Editor: Meiji.
Beta: Jen.
Ngoài ý muốn giấc ngủ này của Tiêu Cận rất sâu, là lần sâu nhất từ lúc tiếp nhận nghiệp vụ nước ngoài cho tới nay. Anh cho phép mình thả lỏng, không thèm nghĩ đến chuyện làm việc dù là một chút, chỉ muốn một giấc ngủ ngon. Khi tỉnh dậy mặt trời đã sáng trưng.
Trong không khí tràn ngập một mùi hương làm người say mê. Dạ dày Tiêu Cận trống rỗng, mùi hương này càng làm cho anh đói đến không chịu được.
Kim Thị Thị múc cháo vào trong bát nhỏ, thấy Tiêu Cận tỉnh thì bưng bát lại gần, “Chắc anh đói rồi nhỉ? Em có nấu cháo,” Cô dựng thẳng lên hai ngón tay, cười tủm tỉm mà nói: “Nấu tận hai giờ đó!”
Bát cháo của cô vừa thơm lại còn nóng hổi, gạo ánh lên ánh sáng nhàn nhạt, khiến người thèm nhỏ dãi.
Tiêu Cận cười ghẹo cô, “Kim đại tiểu thư còn có thể nấu cơm sao?”
Kim Thị Thị kiêu ngạo nâng khuôn mặt nhỏ lên: “Em biết rất nhiều đó, nếu không thì thỉnh thoảng anh đến nhà em làm khách nha.” Cô vừa nói vừa xúc cháo đưa đến bên miệng anh.
Tiêu Cận hơi sửng sốt, tránh đi theo bản năng, “Cái đó…… Tôi tự ăn được.”- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Kim Thị Thị: “Anh đang bị ốm đó,” Cô đưa muỗng cháo về phía trước, “Đừng hà khắc với chính mình như vậy, bây giờ anh là bệnh nhân, hơi yếu ớt chút cũng không ai khinh bỉ anh đâu.”
Tiêu Cận trầm mặc cười, anh cúi đầu ăn cháo cô đút. Vị cháo thanh đạm, kết hợp với mùi trái cây thoang thoảng trên người cô gái trẻ. Đầu ngón tay lạnh lẽo của cô vô tình đụng lên mặt anh, tai anh lập tức đỏ lên.
Trong lòng Tiêu Cận như có một dòng nước ấm chảy qua.
Năm ấy khi cha mẹ qua đời, anh từng bị một đợt ốm nặng. Sau khi sức khỏe tốt hơn một chút, dì giúp việc vì muốn anh ăn nhiều cơm hơn mà cho đút cho anh từng thìa. Ông nội biết được thì mắng dì kia một trận. Nói con trai phải có dáng vẻ của con trai, không thể nuôi giống cô gái nhỏ thích làm nũng được.
Từ đó về sau, không còn ai đút anh ăn cơm nữa.
Đã nhiều năm như vậy, bát cháo thanh đạm này chính là bát cháo ấm áp nhất mà anh từng ăn. Không chỉ lấp đầy dạ dày trống rỗng mà cũng lấp đầy trái tim anh.
Kim Thị Thị cười đến mức đôi mắt cong lên.
Cô nghĩ người bệnh nào cũng đều rất cần có người nhà ở bên cạnh chăm sóc. Giống như Kim Phi Phi vậy, dù bệnh nhẹ hay nặng, luôn có người nhà ở bên, biến cô nàng thành bảo bối quý giá nhất.
Kim Thị Thị chưa từng trải qua điều ấy, nhưng cô nghĩ bản thân có thể cho Tiêu Cận trải qua cảm giác ấy.
Tiêu Cận ăn hết nửa bát cháo, dạ dày thoải mái hơn nhiều, anh nhẹ nhàng lau sạch khóe miệng, xấu hổ cảm ơn cô.
Ăn sáng xong, bác sĩ kiểm tra toàn diện cho Tiêu Cận, kê thêm hai loại thuốc.
Bệnh tình về cơ bản là đã ổn định, 8 giờ hơn, Tiêu Cận trở lại phòng tiêm, Kim Thị Thị không thể không đi làm.
Tiêu Cận báo cho An Trình, kêu anh ta đem một phần công việc cần gấp tới bệnh viện cho anh xử lý.
An Trình mang đến hai phần văn kiện, lại mở một cuộc họp video, thời gian kết thúc đã là khoảng 11 giờ.
“Tiêu tổng, thuê một y tá tới chăm sóc ngài đi.” An Trình đề nghị.
Tiêu Cận lắc đầu, “Không có chuyện gì thì rất nhanh sẽ được xuất viện, cậu cũng về công ty sớm một chút đi.”
An Trình do dự một chút, nói: “Tiêu tổng, Tiêu Tử Ngang đã bốn lần tham ô tổng cộng hơn 300 vạn của công ty, còn muốn tiếp tục mặc kệ anh ta sao?”
Tiêu Cận thở dài, xoa xoa lông mày nói: “Cứ tiếp tục nhìn chằm chằm đi.”- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
An Trình gật gật đầu, cầm theo văn kiện rời khỏi phòng bệnh.
Tiêu Cận ở trên giường từ từ đứng dậy, đi đến cửa sổ phía trước phòng bệnh. Anh đổi bộ trang phục bệnh nhân, đồng hồ cũng được tháo xuống, cổ tay trái lộ ra vết sẹo thon dài.
Anh đứng trước cửa sổ, ánh mắt trống rỗng, tay phải vô thức mà vuốt ve vết sẹo kia, cảnh tượng năm đó vẫn như cũ mà rõ ràng ngay trước mắt.
Trong trí nhớ của anh, mùa hè năm đó rất nóng. Bố mẹ đi đến một nơi rất xa, lúc gần đi mẹ còn ôm anh nói chờ đến khi lá cây đại thụ rụng xuống họ sẽ trở về.
Anh chờ rồi lại chờ, lá cây còn chưa có rơi nhưng lại nhận được tin tức họ bị tai nạn trước.
Khi đó Tiêu Cận còn quá nhỏ, không biết cái gì gọi là tai nạn trên biển. Nhưng anh đại khái hiểu được từ chết là có ý gì, ba mẹ anh rốt cuộc không quay về được nữa, mặc kệ lá cây trên đại thụ đã rơi đầy đất
Sau đó anh lại bị bệnh, trong ấn tượng chính là đã trên giường bệnh một thời gian dài. Anh thường xuyên gặp ác mộng, trong mộng là các loại hung thần ác sát mãnh thú đem bố mẹ anh bắt đi, anh vừa sốt ruột lại sợ hãi, thường khóc lóc tỉnh lại.
Có một ngày, bác cả cùng ông nội ra ngoài làm việc, để hai vị anh họ ở nhà ông nội.
Tiêu Cận cùng bọn họ quan hệ cũng bình thường.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tiêu Dực so với anh lớn hơn mấy tuổi, mặt ngoài đối xử với đám nhóc con bọn họ rất tốt, sau lưng lại luôn làm mặt lạnh.
Tiêu Tử Ngang thì rất bướng bỉnh, đầu óc anh ta ngu ngốc, thường xuyên kiếm chuyện.
Tiêu Cận không quá thích bọn họ, nhưng mẹ nói phải cùng các anh họ sống chung thật hoà hảo.
Tiêu Tử Ngang đến phòng anh, nói muốn dẫn anh đi xem món đồ chơi mới của anh ta. Tiêu Cận không có chút hứng thú nào, Tiêu Dực cũng tới thuyết phục.
Tiêu Cận không tình nguyện mà theo bọn họ ra ngoài, Tiêu Tử Ngang mang anh tới tầng hầm dưới đất.
Tầng hầm không có bật đèn, tối tăm mù mịt. Tiêu Cận không thể nhìn thấy thứ gì, đi theo Tiêu Tử Ngang tiến lên phía trước. Bỗng nhiên Tiêu Tử Ngang dùng sức đẩy anh về phía trước, sau đó “Phanh” một tiếng mà đóng cửa lại.
Tiêu Cận bị nhốt trong một phòng chứa đồ chỉ mấy mét vuông, xung quanh đen thui không chút ánh sáng.
Anh liều mạng phá cửa, khóc lóc kêu Tiêu Tử Ngang thả anh ra ngoài, nhưng trước sau cũng không có ai đáp lại.
Không bao lâu bên ngoài vang lên một trận âm thanh ác quỷ gào khóc, Tiêu Cận sợ hãi, không hề quan tâm mà đá cửa.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Không biết qua bao lâu, cửa phòng chứa đồ bị anh đá văng ra. Tiêu Cận thất tha thất thểu chạy ra ngoài, giẫm lên chiếc điện thoại đang bật ghi âm phát ra tiếng quỷ gào khóc mà suýt trượt ngã.
Tiêu Tử Ngang đứng ở cửa thang ôm cánh tay cất tiếng cười to, Tiêu Dực thì đứng phía sau xem kịch vui. Tiêu Tử Ngang cực kỳ đắc ý, chỉ vào Tiêu Cận mà lớn tiếng nói: “Ba tao nói, bố mẹ mày chơi bời lêu lổng, đi ra ngoài thám hiểm cho nên mới chết! Mày cùng bố mẹ mày giống nhau, đều là phế vật!”
Tiêu Cận nghẹn đỏ đôi mắt, tiến lên cùng bọn họ đánh thành một đoàn. Tất cả giáo dưỡng và quy củ đều bị anh ném ra sau đầu.
Tiêu Tử Ngang cùng Tiêu Dực đều cao hơn hắn, Tiêu Cận cũng ăn không ít khổ. Nhưng hắn giống như một con thú nhỏ nổi điên, trong miệng một bên nói “Không được nhắc tới bố mẹ tôi”, một bên thì loạn xạ mà đánh lên hai người kia. Cuối cùng Tiêu Dực cùng Tiêu Tử Ngang cũng không chẳng làm được cái gì nhiều.
Ba người là bị người hầu kéo ra, ông nội sau khi trở về liền giáo huấn Tiêu Tử Ngang một trận. Tiêu Tử Ngang bị đánh đến bật khóc, chỉ vào Tiêu Dực nói là hắn xúi dục y làm vậy. Tiêu Dực thì lại tỏ vẻ ủy khuất mà nhìn ba mình, trốn ở một góc không nói lời nào, sau đó Tiêu Tử Ngang còn bị đánh đến thảm hại hơn.
Trên người Tiêu Cận đều bị thương, thời điểm bác sĩ gia đình giúp anh xử lý miệng vết thương, phát hiện trên xương cổ tay trái của anh bị cắt một nhát rất sâu.
Không biết là lúc giãy giụa gây ra, hay là lúc đánh nhau ai đó đã gây nên. Bác sĩ dù cho anh dùng thuốc tốt nhất, nhưng vẫn như cũ mà lưu lại một vết sẹo
Tới tuổi đi học, lần đầu tiên Tiêu Cận thi được vị trí thứ nhất. Ông nội hỏi anh muốn có quà gì, anh liền muốn một chiếc đồng hồ.
Bởi vì mang đồng hồ có thể che vết sẹo kia.
Đó là thời khắc sỉ nhục nhất đời anh, anh đã nói với chính mình không ngừng cố gắng, không ngừng hướng về phía trước, đem bọn họ đều đạp dưới lòng bàn chân. Anh phải chứng minh cho mọi người thấy, bố mẹ anh không hề chơi bời lêu lổng, con trai của bọn họ ưu tú hơn bất kì đứa trẻ nào.
Chỉ là từ đó về sau anh bắt đầu sợ tối, bóng tối làm anh tuyệt vọng và sợ hãi, phòng anh luôn mở một chiếc đèn ngủ nhỏ.
Tiêu Cận nhắm mắt lại, lấy ra di động nhắn tin cho An Trình: Sa thải Tiêu Tử Ngang đi.
Thứ bảy hôm nay, Tiêu Cận được xuất viện. Nhà cũ gọi điện thoại tới kêu anh buổi tối trở về một chuyến.
Tiêu Cận dự đoán không khác mấy, bác cả cùng hai vị anh họ đều chờ ở trong nhà.
Bác cả Tiêu Đông Quyền thấy Tiêu Cận trở về, lạnh nhạt nói: “A Cận của chúng ta thật có tiền đồ, nếu như bố mẹ cháu còn sống nhất định sẽ rất vui vẻ. Vẫn là bọn họ may mắn, sinh ra một đứa con ưu tú như vậy, cho dù bản thân ham ăn lười làm cũng không cần lo lắng. Đáng tiếc,” Hắn cười đến châm chọc, “Chưa gì đã chết trẻ……”
Ông cụ Tiêu từ trên lầu đi xuống, Tiêu Đông Quyền liếc mắt nhìn lên một cái, lập tức không nói nữa.
Ông cụ ngồi ở chủ vị, cả nhà theo thứ tự ngồi xuống.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tiêu Đông Quyền nhíu mày nói, “Ba, từ khi A Cận tiếp quản công ty đến nay con vẫn luôn giúp đỡ, nhưng lần này nó làm việc hết sức quá mức, thế mà đá Tử Ngang ra khỏi công ty.”
Tiêu Quân Trạch nhíu mày hỏi: “A Cận, rốt cuộc sao lại thế này?”
Tiêu Cận lời ít ý nhiều: “Tiêu Tử Ngang tham ô của công.”
Tiêu Tử Ngang vội vàng thanh minh, nói: “Nói hươu nói vượn! Ai tham ô của công, đừng có hắt nước bẩn lên người tao!”
Tiêu Cận liếc mắt nhìn hắn, từ trong túi rút ra một tập văn kiện ném tới trước mặt Tiêu Tử Ngang.
Văn kiện bao gồm lịch sử trò chuyện của Tiêu Tử Ngang yêu cầu Giám đốc Nhân sự hỗ trợ đem người một nhà nhét vào phòng tài vụ, lịch sử trò chuyện của Tiêu Tử Ngang cùng tên ở phòng tài vụ kia liên tục bốn lần rút ra hơn 300 trăm vạn từ dự án.
“Phần tài liệu này là An Trình điều tra được, nếu anh có gì nghi ngờ có thể tìm đương sự tới chất vấn.” Tiêu Cận lạnh giọng nói.
Tiêu Tử Ngang luống cuống, đẩy văn kiện sang một cạnh, lôi kéo Tiêu Đông Quyền nói: “Ba, ba giúp con nói với ông nội mấy câu! Con không phải cố ý. Con chỉ là mượn khẩn cấp, qua đoạn thời gian này con sẽ trả về!”
Tiêu Đông Quyền nhìn Tiêu Quân Trạch một cái, lời cầu xin định nói lại nuốt trở về trong miệng.
Tiêu Tử Ngang lại đi cầu Tiêu Dực, “Anh, anh giúp em. Anh không phải nói sẽ không có ai phát hiện sao.”
Tiêu Dực đánh gãy lời nói của anh ta: “Tử Ngang, anh đã cùng em nói qua rất nhiều lần, chúng ta là con cháu nhà họ Tiêu thì phải luôn nghĩ về công ty. Em dù chẳng những không thể cống hiến cho công ty chút gì đó, thế nhưng lại còn bòn rút tiền của công ty. Nếu anh là A Cận thì cũng sẽ sa thải em, còn truy cứu trách nhiệm tới cùng!”
Tiêu Tử Ngang mặt mũi trắng bệch, vẻ mặt khó thể nào tin nổi mà nhìn Tiêu Dực.
Tiêu Cận thật sự lười nhìn đến bọn họ, cùng ông nội tạm biệt xong liền rời số 1 đường Trung Sơn.
Trở lại công ty, Tiêu Cận mệt mỏi dựa vào trên ghế. Mỗi lần về nhà cũ đều khiến anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Anh xoa xoa giữa lông mày, tiện tay mở di động.
Kim Thị Thị đã đăng rất nhiều tin trên vòng bạn bè, khoe hôm nay có một bữa trà chiều. Cô như cũ một bộ dáng cao lãnh thanh đạm, mặc một bộ váy dài màu trắng gạo, tóc dài buộc gọn sau đầu. Tia nắng của buổi trưa chiếu lên sườn mặt cô, đẹp giống như một bức tranh.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Đầu ngón tay Tiêu Cận dừng lại ở gương mặt cô, bên môi bỗng nhiên xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
Quanh thân cô như có ánh sáng mặt trời, xua đuổi những âm u đen tối, chiếu rọi sáng rõ khắp mọi nơi, dẫn anh đến ánh sáng ban mai.