Đột Nhiên Phát Hiện Tên Học Tra Như Em Cũng Rất Đáng Yêu!

Chương 29




Cả lớp nằm không cũng trúng đạn: •_•

Kết quả Thủy Tiên bị chủ nhiệm phạt, cũng không phải phạt gì quá nặng bắt cô về chép bài, hơn nữa còn phải viết một bài luận nghiên cứu sâu về bài mà cô cúp tiếng. Thủy Tiên trốn 5 tiết, 3 tiết sinh, 1 tiết tin, 1 tiết Sử.

Chủ Nhiệm còn bắt cô viết bản kiểm điểm nộp lại cho thầy, Thủy Tiên sau một tiết nghe chửi liền không còn tâm trạng ăn uống, buồn thiu khoác cặp. Đức Khiêm đi ra chỗ cô lấy cặp cô khoác lên vai mình, hôm nay có 5 tiết mặc dù tiết cuối sinh hoạt nhưng thầy Thành cũng rất hay cho học sinh chữa đề, thêm cả sách vở đề môn khác, cặp không nhẹ chút nào.

Thủy Tiên nhìn thấy cậu như vậy liền muốn lấy lại cặp:“Không cần, nhìn mày đi, còn cả máy tính nữa kìa, nặng chết mất”.

Đức Khiêm nhìn cô như vậy thở dài đưa túi máy tính cho cô:“Cầm đi!”

Hai người đi về Đức Khiêm lúc này mới nhớ tới một chuyện:“Tiên, tối nay rảnh không?”

“Không rảnh”.

Thủy Tiên trả lời không một lời nói thừa, cô trả lời dứt khoát. Đức Khiêm như không nghe thấy nói:“Tối nay, Sunworld Hạ Long Park tổ chức 10 thành lập, mày có đi không”

Thủy Tiên nghe thấy vậy lập tức hứng hởi, cô hai mắt sáng rực gật đầu:“Ân”

Đức Khiêm không nhịn được mỉm cười, hắn nhìn tiểu lưu manh nhà mình lập tức thấy tâm trạng tốt hơn.



Mặc dù trời rất nóng nhưng hai người vẫn đi bộ, thời đại này làm gì còn ai đi bộ, học sinh bây giờ nhà gần cũng đã đi xe đạp điện rồi kìa nhưng Thủy Tiên lại không biết đi xe, hơn nữa hai người đi bộ vì ngay trong con hẻm cụt ngay đường lớn có một đám mèo hoang, nếu đi xe không thể dừng lại ngay trên đường lớn. Đám mèo này trong một lần cô đi dạo qua nhìn thấy.

Đám mèo này không thích nuôi nhốt cũng có chút chán ghét con người, lúc Thủy Tiên gặp phải chúng nó, chúng nó cũng nhìn cô không tốt lắm, hơn nữa cô còn bị chúng nó cào. Đám mèo lại luôn ăn cắp đồ ăn của các rạp bán hàng, khiến cho người ta không thích chúng nó lắm.

Thủy Tiên không giống, cô thích chúng nó, cô cũng không phải thánh mẫu gì, một đám mèo xấu tính còn từng cào cô nhưng có một lần con đầu đàn của chúng nó đi săn bị xe cán chết, chắc cũng không cần nói cũng biết là ai cán.

Thủy Tiên lúc đó mới tập đi xe, hồi nhỏ chưa từng phải đi nhưng năm lên lớp 10 cô vì không muốn bác Thắng chở nên cũng mua xe tập đi, kết quả tay lái không vững vì xe tải bíp bất ngờ mà đâm lên vỉa xe, chỉ là rồ ga phi nhanh, khi đó cô đã nhìn thấy chú mèo đang đứng ở ngay tiệm cá, vốn có thể tránh nhưng cô trời sinh phản ứng chậm lúc cô kịp phản ứng đã cán qua con mèo kia.

Con mèo thoi thóp nằm dưới đất, mặc dù đã đưa đến bệnh viện nhưng cũng không có qua khỏi. Từ đó Thủy Tiên không thể chạm tay vào cần ga. Sau đó, cô rất hay đến con ngõ hẻm này, đám mèo trong này còn rất nhỏ, chỉ có mỗi còn ý với một con mèo cam là lớn. Hầu hết chưa thể tự kiếm ăn được.

Ba tháng hè cô cũng đều nhờ Cẩm Tú mua hộ đồ ăn cho tụi nó nhưng sau đó cứ cách 1, 2 tuần cô lại phải đến. Đám mèo này nhìn thấy người lạ tiến vào địa bàn của tụi nó liền tấn công, thấy Cẩm Tú vào liền cắn cô hai phát ở cổ chân, hại cô phải đi tiêm phòng chống dại.

Thủy Tiên vào mặc dù không bị tấn công, nhưng cũng bị cào, dần dần đám mèo quen thấy cô vào chỉ gừ gừ không còn hung dữ như trước đó. Nhưng khi cô đưa chúng là đi tiêm phòng dại vẫn bị chúng nó cào.

Hai người đến con hẻm nhỏ, con hẻm này cũng không phải quá bẩn. Bên trong có một tấm lót đệm mà Thủy Tiên để. Trên tấm là một mái tôn đã cũ, rõ ràng trước kia là một tạp hóa. Đám mèo này nhìn thấy cô vào một số con gừ gừ với cô nhưng lại không tấn công. Thủy Tiên lấy từ trong balo một túi đựng đồ ăn cho mèo cô lấy giấy gấp mua sẵn ra đổ đồ ăn vào đưa cho chúng nó.

Đức khiêm đứng bên cạnh, cậu lấy một hộp giấy nữa đổ nước vào đưa cho chúng nó. Thủy Tiên nhìn thấy đám này liền nhớ tới cảnh tượng con mèo kêu thảm khi cô đâm. Cô chỉ cần nhìn thấy cái gì liền lập tức nhớ cái đó, năng lực này rất có hiệu lực nhưng cái gì cũng có mặt tối của nó, những nỗi đau, sợ hãi, ám ảnh vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí.