Nam sinh đứng trước cửa ôm bụng cười như được mùa:“hahaa, cuối cùng cũng có ngày mày bị nghiệp báo”.
“Không đeo thẻ, Nguyễn Tuấn Minh trừ 3 điểm”.
Nụ cười tắt liền, nam sinh lục trong túi quần ra một cái thẻ đeo vào cổ sau đó quay sang chỗ Đức Khiêm:“Bạn Khiêm à chúng ta là anh em lớn lên sống chết có nhau, sao có thể hại đồng đội như vậy chứ”
“Vậy sao, không quen” Đức Khiên nhấc gậy đi từ từ vào lớp. “Cần thận coi cái thằng này, có bậc thang kìa”.
“Tiên này, để tớ đưa cậu ta vào, cậu vào chỗ ngồi đi”.
“Ừ, cũng được”.
Nam sinh đỡ Đức khiêm lên, ánh mặt cậu nhìn nam sinh đầy ghét bỏ:“Cút”.
“Sao, vừa nãy vợ đưa thì không sao, bạn đưa thì tỏ thái độ dữ vậy, có cần nói với cô vợ nhỏ không đây”. Nam sinh ánh mắt hướng ra phía nữ sinh đang cất cặp. Đức Khiêm nhấc cây dậy lên sau đó đập thẳng vào chân nam sinh.
“Tự lo cho mình trước đi”. Nam sinh gương mặt méo mó đau điếng người.
reng reng reng.
“Được rồi, hôm nay chúng ta có học sinh mới”.
“Học sinh mới sao, là học sinh mới đó, nhìn đi tớ nói rồi mà”.
“Hi, my name is Cẩm Anh Tú, but you can call me Yingtu. I was born in Thái Yên, but raised in Khánh Thành. I previously studied at Thái Yên specialized school, then transferred back here. Hope everybody help please”
Thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa, cô nở một nụ cười. Một bộ phận hò reo lên, có một số người không quan tâm lắm còn chẳng quay đầu lên. Điển hình là hai con người đang ngủ và đọc sách. Giáo viên chủ nhiệm nghe thấy cô đã giới thiệu xong thì nói:" Được rồi, được rồi, Tú à em ngồi xuống bàn cuối nhé, cái bàn trống đó"
Tú Anh nhìn thấy chỗ ngồi ở cuối lớp, sau đó quay sang nói với thầy:“Thầy ơi, mắt em không được tốt, em có thể ngồi lên trên được không”.
“Không tốt thì đeo kính, không thì em có thể trao đổi với ai đó, việc này không thuộc phận sự của tôi, cứ tạm thời ngồi chỗ đó đi”.
Tú Anh nghe thấy vậy nở nụ cười hơi miễn cưỡng, cô bước đến chỗ ngồi để cặp xuống. ‘Kí chủ, giáo viên chủ nhiệm này không tốt tí nào’.
“Đáng ghét, ông ta rõ ràng coi thường nguyên chủ”.
‘Không còn cách nào, ai bảo nguyên chủ mua điểm, hối lộ giải’.
“Được rồi, bây giờ tôi có mấy mục nhà trường vừa soạn, tháng 11 chúng ta có hoạt động tri ân thầy cô, ngày 20-11, tháng 12 có hoạt động ngoại khóa chúng ta được nghỉ hai ngày đi tham quan viện bảo tàng và gia nhập vào hoạt động tự nguyện trồng cây do thành phố khởi xướng, tháng 1 chúng ta có hoạt động nấu bánh chưng, sau đó nghỉ tết, tháng 2 chúng ta có một cuộc gặp gỡ với nhà văn Nguyễn Ngọc Tư, tháng 3 không có hoạt động gì hết, tháng 4 nhà trường tổ chức hoạt động ngoại khóa, địa danh chưa biết, tháng 5 tổng kết, từ giờ đến lúc đó nếu không có phát sinh ngoài ý muốn xảy ra thì đừng hỏi tôi tháng này có hoạt động gì”.
Thầy Thành nói một thôi một hồi rồi gấp quyển giáo án trên tay vào cất vào cặp sau đó rời đi mất, Học sinh vừa im lặng vài giây thì bắt đầu ồn ào lên, Tú Anh nhìn lên phía cô gái đang ngủ kia.
‘Kí chủ, hay cô lên trao đổi với nữ chính đi, cô ấy khả năng cao sẽ đổi’
“Không cần, nu9 không ngốc, cô ấy có tính chiếm hữu cao, suy nghĩ chút đi”
‘Chiếm hữu sao, nu9 cốt truyện có tính chiếm hữu sao’.
“Chỉ cần nghe qua cốt truyện là biết, cốt truyện này quá ngọt, nên tính chiếm hữu của n9 không thể hiện quá lộ liễu”.