Đốt Pháo Hoa Dưới Mưa

Chương 5




Sáng hôm sau...

...----------------...

Tôi vội vã chạy xuống nhà bếp không đến nửa phút liền chạy ra khỏi nhà, trên miệng còn gậm một lát bánh mì chét bơ đậu phộng.

Gần trễ học rồi, tôi không muốn giống như hôm qua nên chạy nhanh đến trường. Miếng bánh mì cũng bị tôi nuốt chửng, hôm nay cả nhà tôi hình như đều ra ngoài sớm nên cho tôi tha hồ mà ăn ít.

Tôi rất ghét ăn sáng nhiều sau đó đi đến trường trễ, tôi còn ghét cảm giác uống nước quá nhiều rồi mắc tuổi ở trong trường nữa. Vì tôi sợ nhà vệ sinh, tôi sợ trong đó có ma.

...****************...

Thầy giáo đã vào lớp, cơ mà tôi nhớ hôm nay tiết đầu là tiết tự do sao thầy lại vào lớp?

Khoan hãy nghĩ.

Tôi và các thành viên lớp đứng lên chào thầy, thầy nhìn một vòng rồi gật đầu, chúng tôi mới ngồi xuống.



Bạn cùng bạn của tôi hôm nay lại không đi học, tôi còn muốn xem xem cậu ấy là nam hay là nữ xem ra không có cơ hội rồi.

"Xoạc" Tiếng cửa kéo.

Tôi và cả lớp cùng thầy giáo ngó đến người mới vào lớp. Tôi bất ngờ, Lục Thiếu Kỳ sao lại ở đây?

Cậu ấy nhìn thầy giáo.

Đến trễ rồi!

Tôi như té ngã, cả lớp thì cười rồ. Tôi nhớ tối qua còn ăn nói với cha tôi đàng hoàng lắm kia mà, sao giờ lại vậy rồi? Tính tình cũng thất thường thật.

Thầy như gào ra lửa, trên tay cầm cây thước vỗ vỗ vào lòng bàn tay kia của thầy.

Lục Thiếu Kỳ? Năm nào em cũng ám tôi là sao? Mỗi khi đến trễ em không còn câu nào mới mẻ hơn à?

Tôi ngạc nhiên hơn khi nảy, cậu ấy mà cũng là học sinh nổi loạn quậy phá thích chọc tức giáo viên sao? Đúng là trẻ con vẫn là trẻ con.

Thiếu Kỳ đặt tay sau gáy, vô thức mà liếc nhìn đến chỗ tôi. Có vẻ cũng đã nhận ra tôi rồi, còn tôi thì giả vờ chóng cằm nhìn ra ngoài.

Giọng nói của cậu ta vang lên truyền đến tay tôi.

Là bạn nữ đó. Thưa thầy minh chứng giúp em, lúc sáng cậu ấy bảo em đừng đi học vì bữa nay được nghỉ. Em tin thật nên...Nhưng sau đó não em kịp phát huy tác dụng liền vội chạy đến lớp thì đã trễ!

Tôi quay đầu lại, hai mắt trợn tròn nắm chặt tay lại muốn đắm chết tên bỉ ổi cáo già Lục Thiếu Kỳ này. Máu tôi bắt đầu sôi lên sùng sục, làm sao mà cậu ta có thể mở miệng vu oan cho tôi mà không cảm thấy gượng như vậy được chứ?

Càng tức hơn là tên cẩu Lục Thiếu Kỳ đó còn công môi mỉm cười, vừa tạo ra vẻ đáng thương trước mặt cả lớp và thầy giáo. Không lẻ mỗi lần đi trễ cậu ta đều bắt một người ra làm bia đỡ đạn cho cậu ta hay sao?



Cả lớp lúc này đều chú ý đến tôi, ngoài gượng ép khoé môi mình nở một nụ cười thân thiện ra tôi chẳng biết làm gì cả!

Bỗng hơi nóng từ núi lửa đâu đó bốc hơi lên, thầy giáo ở trên bục giảng đã réo tên tôi rít lên.

Đường Tú Linh, Lục Thiếu Kỳ ra ngoài đứng cho tôi. Đồng thời chép bảng kiểm điểm có chữ kí của phụ huynh không thì đừng hòng mà tốt nghiệp.

Tôi vừa phát hoả vừa mắc cỡ đi ra khỏi lớp theo cậu ta, đứng ở ngoài lớp như hai tên vệ sĩ giữ cửa.

Từ trong cặp Lục Thiếu Kỳ lấy ra một hai chiếc bánh bao, cậu ta cắn một cái thật to hết nửa cái bánh bao trắng mịn màng nũng nĩn đó. Ăn như vậy cũng ăn được, hai má to phồng ra như một con cá nóc khiến tôi phụt cười.

Không gây ra động tĩnh gì lớn chứ?

Cậu ấy lười biếng lấy tường làm chỗ tựa lưng để đứng, tay vẫn như thói quen bỏ vào túi, lúc này vừa ăn vừa suy tư bắt chéo chân tựa như tạo tư thế chụp hình.

Tôi nheo mắt nhìn Lục Thiếu Kỳ, cậu ta điềm tĩnh đến lạ thường chẳng có gì muốn giải thích với tôi cả à? Tôi không thoả hiệp đâu, dùng cùi chỏ đẩy đẩy tay cậu ta.

Sao lại vu oan cho tôi?

Lục Thiếu Kỳ nhắm mắt lại, nhếch môi nói.

Sao? Mới gặp chưa được bao lâu đã muốn thân mật với tôi?

Hành động vừa nảy của tôi là thân mật? Mới bốn năm không gặp tôi mới phát hiện não cậu ta trấn thương không ít, thêm tính tình lại mắc thêm bệnh tự luyến và phóng đại hành động, còn là nạn nhân của bệnh ngụy biện lấy người khác ra làm khiên.

Tôi mím môi, con người này quả thật hết thuốc chữa.

Đứng cạnh cậu ấy tôi nghe được mùi chanh thoang thoảng vị quýt hoà lẫn, không nhầm thì là mùi hương mà hôm qua tôi nghe được.

Là Lục Thiếu Kỳ thật à?

Tôi nhớ lúc trước cậu ấy dùng hương cam quýt kia mà, bây giờ đổi mùi hương rồi. Còn tôi trên người lúc nào cũng có mùi thơm của hương sen, nghe có vẻ quê mùa nhưng tôi thích.

Tôi rất thích hương sen, mùi hương của nó cũng thuộc kiểu giản dị không đắc đỏ nhưng có cái gì đó tha thiết và ngọt nhẹ nhàng dễ chịu trong nó.

Còn hương chanh lẫn vị quýt của cậu ấy cũng rất thơm, rất dễ chịu.

Cảm giác thanh mát thật!

Lục Thiếu Kỳ nói.

Được rồi! Không ăn nỗi nữa ~ cho cậu!

Cậu ấy cầm bọc bánh bao được gói bằng giấy đưa cho tôi. Giọng nói có hơi lười nhác nhưng rất du dương trầm bổng.

Nó gợi cho tôi nhớ đến lúc đó.