng cô là một con người hiếu thắng, không làm xong thì chưa thể nghỉ ngơi.
Cô không muốn làm người móc nối, càng không muốn trở thành công cụ lấy lòng người khác cho gia đình. Cô không phải người phụ thuộc vào bất cứ ai, cô là Kim Thị Thị, là người dựa vào chính năng lực của mình để nhận được sự tán thưởng của mọi người.
Tiêu Cận buồn cười, đánh giá cô gái nhỏ gầy trước mắt một cách cẩn thận, chợt nảy lên sự kính nể.
Anh bỗng nghĩ đến bản thân.
Hồi nhỏ anh cố gắng học hành, lớn lên cố gắng làm việc. Anh không ngừng chạy, không ngừng trèo lên cao. Vì thế rất nhiều người nghĩ anh không bình thường. Họ không hiểu tại sao anh phải làm việc chăm chỉ như thế dù anh sinh ra đã ở vạch đích.
May thay hôm nay anh đã gặp một người cũng bất bình thường không kém, họ là đồng loại.
Tiêu Cận dựa nửa người vào bàn Kim Thị Thị, “Tôi chờ em, dịch xong hai đoạn này tôi đưa em đi ăn sáng.”
Kim Thị Thị nhấc mí mắt lên, “Phúc lợi tăng ca à?” Anh bất đắc dĩ gật đầu.
Hai người ăn sáng ở chuỗi nhà hàng gần công ty, Tiêu Cận không biết khẩu vị của Kim Thị Thị nên mỗi món anh đều gọi một phần nhỏ.
Kim Thị Thị làm việc cả đêm, bây giờ cô đang rất đói.
Tiêu Cận tò mò hỏi: “Em vừa vào đã làm như vậy, còn có thể dịch hết đống tài liệu đó trong một buổi tối? Tài liệu này chắc gồm khá nhiều kiến thức về tài chính, hơn nữa tôi đoán em không quen với mấy từ chuyên ngành công nghiệp tài chính.”
Kim Thị Thị gật đầu, uống một ngụm sữa bò, “Hai giờ đầu em dành ra để đọc từ chuyên ngành, trí nhớ em tốt, đọc một lần có thể nhớ kĩ. Em còn chọn học tài chính,” Cô cười ranh mãnh, “Thành tích khá ổn.”
Tiêu Cận càng hứng thú hơn, nhướng mày hỏi: “Ổn như thế nào?”
Kim Thị Thị đảo mắt nói: “Thầy dạy Kinh tế học hỏi em có muốn học chuyên sâu không, còn bảo rằng sẽ tự hướng dẫn em.”
Tiêu Cận hỏi: “Tại sao không đi?”
Kim Thị Thị nhún vai, “Bởi vì sau khi chủ nhiệm khoa bọn em biết chuyện này đã đá bay thầy dạy Kinh tế học rồi.”
Tiêu Cận nhịn không được bật cười, hai người tắm mình trong ánh nắng ban mai, cười đến nỗi bả vai run run.