Editor: Trỏ Mặt SẹoBeta: JenKim Thị Thị trừng mắt.
Ai ngờ được Tiêu Cận không đi theo lối bình thường. Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, dùng sức kéo góc áo anh.
Tiếp viên hàng không sửng sốt một chút, lập tức phản ứng, “Ngài Tiêu cứ nói đùa, cô Kim đang gọi ngài kìa.”
“Do tôi hiểu nhầm.” Tiêu Cận thuận nước đẩy thuyền, quay đầu hỏi Kim Thị Thị: “Sao vậy Thị Thị?”
Kim Thị Thị đỏ mặt, lẩm bẩm: “Cho em mượn cái chăn nhỏ kia đi.”
Tiêu Cận đắp chăn lên đùi cô, ý cười bên khóe miệng càng đậm hơn.
Hơn 2 tiếng sau, máy bay đáp xuống Dần Thành.
Mục đích đến Dần Thành lần này là để sát nhập với một công ty Nhật Bản. An Trình dẫn đoàn đến nhận phòng ở một khách sạn đã dặt trước.
Tiêu Cận đã quen với công việc cường độ cao, sau khi hạ cánh, mọi người ăn qua bữa cơm rồi bắt đầu vào họp.
Cuộc họp kéo dài đến tận đêm khuya.
Mí mắt Kim Thị Thị bắt đầu đánh nhau.
Vốn dĩ cô còn chuẩn bị nhiều thứ cho chuyến công tác đầu tiên. Nhưng xuống máy bay mới biết đối phương là một công ty Nhật Bản. Tiếng Nhật là chuyên ngành của Đoạn Triết, chuyên ngành của cô là tiếng Anh và tiếng Pháp, chẳng giúp được gì.
Cũng không hiểu tại sao lại muốn cô đi cùng!
Đầu nhỏ của cô cứ gục dần xuống bàn, giây tiếp theo tưởng rằng đầu sẽ thân thương hôn mặt bàn, may thay Tiêu Cận nhanh tay lẹ mắt dùng tay đỡ trán cô.
Kim Thị Thị bỗng choàng tỉnh, cười xin lỗi mọi người.
Tiêu Cận gấp tài liệu lại, “Hôm nay đến đây thôi, mọi người vất vả rồi. 5 giờ sáng mai,” Anh nhìn đồng hồ, sửa lời: “7 giờ sáng mai tập trung ở sảnh lớn.”
Vài người nhanh chóng quay về phòng.
Kim Thị Thị đang ngáp đi cuối cùng, bị Tiêu Cận kéo góc áo.
Trên hành lang chỉ còn 2 người, bởi vì Kim Thị Thị ngáp ngủ nên đôi mắt trở nên ngập nước, trong ngây thơ mang theo chút yếu đuối đáng thương.
Cảm giác bực bội mất khống chế lại kéo đến, Tiêu Cận quay mặt đi, “Lần trước trả lời tin nhắn của em muộn,” Giọng Tiêu thiếu gia ngắc ngứ: “Thật xin lỗi.”
Vốn tưởng rằng giả vờ không thấy Kim Thị Thị thì cảm giác mất khống chế sẽ biến mất, nhưng anh không ngờ nó mang lại rất nhiều mất mát. Loại mất mát này sẽ vô tình ập đến, có thể trong một cuộc họp quan trọng, cũng có thể là khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Sau vài lần, cuối cùng Tiêu Cận đã thỏa hiệp với chính mình.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Anh cho rằng mình quá cứng nhắc, xả stress xong có lẽ mọi thứ sẽ quay lại bình thường.
Kim Thị Thị vô tội, anh không thể giận cá chém thớt với một cô gái nhỏ.
Tuy nhiên anh đã bỏ qua một điều, đó là từ bé đến lớn anh chưa từng cúi đầu với bất kì ai, kể cả ông nội.
Anh cũng không xử lý mọi việc theo cảm tính, tất cả đều được tính toán cặn kẽ trước khi hành động, kết quả cũng nằm trong dự đoán của anh.
Hơn nữa với bối cảnh của anh, dù làm sai cũng không cần xin lỗi với ai.
Kim Thị Thị trở thành người duy nhất anh chịu cúi đầu nhận sai.
Kim Thị Thị ngáp thêm cái nữa, dụi mắt nói: “Ồ.”
Tiêu Cận nghĩ ra n cái kết quả: “………”
Anh xoa mi tâm, bất lực nói, “Ngày mai em cứ ngủ đi, không cần đi cùng mọi người.”
Nghe vậy, Kim Thị Thị liền tỉnh táo hơn một chút, “Thật ư?”
Tiêu Cận cười gật đầu, “Bên phiên dịch có Đoạn Triết là đủ rồi, bảo em đi cùng là muốn em thả lỏng một chút.” Một mình cô ở phòng ngoại giao, không quen biết ai cả làm anh hơi lo lắng.
Kim Thị Thị nhếch môi, “Em có thể đi mua sắm không?”
Tiêu Cận: “Được, nhưng phải chắc chắn rằng lúc nào anh cũng liên lạc được với em.”
Kim Thị Thị làm dấu “OK”, cười khanh khách đi về phòng.
9 giờ sáng hôm sau Kim Thị Thị mới dậy. Lúc đó mọi người đã đi đến nơi sáp nhập. Cô đủng đỉnh đến nhà hàng ăn sáng, sau đó thay quần áo đi ra ngoài.
Kim Thị Thị đến thẳng cửa hàng lưu niệm, mua rất nhiều quà cho Kim Tư Thần, Kim Thục Đường và Tần Phái. Phụ nữ mà mua đồ thì chẳng khác gì món đồ chơi được lên dây cót, đến tận 7 giờ tối vẫn chưa ăn cơm.
Cô xách túi lớn túi nhỏ gọi xe về khách sạn. Lúc xe dừng ở cửa thì trời đã tối, tiếng sét vang rền, có vẻ sắp có bão.
Kim Thị Thị cầm hết đồ xuống xe, đến lúc chuẩn bị quẹt thẻ phòng mới phát hiện không thấy ví mình đâu.
Cô tìm khắp nơi, suy nghĩ cẩn thận rồi chắc chắn vừa nãy cô để quên trên taxi rồi.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Nhưng cô để hết tiền mặt, điện thoại, thẻ ngân hàng và cả thẻ phòng ở trong ví.
Kim Thị Thị gõ cửa phòng đồng nghiệp, không ai trả lời. Cô đoán là mọi người vẫn chưa về.
Cô lại ra quầy lễ tân hỏi mượn thẻ phòng khác nhưng bị từ chối, nhân viên lễ tân nói với cô buổi chiều có người đã trả phòng cho bọn An Trình. Bây giờ chỉ còn một mình Kim Thị Thị ở đây.
Ngoài trời bỗng nổi cơn giông, người qua đường vội vàng chạy đến chỗ nào đó trú mưa.
Kim Thị Thị mím môi, không tin, “Không thể nào, chúng tôi đi cùng nhau, nếu họ rời đi thì cũng phải đưa tôi đi cùng chứ. Tiêu Cận đâu, Tiêu Cận cũng đi rồi ư? Họ có nhắn gì cho tôi không?”
Lễ tân lễ phép gật đầu, “Ngài Tiêu cũng trả phòng rồi ạ. Xin lỗi cô Kim, họ không nhắn gì cho cô cả.”
Sắc mặt Kim Thị Thị trắng bệch, cắn môi khiến bản thân bình tĩnh lại.
Cô mượn điện thoại lễ tân gọi cho Tần Phái nhưng lại truyền đến tiếng tắt máy. Cô tắt đi rồi gọi cho Kim Tư Thần, nhưng người nhận lại là trợ lý của Kim Tư Thần.
Kim Thị Thị: “Làm phiền anh đưa điện thoại cho Kim Tư Thần, tôi là em gái anh ấy.”
Giọng lễ tân rất khách sáo, “Cô Kim, rất xin lỗi, chủ tịch Kim đang tham dự một hội nghị quan trọng. Trước khi vào họp ngài ấy dặn tôi nếu có điện thoại cá nhân thì chờ ngài ấy họp xong rồi tính.”
Kim Thị Thị tắt máy, gửi tạm đồ ở quầy lễ tân. Thật tiếc khi cô chỉ nhớ được 2 số này.
Bên ngoài mưa to như trút nước, đập mạnh vào kính thủy tinh.
Kim Thị Thị đứng ở cửa lớn khách sạn, nước mưa thấm ướt chiếc váy cô mặc. Cơ thể cô bất giác run lên, cô nắm chặt tay cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nhưng mũi, hốc mắt cứ cay xè.
Cô lại bị bỏ rơi.
Cô lại bị bỏ rơi…….
Dù biết đó là những suy nghĩ vớ vẩn, song cô vẫn khó có thể ngăn bản thân không nghĩ như vậy nữa.
Giống như năm 4 tuổi ấy, cô bị bỏ rơi một cách không thương tiếc. Bao nhiêu thiện chí và niềm hy vọng đều rời khỏi cô. Cô là người ít cần thiết nhất trên thế giới.
Kim Thị Thị bị cảm xúc chi phối, từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống.
Bảo vệ khách sạn đến gần, hỏi cô có cần giúp gì không thì cô ôm cánh tay tránh như một con nai con bị hoảng sợ.
Cô ngồi xổm ở ven đường, những chiếc xe nối tiếp nhau chạy qua bắn hết bùn đất lên làn váy của cô. Nước mưa rơi từ trên đỉnh đầu làm khuôn mặt cô ướt đẫm, không phân biệt nổi đó là mưa hay nước mắt.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Không biết qua bao lâu, phía bên kia đường truyền đến tiếng phanh xe chói tai.
Tiêu Cận vòng quanh chỗ này không biết bao nhiêu lần rồi, nếu không phải có hộp đèn biển quảng cáo chiếu vào người Kim Thị Thị thì chắc anh còn phải lượn lờ thêm vài vòng nữa.
Anh đóng cửa xe “Rầm” một cái, cầm theo một cái ô màu đen chạy vội sang bên này.
“Kim Thị Thị,” Tiêu Cận nhẹ giọng gọi cô, thấy cả người cô run rẩy thì lập tức cởi áo vest của mình ra khoác lên người cô.
Đôi mắt Kim Thị Thị vừa sưng vừa đỏ, cô ngơ ngác nhìn Tiêu Cận, nước mắt như viên ngọc trai lại rơi từng giọt từng giọt.
Tay Tiêu Cận hơi run, anh đã gọi bao nhiêu cuộc cho Kim Thị Thị nhưng không một ai bắt máy.
Kế hoạch thu mua buổi sáng rất thuận lợi, giám đốc công ty Nhật Bản đề xuất đưa mọi người đến khách sạn suối nước nóng khá nổi tiếng ở Dần Thành để thư giãn một chút. Họ còn nhiệt tình sai nhân viên đi xử lí thủ tục hủy phòng của khách sạn trước kia hộ bọn Tiêu Cận.
Kim Thị Thị là con gái, Tiêu Cận không muốn người khác động vào đồ của cô nên không thông báo cho Kim Thị Thị mà đi cùng bọn họ. Buổi chiều họ còn phải kí một hợp đồng rất quan trọng, khi kết thúc công việc Tiêu Cận lại không liên lạc được với Kim Thị Thị.
Công ty bên kia đã sai người quay lại tìm nhưng Tiêu Cận vẫn lo. Anh mượn chiếc xe rồi chạy như bay từ khách sạn suối nước nóng cách đó 70-80km để về đây.
Tiêu Cận cẩn thận quan sát Kim Thị Thị, thấy quần áo cô vẫn nguyên vẹn mới hơi yên tâm. Nhưng nhìn cô rất chật vật, tiếng khóc đau lòng, trái tim anh lại nhảy lên tận cổ họng.
Anh cố nén sự nôn nóng, nhẹ nhàng hỏi: “Thị Thị, nói cho tôi biết làm sao vậy? Tại sao tôi không gọi được cho em?”
Kim Thị Thị khóc đến mức bả vai run lên, lẩm bẩm: “Vì sao lại bỏ rơi tôi? Vì sao không cần tôi?”
Tiêu Cận dịu dàng vén vài sợi tóc dính lên mặt cô ra sau tai, kiên nhẫn giải thích: “Không có ai muốn bỏ rơi em cả, tôi quay về đón em đây mà. Chúng ta đi khách sạn suối nước nóng được chứ?”
Hình như Kim Thị Thị không nghe lọt tai những gì anh nói, cô chỉ liên tục lặp lại: “Tôi không muốn ở một mình, tại sao vẫn không cần tôi?” Giọng cô nghẹn ngào, tiếng khóc hỗn loạn.
Tiêu Cận nắm chặt bả vai cô, hỏi: “Thị Thị, em nhìn tôi đi, tôi có phải người làm tổn thương em không?”
Ánh mắt Kim Thị Thị dừng trên khuôn mặt anh, lúc lâu sau mới ngơ ngác lắc đầu.
Tiêu Cận thở phào, “Được rồi, không sao đâu.” Anh nhẹ nhàng lau bọt nước trên mặt, bế ngang cô lên.
Sau khi lên xe, anh chỉnh điều hòa lên mức cao nhất. Cầm khăn giấy lau khô mặt giúp Kim Thị Thị.
Cuối cùng Kim Thị Thị cũng bình tĩnh hơn chút, im lặng dựa vào ghế.
Tiêu Cận hỏi: “Em ngồi đây chờ tôi được không? Tôi về khách sạn lấy đồ cho em.”
Kim Thị Thị đột nhiên ngồi thẳng dậy, đôi mắt đỏ ngầu trong phút chốc lại rưng rưng nước.
Tiêu Cận lập tức an ủi: “Đừng khóc, chúng ta cùng đi, cùng đi được không?”- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Xử lí thủ tục trả phòng cho Kim Thị Thị xong, hai người lái xe về khách sạn suối nước nóng.
Cô gái nhỏ khóc mệt, đã dựa vào một bên ngủ thiếp đi. Đôi môi cô tái nhợt, giống một con thú nhỏ dầm mưa ướt nhẹp.
Không biết cô mơ thấy gì mà đôi lông mày nhíu chặt, ngủ không sâu giấc.
Tiêu Cận tự trách bản thân, vô cùng hối hận, nếu biết sẽ xảy ra chuyện này anh sẽ chẳng đồng ý đi đến cái khách sạn suối nước nóng gì đó. Nhìn dáng vẻ yếu đuối đáng thương của cô, trái tim anh như bị ai đó thít chặt lại, nhói lên từng cơn. Hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Tiêu Cận ngắm cô thật lâu, anh duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy yếu của cô.
Ngón tay cô gái lạnh lẽo, tựa như bắt được hơi ấm, Kim Thị Thị nắm chặt tay anh mới bằng lòng chìm vào giấc ngủ sâu.