Drama Hàng Ngày Nhà Ảnh Đế

Chương 5




Sau đó tôi chẳng gặp lại Trình Dục nữa.

Nhưng tôi nghe nói, anh và Tần Vãn luôn đi cùng nhau như hình với bóng.

Thậm chí trên diễn đàn của trường, mọi người còn đang cá cược xem Tần Vãn rốt cuộc có phải bạn gái Trình Dục không.

"Lầu trên ơi, hai người họ suốt ngày quấn quýt không rời như thế, sợ là đã sớm thành đôi rồi."

"Theo tôi thấy thì Tần Vãn gọi Trình Dục là anh, hai người chưa chắc đã là quan hệ yêu đương đâu."

"Gọi anh cho có tình thú đấy, lầu trên có hiểu không vậy?"

"Tình thú cái gì vây? Sao không phải là tình yêu nam nữ trong sáng chứ?"

"Tôi không nghĩ đó là anh trai em gái đâu, nhưng mà nhan sắc hai người xứng đôi thật."

Tôi đọc đi đọc lại bài này mấy lần, trong lòng rất giận dỗi.



Tôi thiết nghĩ, chắc mất luôn đống tiền này rồi.

Tiêu tiền đúng là không uổng.

Rốt cuộc Trình Dục cũng đến tìm tôi.

Lần này Tần Vãn không đi theo anh, anh đến một mình.

"Em gái ngoan của anh không đến à?" Tôi cười.

Ánh mắt anh lại tối đi: "Cái nơi nguy hiểm ăn th,ịt người không nhả xương ấy, anh không nên đưa Tần Vãn đi."

Lúc này tôi mới phát hiện, trên mặt anh là biểu cảm chán chường và cũng chỉ khi ấy tôi mới thấy râu mọc lởm chởm trên khuôn cằm trắng nõn của anh.

Anh nói với tôi, anh muốn nhất phi trùng thiên.

Anh còn bảo, Tần Vãn vui vẻ biết bao khi đi đến phim trường thăm anh.

Mặc dù anh chỉ là nam phụ rất nhỏ, nhưng anh tin rằng bản thân có thể ra mặt.

Nhưng khi anh quay xong mấy tập phim, anh phát hiện ra rằng Tần Vãn bị nhà sản xuất phim để ý.

Tất nhiên anh phải bảo vệ cô ta, đó là em gái lớn lên từ nhỏ với anh mà.

Nhưng khi anh che chở cô ta, nhà sản xuất đã cắt phân đoạn của anh đi.



Ngay sau khi anh trót lọt đưa Tần Vãn ra khỏi phim trường, cảnh quay của anh đã bị cắt hết.

Không chỉ cắt cảnh quay mà cũng chẳng nhận được tiền.

Nhưng đó là tiền trả nợ, sao nói cắt là cắt được chứ?

"Vậy nên anh muốn em cho anh tiền?"

Anh nói: "Anh chỉ mượn một thời gian."

Thời điểm chúng tôi đang yên lặng đứng, Tần Vãn không biết từ đâu xuất hiện.

"Anh Trình Dục, sao anh lại đến tìm người phụ nữ này vậy?" Cô ta như âm hồn không tan cầm tay áo Trình Dục lắc lắc.

Trình Dục dịu dàng nói với cô ta: "Anh tìm cô ấy có chút việc, em qua bên kia chờ đi."

"Không phải là chuyện bộ phim của anh à? Em sẽ đi xin đạo diễn Trần giữ lại cảnh quay cho anh, anh đừng nói chuyện với chị ta nữa được không?" Cô ta vừa nũng nịu vừa uất ức nói.

"Vãn Vãn, đừng quậy." Trình Dục thu lại sự dịu dàng, hơi nghiêm nghị nói với cô ta.

Cô ta tức giận trợn mắt nhìn tôi một cái, buông ống tay áo Trình Dục ra, bĩu môi bước sang một bên.

"Xin lỗi em, tính tình Vãn Vãn không tốt." Trình Dục nói với tôi.

Đây đã là lần thứ hai Trình Dục nói xin lỗi tôi thay Tần Vãn.

Cơn giận trong tôi đạt đỉnh điểm, tôi không tỏ ra buồn, ngược lại tôi còn cười: "Em là kiểu người từ trước đến nay không thích cho vay tiền."

"Thế này đi, em cho anh hai trăm nghìn, mua anh làm bạn trai em."

"Anh yên tâm, chờ em chơi chán em sẽ thả anh đi."

Tôi vẫn cười như thế, còn anh đã sầm mặt lại.

Tôi hỏi: "Hai trăm nghìn không đủ à?"

Anh đứng thẳng tắp, cắn răng nói: "Đủ."

"Vậy anh đi nói với em gái ngoan của anh rằng từ bây giờ anh là bạn trai của Lâm Tiêu Tiêu em đi." Tôi ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.

Sống lưng anh run lên, im lặng một lát anh mới thốt ra: "Được."

Sau đó thì sao, Tần Vãn lại khóc, nhưng mà lần này Trình Dục đã không đi theo cô ta.