“Trước mắt ngồi đây cũng được, không cần quá vội vàng”.
Reng reng reng…
“Được rồi, bài học đến đây kết thúc, về nhà nhớ làm bài tập đó”
“Xin chào tớ là Bảo Thư, lớp trưởng của lớp, hân hạnh làm quen”.
“Ưm, hân hạnh làm quen”
“Cậu từ đâu chuyển về vậy”.
“Tớ là người Hoa, mới chuyển về đây từ 2 tháng trước”.
“Người Hoa sao, thảo nào trông cậu xinh vvvv”
“Tớ mới chuyển về, đây là bánh tớ tự làm cậu ăn thử đi”.
“Ưm, tớ cảm ơn”
Tú Anh cầm túi bánh mang lên bàn đầu, nữ sinh đang gục đầu xuống bàn ngủ, đằng sau có một cái gối chống lưng, mặt áp vào mấy quyển vở để trên bàn. Tú Anh gõ nhẹ lên bàn, nữ sinh từ trong mơ màng tỉnh dậy, cô dụi dụi mắt thêm lần nữa rồi nhìn lên. Thủy Tiên đơ mất hai giây, cô quay sang nhìn Đức Khiêm sau đó lại nhìn nữ sinh trước mặt.
Tú Anh tươi cười nói:“Xin chào tớ là học sinh mới chuyển tới, tên tớ là Tú Anh, chúng ta từng gặp nhau rồi đó, rất hân hạnh làm quen”
Thủy Tiên vẫn chưa có phản ứng, cô nhìn người đối diện sau đó gõ gõ đầu. Sau đó Thủy Tiên lấy lại tinh thần, Tú Anh giơ gói túi bánh ra:“Bánh tớ tự làm, cậu ăn một chút nha”. Thủy Tiên cười lên:“Vậy sao, rất hân hạnh gặp cậu”. Cô đưa tay lên lấy một cái bánh trong đó, sau đó đưa vào miệng:“Ưm, ngon lắm, tớ cảm ơn cậu nhiều nha”.
“Tình bạn công nghiệp quá đó, lời nói này y như kịch bản soạn thảo mà tao đọc qua”.
Thủy Tiên đưa tay chống cầm:“Thôi nào, bớt trêu tao lại, dù sao cũng là bạn mới”.
“Nè, đợt diễn này mày chọn vai gì?”.
Thủy Tiên liếc nhìn Bảo Thư, cô nhìn lên bảng:“Không biết nữa, tao vẫn chưa xem kịch bản”.
“Đây là bộ phim sự kiện lịch sử, kể về những cô gái dũng cảm mở đường, ngự trị trên tuyến đường 19 ngày đêm giúp sức cho bộ đội ta chi viện”
“Có 12 cô gái, trong đó có ba nhân vật chính”
“Rồi rồi, về gửi kịch bản đi, tao sẽ xem qua”, Thủy Tiên che tai biểu thị không muốn nghe, Bảo Thư bất lực nhìn cô gái gục xuống bàn. Sau khi ra về, cô cùng Đức Khiêm lên phòng đoàn, cậu đang sử lí nốt đống tài liệu của đoàn,
Thủy Tiên nhìn sơ qua kịch bản một lượt, cô ngồi mân mê cái bút sau đó nằm bò xuống bàn, Bảo Thư ôm chồng sách đi vào, cô nhìn Thủy Tiên đang nằm bò ra bàn, lạnh giọng nói:“Nè chọn xong nhân vật chưa, mày quyết định đi, để tao đưa lên cho cô”.
Thủy Tiên nhìn Bảo Thư, cô ngồi thẳng dậy nói:“Rồi thưa má, con quyết định chọn Phùng Tuệ Lâm”.
Phùng Tuệ Lâm: Một trong số nhân vật chính của truyện tuyến đường 19, cô được mệnh danh là cô gái dũng cảm, trong một lần làm nhiệm vụ, cô bị giặc bắt, sau đó cô bị bọn giặc tra tấn, bị hủy dung, cô thoát khỏi bọn giặc trong một lần nổ bom, được đồng đội cứu về, từ đó nhân vật này càng trở nên gai gốc hơn, cô ấy hành động quyết đoán, nhân vật này mang đến sự tiếc nuối và sự thương cảm cho người xem, đến cuối cùng cô vì cuối đồng đội mà chôn thân trên vĩ tuyến, sự ra đi của cô đã góp một phần to lớn giúp sức cho những chiếc xe chở hàng đưa đến tay bộ đội.
Bảo Thư đặt chồng sách xuống chỗ Đức Khiêm quay sang nói:“Cái gì, sao lại là Phùng Tuệ Lâm, không phải Vũ Quỳnh Chi sao?”.
Thủy Tiên chống tay lên cầm ngẩn ngơ hỏi:“Vũ Quỳnh Chi, sao mày nghĩ tao lại chọn Vũ Quỳnh chi”.
“Quỳnh Chi là nhân vật cuối cùng, cũng là cô gái thuở nhỏ của vĩ tuyến 19, nếu như những nhân vật khác mang cho khán giả cảm giác nhạt nhòa thì Quỳnh Chi cùng với hai nhân vật chính còn lại đã in đậm hình ảnh những nữ thanh niên xung phong không màng tính mạng bất chấp hiểm nguy ngày đêm mở đường, so với hai nhân vật còn lại Quỳnh Chi đem lại cho cảm giác sự nhẹ nhàng, sự thuần khiết, xinh đẹp của cô gái tuổi mới lớn hơn là sự gai gốc già dặn kinh nghiệm của nhân vật Tuệ Lâm”
“Cô Lâm, không phải cô nói hôm nay cô đi dự hội thảo sao?”.
“Cô về từ 9h rồi, ngồi nghỉ trong phòng trà đó”.
Thủy Tiên ngồi thẳng người lên giơ tay nói:“Em chào cô”.
"Chào gì mà chào, em đó, tôi đã dặn rằng trong buổi khai giảng muốn em xuất hiện quảng bá cho câu lạc diễn xuất kết quả tôi tìm em hết cả trường không thấy mặt mũi em đâu ".
“Dạ, em á, lúc ý em không khỏe lắm, em nghỉ ở nhà, cô thông cảm”.
“Được rồi! Vậy em có suy nghĩ lại cho việc chọn vai diễn không?”
“Hoi cô, nhân vật này ít đất diễn càng nhàn”
Cô Lâm thở dài cô lấy điện thoại bấm bấm gì đó:“Cô nói trước nhân vật này không dễ làm, vì Tuệ Lâm bị giặc hủy dung nên trước khi diễn nhân vật này em phải trang điểm rất nhiều, lớp hóa trang cũng rất khó chịu”.
“Có gì đâu cô bình thường hoi”
“Được rồi, vậy tìm được hai nhân vật chính còn thiếu một vai Quỳnh Chi”
Thủy Tiên lấy túi bim bim bên cạnh nói:“Cô tìm đâu xa, Bảo Thư lớp em, xinh đẹp, tài năng, giỏi giang”
Bảo Thư đang soạn đống tài liệu nghe thấy mình bị điểm tên, cô nhìn Thủy Tiên cười:“Sao nào, bây giờ mới phát hiện tài năng của chị sao”.
Cô Lâm ở bên cạnh nhìn Bảo Thư, Bảo Thư đứng chống vào ghế hất tóc lên:“Cô đừng coi thường em, em dù gì cũng là bông hoa của khối nha”. Cô Lâm cười trừ, đúng là hoa mà là hoa linh lan.
“Thôi được rồi, vậy cứ quyết định vậy đi, nếu em làm không tốt cô sẽ đổi người đó”.
Bảo Thư nghe thấy vậy mặt tươi cười nói:“Cô cứ yên tâm ở em”.
“Em thì nói làm gì, em đó Thủy Tiên, tập thì không nghiêm túc, suốt ngày trốn”.
“Em biết rồi mà, lần này em sẽ nghiêm túc, dù sao cũng là diễn cho cả 3 trường lân cận mà”.
“Mong là vậy”