Editor: Mây.Beta: Jen.Kim Thị Thị giống như một chú mèo con ngoan ngoãn nhắm mắt đi theo phía sau Tiêu Cận. Hai người trực tiếp lên xe chạy ra khỏi khu biệt thự.
Kim Thị Thị thật sự bị dị ứng với lông mèo, lúc này rơi nước mắt vẫn không ngừng, cũng hắt hơi liên tục. Còn sợ bị Tiêu Cận nhìn thấy bộ dạng xấu xí này, cô cố ý nghiêng mặt ra ngoài cửa sổ xe.
Cô đang lau nước mắt một cách lung tung, hơi thở của người đàn ông đột nhiên vây lấy cô.
Kim Thị Thị hoảng loạn quay đầu lại, đối diện với gương mặt của anh gần trong gang tấc. Gương mặt tuấn tú của anh, sống mũi thẳng tắp, còn có cánh môi mềm mại vừa lướt qua chóp mũi cô không nặng không nhẹ……
Khoảng cách gần như vậy, đây là muốn làm gì?
Tiến độ này có phải hơi nhanh rồi không?
Cô có nên nhắm mắt lại không?
Trái tim Kim Thị Thị đập loạn cả lên, cô cố gắng nín thở, sợ bị anh phát hiện ra mình đang hoảng sợ. Đôi mắt đẫm nước của cô luống cuống nhìn anh.
Theo động tác của anh, bên cạnh phát ra một tiếng “răng rắc”.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tiêu Cận giúp cô thắt dây an toàn, chậm rãi ngồi thẳng người, hỏi: “Dị ứng rất nghiêm trọng sao? Có muốn đến bệnh viện khám không?”
Kim Thị Thị còn đang ngây ngốc, nhỏ giọng nói: “Không phải quá nghiêm trọng, một lúc nữa sẽ ổn thôi.”
Tiêu Cận dường như mỉm cười nhẹ, trêu chọc nói: “Cũng đã quên cài dây an toàn rồi, còn không nghiêm trọng sao?!”
Dây an toàn??
Kim Thị Thị quay mặt đi, cắn môi dưới, nhắm chặt mắt.
A a a a a a a a a!
Cài dây an toàn có cần phải làm đến mức sắc tình như vậy không?!
Trái tim của cô rối loạn, không an phận muốn nhảy ra ngoài.
“Vị hôn thê?” Tiêu Cận bỗng nhiên gọi cô.
Kim Thị Thị nghiêng mắt nhìn anh.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của Tiêu Cận nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Cả người Kim Thị Thị trong nháy mắt trở nên cứng đờ.
Tiêu Cận nhẹ giọng oán giận: “Khóc giống như mèo con vậy.”
Kim Thị Thị cũng theo đó lấy tay lau mặt, đầu ngón tay còn có nước mắt trước đó sót lại. Cô giả vờ như không thèm để ý quay đầu về phía cửa sổ xe, xuyên qua kính cẩn thận quan sát lớp trang điểm trên mặt mình.
Cũng may, vẫn hoàn hảo như vậy.
Bỗng nhiên Kim Thị Thị nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Đúng rồi, không phải buổi chiều anh bay đến Đế Đô sao? Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi?”
Ánh mắt Tiêu Cận nhìn thẳng về phía trước, giọng nói nhàn nhạt: “Kết thúc sớm, trở về ngay.”
Kim Thị Thị gật đầu, cười khanh khách nói: “Vừa rồi cảm ơn anh nha.”
Tiêu Cận liếc nhìn cô, cười rộ lên, “Ở nhà khóc lợi hại như vậy, dị ứng thật sự không nghiêm trọng?”
Kim Thị Thị không ngờ bị anh nhìn thấu, chẹp miệng không nói lời nào.
Dị ứng là thật, nước mắt cũng là thật. Chẳng qua trong nhà không có người quan tâm cô, Tiêu Cận xuất hiện, cô vừa đau lòng vừa uất ức mới có thể nhận được sự chú ý.
Cô giống như một đứa trẻ đi mách lẻo, không thể không phóng đại sự thật lên vài lần.
Nhưng mà ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra, cô thế mà ỷ lại và tin tưởng anh đến vậy.
Tiêu Cận thấy cô không nói gì, lại không đầu không đuôi nói tiếp: “Không phải anh diễn cho bọn họ xem, anh nói đều là thật.”
Kim Thị Thị hơi khựng lại, anh không nói anh đang chỉ câu nào, nhưng cô cũng hiểu được.
“Nếu về sau có người bắt nạt Kim Thị Thị, mặc kệ là ai, cũng đừng nghĩ sẽ được dễ chịu……”
Kim Thị Thị nhìn thẳng anh rồi nở nụ cười, đôi mắt cong thành một vầng trăng lưỡi liềm nhỏ.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tiêu Cận không chịu nổi nụ cười rạng rỡ như vậy của cô, có chút không được tự nhiên quay mặt đi, “Đói bụng không? Dẫn em đi ăn cái gì đó?”
Vì có thể đuổi kịp bữa cơm ở Kim gia, buổi chiều anh vừa kết thúc cuộc họp ở Đế Đô đã trực tiếp bay về, cả buổi chiều một ngụm nước còn chưa kịp uống.
Lúc này Kim Thị Thị mới ý thức được bụng mình đang kêu ục ục, ánh mắt cô sáng ngời, “Được đó, chúng ta đi ăn cái gì?”
Tiêu Cận suy nghĩ nói: “Đồ Tây hay là hải sản? Em muốn ăn cái gì cũng được.”
Kim Thị Thị nghiêng đầu, “Thật sự là em muốn ăn cái gì cũng được hả?”
Cô vui vẻ đến giống như một con khổng tước nhỏ xòe đuôi, Tiêu Cận buồn cười nhìn cô, gật đầu.
Kim Thị Thị: “Chúng ta đi ăn xiên que đi! Trước đây em còn chưa được thử qua!”
Tiêu Cận: “…… Em chắc chắn?”
Thật ra anh cũng chưa từng ăn. Lúc trước từng đi cùng nhóm người Nghiêm Ngộ một lần, bởi vì cảm thấy không quá vệ sinh, một miếng anh cũng không đụng.
Đôi mắt Kim Thị Thị tràn đầy những mảnh ánh sáng, “Ừm ừm, chắc chắn.”
Tiêu Cận khởi động xe, dựa theo con đường trong ký ức chạy đến con phố cũ gần một trường cấp hai.
Đây là một con phố ăn vặt nồng nặc mùi pháo hoa. Gần tám giờ, con phố cũ đã chật cứng người, những gian hàng cạnh nhau thi thoảng lại phát ra tiếng rao hàng, vô cùng sôi động.
Tiêu Cận đỗ xe ở một bãi xe ngoài trời bên kia đường. Đang là thời điểm phố ăn vặt náo nhiệt nhất, người đến chỗ này không hề ít, trên đường xe cộ qua lại rất đông. Tiếu Cận không dấu vết nắm tay Kim Thị Thị đi sang đường.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Trái tim nhỏ bé của Kim Thị Thị lại sắp nhảy ra ngoài, cô cúi đầu nhìn chỗ bàn tay hai người nắm, khóe miệng không giấu được ý cười.
Băng qua đường lớn, Tiêu Cận cũng không buông tay cô ra, Kim Thị Thị cũng giả vờ như cái gì cũng không biết, cứ như vậy kéo cô đi đến một quán đồ nướng.
Trước quán đồ nướng có một tấm bảng hiệu, tấm biển được viết bằng bút nước trên tấm bìa các tông trắng, có vẻ như vừa được dựng lên không lâu.
Hai người cùng nhau đi vào quán đồ nướng, cửa hàng không lớn, không có mấy bàn khách, ông chủ từ dưới bàn quầy lễ tân chui ra, nhiệt tình chào hỏi: “Hai vị ăn gì?”
Kim Thị Thị có hơi kích động, đáp: “Xiên que!”
Ông chủ: “…… Có, muốn xiên gì?”
Kim Thị Thị hơi bối rối, cô chỉ nghe người ta nói ăn xiên que rất thú vị, cũng không biết cụ thể nên gọi cái gì.
Cô kinh ngạc mà nhìn về phía Tiêu Cận.
Tiêu Cận ho nhẹ một tiếng nói với ông chủ: “Tùy tiện chọn cái gì đó đặc sắc một chút, không cần nhiều lắm.”
“Được rồi!” Ông chủ gật đầu, lại hỏi: “Trong cửa hàng mới có hủ tiếu, có muốn nếm thử không?”
Kim Thị Thị lắc đầu, không quá thích lắm.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Hơn mười phút sau, ông chủ bưng một đĩa thịt dê xiên, cánh gà và vài xiên rau nướng.
Thịt nướng đen như mực, rau cũng héo queo không có tinh thần gì.
Kim Thị Thị bĩu môi, vẫn thử lấy một xiên cánh gà cắn một miếng.
Một miếng, một miếng, một miếng cũng không dám cắn xuống.
Kim Thị Thị khổ sở, đáng thương nhìn về phía Tiêu Cận.
Cánh gà chắc là đã bị đông lạnh quá lâu, mất đi độ ẩm, căn bản cắn không nổi.
Tiêu Cận thấy thế cũng cầm lấy một xiên thịt dê cắn một miếng, thịt vừa cứng vừa khô, anh chỉ có thể để nguyên nuốt vào.
Hai người liếc nhau, nhìn bộ dạng uể oải của đối phương nhưng lại cố gắng nuốt xuống, cả hai không khỏi bật cười. Nụ cười này cũng không thu lại được nữa, Tiêu Cận cười đến mức bả vai run rẩy, Kim Thị Thị che mặt, cười chảy ra nước mắt.
Cuối cùng Tiêu Cận tính tiền, Kim Thị Thị vì cười mà khuôn mặt cứng đờ đi ra khỏi quán đồ nướng.
Kim Thị Thị cố gắng phân tích: “Không phải đều nói xiên nướng rất thú vị sao? Có phải vì hương vị của nhà này không đúng không?”
Tiêu Cận suy nghĩ một lát nói: “Có thể là không đúng mùa, bình thường là mùa hè ăn xiên nướng uống bia. Bây giờ đã gần cuối mùa thu, thịt và thức ăn trong cửa hàng không còn tươi nữa.”
Kim Thị Thị cảm thấy rất có lý, cô lôi kéo tay áo Tiêu Cận hưng phấn năn nỉ: “Mùa hè sang năm chúng ta lại đến đây ăn đi, được không?”
Tiêu Cận: “……”
Từ quán đồ nướng đi ra, bụng Kim Thị Thị càng đói, con phố đối diện có một nhà bán bạch tuộc nướng, bảng hiệu vàng óng ánh, vô cùng hấp dẫn người khác.
Tiêu Cận nhìn theo ánh mắt của cô, cười hỏi: “Muốn ăn?”
Kim Thị Thị liếm liếm môi, gật đầu.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tiêu Cận nhìn xung quanh một vòng, chỉ vào quầy nước ép trái cây tươi rồi nói: “Em ở chỗ kia đợi anh, anh đi mua.”
Kim Thị Thị mím môi gật đầu.
Bạch tuộc nướng hơi lâu, Kim Thị Thị mua hai ly nước trái cây ép ôm vào trong ngực.
Bên kia đường, có mấy cô gái mặc đồng phục học sinh cấp 2 cười đùa sau lưng Tiêu Cận, bỗng nhiên một cô gái đuôi ngựa bị người khác đẩy về phía trước đụng phải Tiêu Cận, khó khăn lắm mới đứng vững.
Từ mặt đến cổ của cô bé kia đỏ bừng, cúi đầu nói gì đó với Tiếu Cận, Tiêu Cận ngẩng đầu nhìn về phía Kim Thị Thị.
Kim Thị Thị lập tức hiểu được cái gì đó, ôm hai ly nước trái cây bước nhanh về phía đối diện.
Dòng xe qua lại trên đường dày đặc, Kim Thị Thị không thể không đi hai bước dừng một bước, đợi đến khi cô đi tới bên cạnh Tiêu Cận, bóng dáng của mấy cô bé vừa rồi đã không còn.
Thay vào đó là một người phụ nữ trẻ với mái tóc thẳng dài màu đen. Người nọ đứng ở bên cạnh Tiêu Cận, trên mặt mang theo nụ cười tươi tắn nói cái gì đó.
Kim Thị Thị: “……”
Người đàn ông quyến rũ này!
Ông chủ đem bạch tuộc nướng đưa cho Tiêu Cận, anh không có cảm xúc gì gật đầu với ông chủ rồi đi thẳng về phía Kim Thị Thị đang đi đến.
Kim Thị Thị hung hăng nhét một ly nước vào ngực anh.
Tiêu Cận cười, giải thích: “Vừa rồi người kia là bạn học cấp 3 của anh, hiện tại đang làm giáo viên ở trường Trung học Cơ sở Số hai, tình cờ gặp được. Học sinh của cô ấy vừa hỏi phương thức liên lạc của anh nên bị cô ấy giáo dục một trận.”
Kim Thị Thị bán tin bán nghi liếc nhìn anh một cái, nghiêng cái đầu nhỏ nói: “Cô ấy là ai thì liên quan gì đến em, em cũng không muốn biết.”
Tiêu Cận cũng không nói lời nào, chỉ nhìn cô cười.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Kim Thị Thị lấy bạch tuộc nướng trong tay anh lại đây, đồ trong tay cô quá nhiều, lại nhét điện thoại di động của mình vào trong ngực anh. Uống một ngụm nước trái cây rồi ăn bạch tuộc nướng.
Giống như người vừa rồi người gầm gừ chạy tới không phải là cô, người hung dữ nhét đồ uống cho anh cũng không phải là cô.
Trên đường về nhà từ phố ăn vặt, hai người vẫn im lặng. Có mấy lần Tiêu Cận muốn nói chuyện với cô, nhưng vừa quay đầu liền thấy bộ dạng cô nhắm mắt giả vờ ngủ.
Trở về Thiên Hợp Cư, Kim Thị Thị lập tức chui vào phòng mình. Cô xả nước nóng ra tắm, lúc đi ra phát hiện điện thoại di động của mình lại để quên ở bên chỗ Tiêu Cận.
Kim Thị Thị ngửa đầu thở dài, cuối cùng giữa “thể diện” và “điện thoại di động” cô không có khí phách kiên cường mà chọn vế sau.
Cô đi đến phòng khách, gõ cửa, bên trong không ai trả lời. Mấy ngày nay ở chung, Kim Thị Thị biết bình thường Tiêu Cận đều không khóa cửa, cô có việc gì đều có thể trực tiếp đến phòng tìm anh.
Cô thử thăm dò đẩy cửa ra, liền nhìn thấy áo tắm dài ở trên người Tiêu Cận mở rộng, trong tay anh cầm một cái khăn lông đang lau tóc.
Đập thẳng vào mắt Kim Thị Thị.
Đây là hình ảnh người đẹp đi tắm?!- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Vệt nước trên cổ, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, cơ bụng tám múi hiện rõ……
“Xin lỗi, xin lỗi!” Cô vội vàng che mắt lùi về phía sau, lại bởi vì quá hoảng loạn nên va phải cửa, chân đứng không vững ngã ra đằng sau.
Tiêu Cận nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô, hai người bởi vì theo quán tính mà đụng vào tường, khó khăn lắm mới có thể đứng vững.
Tiêu Cận dùng tay đệm ở sau lưng Kim Thị Thị, hai người dựa vào rất gần, vừa rồi không biết là ai đụng vào công tắc, ánh sáng trong phòng ngủ tối xuống, chỉ còn lại một cái đèn đầu giường không quá sáng cách đó không xa, mập mờ lại lưu luyến.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng lên, khuôn mặt Tiêu Cận ở ngay trước mặt cô, hô hấp hai người giao nhau, trái tim Kim Thị Thị đập như trống đánh.
Tiêu Cận còn đang không ngừng tới gần, chóp mũi hai người dán vào cùng một chỗ. Kim Thị Thị bất an nắm chặt ngón tay thành quyền, chậm rãi nhắm mắt lại.
Phía trên trán truyền đến tiếng cười khẽ của người đàn ông, trong giọng nói của Tiêu Cận mang theo ba phần ý cười: “Kim Thị Thị, em đang làm gì vậy?”
Đột nhiên Kim Thị Thị mở mắt ra, vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô giãy dụa theo bản năng. Bỗng nhiên Tiêu Cận lại siết chặt cánh tay, vững vàng ôm cô vào trong ngực.
Một giây sau, đôi môi của anh nhẹ nhàng dán lên.