Edit: Meiji.
Beta: Mây.
“Ngây thơ!”
Kim Thị Thị tức đến bật cười, quay mặt đi nhỏ giọng lầm bầm.
Cô đứng dậy từ chỗ ngồi, nhàn nhã đi đến bên mạn thuyền.
Máy bay giấy chọc vào tay cô, cô chậm rãi mở tay ra, ánh mắt trở nên xa xăm.
Khi còn nhỏ cô sống ở nhà cô Mộng ở Bình Thành. Bình Thành ở gần Dung Thành, non xanh nước biếc, được gọi là “Hậu hoa viên” của Dung Thành. Không ít nhà giàu Dung Thành đều sống ở đó.
Nhà của cô Mộng là một căn tứ hợp viện, vừa rộng rãi vừa lớn.
Nhớ rõ lúc đó vào mùa hè, Kim Thị Thị bé nhỏ ở trong sân ăn dưa hấu.
Dưa hấu vừa to vừa ngọt, nhưng lại không dễ ăn, cô gặm đến nỗi cả một mặt dính đầy nước dưa hấu. Cô đang ra sức chiến đấu với dưa hấu, bỗng nhiên đỉnh đầu cảm thấy đau nhói.
Cô gái nhỏ mặt dính đầy nước dưa hấu đưa tay sờ bím tóc trên đỉnh đầu.
Bím tóc nhỏ vẫn còn, nhưng có một chiếc máy bay giấy lại rơi xuống trên đầu cô bé.
Kim Thị Thị ngẩng đầu nhìn xung quanh, không bao lâu sau “vèo” một cái, lại có một chiếc máy bay giấy khác lướt qua tường nhà bay vào.
Cô bé lạch bạch chạy lại, nhặt chiếc máy bay giấy trên mặt đất lên.
Hai chiếc máy bay giống nhau như đúc, được xếp bằng giấy kẻ ô vuông nhàu nát. Trong đó có một tờ còn có chữ viết.
Kim Thị Thị chậm rãi mở máy bay ra, trên giấy viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Thần Tiên nhặt được máy bay giấy này cầu ngài hãy dẫn tôi rời đi.
Kim Thị Thị ảo não, cô bé không phải thần tiên, không thể dẫn người phía bên kia tường rời đi được.
Cô bé tự hỏi một lúc lâu, chạy về phòng nghiêm túc viết phía dưới hàng chữ kia: Tôi không phải thần tiên, tôi là Kim Thị Thị.
Cô bé cẩn thận gấp lại chiếc máy bay giấy theo nếp gấp ban đầu. Sau đó lôi chiếc ghế nhỏ ở bàn trang điểm của cô Mộng ra, dẫm lên, dùng sức ném, máy bay giấy vượt qua tường cao bay ra ngoài.
Tiếp đó cả buổi chiều cô bé đều ngồi ngồi trong sân chờ, máy bay giấy không còn bay qua từ tường bên kia nữa.
Chạng vạng đến giờ ăn cơm, cô phụ trách quét tước nói với cô Mộng cách vách có người mới chuyển đến, cô Mộng nói là đứa nhỏ nhà họ Tiêu ở Dung Thành, còn kêu Kim Thị Thị không được tùy tiện qua chơi.
Kim Thị Thị ngoan ngoãn đồng ý, không hề đề cập đến chuyện về máy bay giấy.
Hai ngày sau đó Kim Thị Thị không đi ra ngoài, kiên trì ngồi trong sân chờ đợi.
Ông trời không phụ lòng cô, buổi chiều ngày thứ ba, sân bên kia lại có một chiếc máy bay giấy bay sang.
Kim Thị Thị nhảy nhót chạy tới, trên máy bay giấy quả nhiên có chữ: Chào cậu Kim Thị Thị, tớ tên là Tiêu Tiêu.
Kim Thị Thị vô cùng vui vẻ, trò chơi máy bay giấy vừa kích thích lại vừa bí ẩn. Cô quay lại phòng kéo khăn trải giường xuống làm áo choàng, giống như như một vị hiệp khách nhận được nhiệm vụ thần bí.
Những ngày kế tiếp, Kim Thị Thị và Tiêu Tiêu đều dùng máy bay giấy thiết lập lên tình bạn sâu đậm.
Tiêu Tiêu nói mình bị nhốt ở chỗ này, có rất nhiều người xấu đặc biệt trong giữ mình. Tiêu Tiêu nói Kim Thị Thị không được nói với người khác chuyện máy bay giấy của bọn họ. Nếu không sẽ bị bắt lại, Kim Thị Thị cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hiệp khách trong giang hồ, chắc chắn nói được làm được. Kim Thị Thị liền đồng ý.
Tiêu Tiêu ở máy bay giấy nói cho Kim Thị Thị rất nhiều chuyện bên ngoài Bình Thành: nói người tóc vàng đều thích ăn bánh hấp cứng như đá; nói gấu trắng sẽ không bị chết cóng cho dù sống trong tuyết; nói máy bay giấy trước tiên phải gấp ba đường, có thể bay xa hơn….
Kim Thị Thị vui vẻ mà nghe, cô rất thích Tiêu Tiêu.
Trong lòng này chợt sinh ra diệu kế, buổi sáng sau khi rời giường liền bưng ghế chuyển vào trong sân. Cuối cùng cũng chờ đến lúc máy bay giấy của Tiêu Tiêu bay tới, cô nhanh nhẹn trèo lên ghế, dựa vào bức tường trong sân để nhìn xem Tiêu Tiêu trông như thế nào.
Đáng tiếc, cô chỉ thấy một đỉnh đầu đen sì. Bởi vì sức lực của tay không đủ, liền ngã thẳng xuống đất. Sau đó nằm hơn một tuần trên giường.
Mùa hè rất nhanh đã kết thúc, ở trong máy bay giấy Tiêu Tiêu nói mình phải rời khỏi đó.
Hai người đều rất buồn.
Kim Thị Thị ôm chặt cái mông vẫn còn đau của mình, vẫn chấp nhất với việc thấy mặt Tiêu Tiêu. Vì thế hai người làm một cái ước định táo bạo: Vào ban đêm, Tiêu Tiêu trèo tường sang đây!
Tối đó trời rất nhiều sao, bầu trời thăm thẳm.
Kim Thị Thị chờ ở dưới tường trong sân.
Vào lúc cô đang ngáp liên tục, từ phía đối diện truyền đến một loạt tiếng xột xoạt.
Không bao lâu sau, trên đầu tường có một cái đầu thò ra.
Ồ!
Tiêu Tiêu hơi gầy, tóc ngắn, nhưng làn da rất trắng.
Đôi mắt Kim Thị Thị phát sáng, cô duỗi tay chọc Tiêu Tiêu.
Bức tường trong sân bên kia bỗng nhiên truyền đến vài giọng nam.
Bọn họ bị phát hiện rồi!
Kim Thị Thị bắt được tay Tiêu Tiêu, người bên kia cũng dùng sức lôi kéo. Sức lực của hai bạn nhỏ làm sao có thể đọ được sức của mấy người đàn ông trưởng thành.
Tiêu Tiêu giãy giụa tay chà sát với gạch tường viện, máu tươi dính trên lòng bàn tay Kim Thị Thị ……
Tiêu Tiêu bị người mang đi.
Nhiệm vụ bí mật của hiệp khách thất bại, Kim Thị Thị phải trở quay về dáng vẻ cô gái nhỏ bình thường với bím tóc nhỏ.
Phía bên kia tường cao cao trong sân, không còn có máy bay giấy bay qua nữa.
Gió biển đêm thổi ký ức xưa cũ càng ngày càng xa, cánh máy bay giấy trong lòng bàn tay run rẩy.
Ba đường nếp gấp máy bay……
Tiêu Cận……
Khóe miệng Kim Thị Thị nhếch lên nụ cười hiện ra, đi về phía boong tàu.
Tiêu thiếu gia dựa vào lan can, trong tay cầm một ly rượu, không chút để ý mà nhìn bọn Nghiêm Ngộ đánh cược.
Kim Thị Thị dừng ở bên cạnh anh, trong giọng nói nhàn nhạt lộ ra một chút khiêu khích không dễ phát hiện: “Tôi không chảy máu mũi.”
Tiêu Cận nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu lười nhác lại quang minh chính đại: “Xin lỗi, tôi đã nói dối.”
Kim Thị Thị không nói chuyện, cô lấy ra một tờ giấy gói kẹo màu đỏ đưa qua, hỏi: “Biết gấp máy bay giấy không?”
Tiêu Cận nhướng mày, cầm giấy gói kẹo trong lòng bàn tay cô, đánh giá một lượt.
Anh hạ lông mày xuống, ngón tay thon dài trắng nõn, xương bàn tay rõ ràng, dưới sự nền của giấy gói kẹo lại càng tinh xảo.
Giống một kiệt tác nghệ thuật. Trong đầu Kim Thị Thị đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía mặt biển.
“Xong rồi.” Không bao lâu sau, hai ngón tay Tiêu Cận kẹp giấy gói kẹo nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cô, “Cho cô.”
Kim Thị Thị cúi đầu nhìn, giấy gói kẹo màu đỏ bị anh vò thành 1 cục.
Không phải máy bay giấy.
Là một viên trái tim màu đỏ.
Đầy đủ, ba chiều.
Xinh đẹp, yên tĩnh mà nằm ở trên tay cô.
Kim Thị Thị: “……”
Cô đột nhiên cười rộ lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng cong thành hình trăng khuyết, bên môi còn treo má lúm đồng tiền mờ nhạt.
Cô cất kĩ nó đi, quay đầu hỏi anh: “Anh có biệt danh không?”
Khóe môi Tiêu Cận nhếch lên có ý cười, “A Cận có được tính không? Người thân cận đều gọi tôi như vậy.”
“Quên đi,” Kim Thị Thị lại hỏi: “Vậy…… Nhũ danh thì sao?”
Tiêu Cận nhíu mày, suy nghĩ nói: “Không nhớ rõ.”
Kim Thị thị gật đầu.
Trên du thuyền tiếng hát tiếng cười không ngừng, bóng đêm dày đặc, kéo gần khoảng cách giữa người với người.
Tiêu Cận hỏi: “Cô thì sao? Nhũ danh là gì?”
Kim Thị Thị trả lời đúng sự thật: “Thị Thị, cũng có người gọi tôi là Thị tử.”
“Thị tử?” Tiêu Cận cười thành tiếng, “Vậy không bằng gọi là Tiểu Bồ Đào.”
Kim Thị Thị: “……”
Cô quay đầu đi.
**
Tiêu Cận vẫn chưa ăn cái gì, bụng có hơi đói. Anh đi đến bên cạnh đầu bếp, tùy tiện cầm một xiên tôm nướng trên lò nướng.
Đầu bếp vội nói: “Tiêu tổng đói bụng sao? Tôi giúp anh nướng.”
“Không cần,” Tiêu Cận vỗ bờ vai của ông ta nói: “Ông đi nghỉ ngơi một lúc đi, để mọi người tự mình chơi.”
“Vậy tôi đi đây,” Đầu bếp lau tay, “Có việc gì cứ gọi tôi đến.”
Động tác của Tiêu Cận lưu loát trở mặt thịt nướng, rắc gia vị, không lâu sau hương thơm lan tỏa bốn phía.
Nghiêm Ngộ mũi thính, chơi được một lúc lại đói bụng, anh ta theo mùi hương tìm tới, đôi mắt trông mong mà nhìn xiên tôm nướng trong tay Tiêu Cận.
“Tiền đồ!” Tiêu Cận để lại một xiên cho chính mình, còn lại một xiên đưa cho Nghiêm Ngộ.
Nghiêm Ngộ ăn một miếng, vẻ mặt ngạc nhiên gật đầu.
Phần còn dư trên tay anh ta phân phát cho mọi người “Cận ca nướng thịt, mau tới mau tới!”
Đám người ồ ạt đi lại, Diệp San cũng lôi kéo Kim Thị Thị đi đến gần.
Sói nhiều thịt thiếu, xiên nướng rất nhanh đã phân phát hết. Người không có phần gào khóc đòi ăn.
Tiêu Cận vừa cười mắng chửi người vừa lấy đồ nướng tiếp.
Nhiệt độ lò nướng rất cao, trán Tiêu Cận bắt đầu toát ra một lớp mồ hôi mịn. Anh dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi. Đồng hồ trượt lên xuống theo động tác của anh, xương cổ tay lộ ra một vết sẹo thon dài.
Đôi mắt Kim Thị Thị mở lớn, nhìn chằm chằm vào vết sẹo kia.
Cô tinh tường nhớ rõ đêm Tiêu Tiêu rời đi đó tay bị gạch tường trong sân làm bị thương.
Cậu nhóc Tiêu gia ở Dung Thành, biết gấp máy bay có ba đường nếp gấp, trên cổ tay bị thương……
Hô hấp Kim Thị Thị cứng lại.
Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, có lẽ chính là Tiêu Tiêu.
Cô kích động không thôi.
Nhưng mà Tiêu Tiêu không ra nhận cô, Kim Thị Thị cảm thấy hiện tại dường như không phải thời gian thích hợp để nhận bạn.
**
Tiêu Cận đem đồ đã nướng chín phân phát hết cho mọi người, rốt cuộc cũng thoát khỏi lò nướng.
Bên ngoài đám người, một nhân viên phục vụ bê một ly nước đá đi tới.
Tiêu Cận lấy ly từ tay cậu ta, nhấp môi uống lên mấy ngụm, lại trả lại trên khay, “Cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ hơi hơi gật đầu, “Không cần khách sáo Tiêu tổng, là Kim tiểu thư dặn dò.”
Động tác của Tiêu Cận hơi khựng lại, nhìn thoáng chiếc váy trắng của Kim Thị Thị bay phất phơ trong đám người hỏi: “Vị Kim tiểu thư kia?”
Nhân viên phục vụ: “Đúng vậy, Kim tiểu thư nói thời tiết nóng, dặn dò tôi đừng quên thêm đá.”
**
Hơn 12 giờ, nhân viên phục vụ dẫn khách khứa đến trong boong thuyền nghỉ ngơi.
Trợ lý mới báo cáo công việc hôm nay cho Tiêu Cận, anh gấp máy tính lại, đến trên sân thượng tìm bọn Đường Hành.
Mấy người không biết nói tới cái gì, cười đến sung sướng.
Tiêu Cận đến gần, Hàn Cao Vũ nhìn thấy anh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì nói: “Đúng rồi A Cận, trước đó quên nói, thời hạn đánh cược là một tháng. Trong một tháng theo đuổi được Kim Thị Thị tôi mới đem biệt thự cho cậu.”
Hắn nhìn Tiêu Cận búng tay một cái, không có ý tốt mà cười.
Nghiêm Ngộ vỗ vai Tiêu Cận nói: “Cận ca, một căn biệt thự mà thôi, nếu không từ bỏ đi.”
Đường Hành lắc đầu, “Thật ra không phải tôi cảm thấy A Cận không được, mấy năm nay có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu cũng đều không để trong mắt. Nhưng mà cô gái Kim gia quá lạnh lùng, tôi cũng không thể nói chuyện được với cô ta. Muốn theo đuổi có thể phải tốn chút tâm tư.”
Tiêu Cận nâng cằm, vẻ ngạo mạn không giấu được cười nói, “Lạnh lùng sao? Thật ra tôi cảm thấy cũng không nhiều lắm.”
Ba người nhíu mày nhìn anh.
Tiêu Cận chậm rãi nói: “Quấn lấy bảo tôi gấp máy bay giấy cho cô ấy, còn muốn hỏi nhũ danh của tôi. À, đúng, có thể là sợ tôi nóng, còn nhờ nhân viên phục làm riêng cho tôi ly nước đá. Tôi đoán,” Anh đắc ý nhìn xuống mấy người kia, “Nữ thần của các cậu…… Chắc là yêu thầm tôi.”
Đôi mắt ba người kia không khỏi trừng lớn.
Hàn Cao Vũ: “……”
Trời ơi!