Đột Nhiên Được Lên Hashtag

Chương 36: Chương 36: Cậu Út Của Chu Gia




"Hả? Sinh nhật gì cơ?" Khúc Hạ ngơ ngác.

Chu Luân từ tốn nói: "Ngày 25 tháng 10, sinh nhật của tôi."

Khúc Hạ chạy tới lịch để bàn xem thử. Khúc Hạ há hốc, cái miệng mở to đến độ nhét vừa một trứng gà vào đấy. Chu Luân nghe tiếng bước chân chạy rầm rầm của Khúc Hạ, hắn trêu ghẹo: "Biết được ngày sinh nhật của tôi làm em vui đến thế?"

"Không có!" Khúc Hạ chần chừ một lát mới nói: "Luân... ngày đó có việc rồi, chuẩn bị quà cho anh... e là không kịp."

"Có lịch quay?"

"Đại khái là thế..." Khóe môi cậu giật mấy cái, đành nhắm mắt nói dối.

Lỡ hứa với Lan Chi phu nhân rồi, nay đổi ý đi dự sinh nhật của Chu Luân cậu không làm được.

Vả lại cậu không mê trai!

Chu Luân cúp điện thoại, mệt mỏi tựa lưng vào ghế. Không hiểu sao khi nghe cậu từ chối đến mừng sinh nhật, hắn hơi hụt hẫng một chút.

Tuy Lan Chi phu nhân nói không cần mang gì đến nhưng vì lịch sự cậu đành đi mua quà. Cậu không có nhiều kinh nghiệm trong việc chọn quà tặng, dưới sự tư vấn của nhân viên trung tâm thương mại, Khúc Hạ chọn một chiếc khăn lông cừu đắt nhất trong tiệm. Chất khăn mềm mềm, lại ấm áp nữa, màu trắng có thể phối được với nhiều loại quần áo nên cậu mới chọn nó. Sắp đến Noel rồi, không khí bắt đầu se se lạnh.

Tháng mười năm nay mưa nhiều. Đường phố xuất hiện ổ voi ổ gà sau mỗi cơn mưa, mỗi khi xe chạy qua lại thấy nước văng tung tóe. Cống thoát nước không rút kịp, những đợt thủy triều nhỏ xuất hiện, Khúc Hạ nhìn thấy thôi là không muốn ra đường.

Cậu không có xe hơi riêng, mỗi lần di chuyển đều bằng chiếc tay ga màu trắng quen thuộc của mình. Sau thành công MV "Hồ ly", cậu được nhiều phòng trà mời đến hát, vì thế cậu luôn mang theo quần áo phòng hờ cho trường hợp bị "tắm" nước dơ.

Ngày 25 tháng 10 đã đến, Khúc Hạ bắt taxi đi đến đường Quận Nga. Khúc Hạ giật mình khi thấy hai vệ sĩ mặc vest đen đứng trước cổng biệt thự kiểm soát thư mời. Nhìn những quý ông quý bà mặc vest, đầm dạ hội bước vào khu biệt thự, Khúc Hạ có cảm xúc muốn quay về.

Thế mà bảo là đến ăn bữa cơm! Bữa cơm này cậu nuốt không trôi!

Từ khi nào cậu dính líu đến các buổi tiệc giới nhà giàu rồi?

Có vài người nhìn thấy Khúc Hạ ăn mặc đơn giản đứng lanh quanh ở bãi cỏ nên tò mò săm soi. Còn có người ném ánh mắt khinh thường, một bữa tiệc quý tộc như vậy mà dám vác bộ dạng quê mùa đến dự sao.

Có người nhìn không nỗi nữa, lên tiếng khinh thường: "Này này, còn đứng đây làm gì? Chỗ này không phải chỗ người nhà quê nên tới đâu."

Cậu không trả lời. Cậu còn đang bận suy nghĩ có nên quay về hay không.

"Muốn vô đây là phải có thiệp mời đấy nhóc, không có thì về đi, đứng đây một hồi ở trỏng dắt chó ra cắn thì đừng kêu xui nha!"

Khúc Hạ ngẩng đầu nhìn người nãy giờ lải nhải bên tai mình. Một mái tóc vàng chóe, bộ vest đính bạc dưới ánh đèn lấp la lấp lánh lóa mắt. Tuổi hắn có lẽ bằng Khúc Hạ, nhưng nhìn bộ dạng kiêu ngạo mũi hếch lên trời thế kia chứng tỏ là công tử ăn chơi trác táng. Bên cạnh còn có người đẹp tóc uốn lọn nhuộm nâu, váy hồng xẻ cao, bộ ngực nảy nở như muốn trào ra khỏi ngực áo ập vào mắt cậu. Đôi mày nhíu lại, Khúc Hạ nhếch môi đáp: "Anh nói nhiều thật. Sao không dẫn người đẹp vào đi, để người ta đứng mỏi chân hoài vậy."

Vệ sĩ nghe ồn ào nên nhìn qua xem, thấy một chàng thanh niên mặc sơ mi trắng in họa tiết hoa hồng cùng quần tây đen, tay còn cầm theo túi quà đứng chung với cậu hai Đỗ gia. Vệ sĩ nhướn mày ra hiệu với nhau. Tên công tử tóc vàng thấy vệ sĩ đi tới thì đắc ý vô cùng.

"Kìa, vệ sĩ tới đuổi kìa. Đáng đời, nghèo mà bày đặt chạy tới chỗ quý tộc."

Công tử tóc vàng kia đưa thiệp mời, một vệ sĩ mời vào bên trong. Khúc Hạ nhìn thấy một anh vệ sĩ khác đang đi lại chỗ mình, cậu quyết định đi về.

"Khoan đã!" Thấy Khúc Hạ bỏ chạy, vệ sĩ đuổi theo.

"À... mợ... cậu là Khúc Hạ đúng không?"

"Vâng!"

Vệ sĩ cười tủm tỉm, dáng vẻ dữ tợn quạo quọ ban nãy biến mất: "Bà chủ kêu chúng tôi đợi ở đây chờ cậu. Mời cậu đi theo lối này."

Có người mời rồi, cậu từ chối đi về bất lịch sự, vì thế đành người cảm ơn vệ sĩ rồi bước qua cổng. Vệ sĩ nhìn theo bóng lưng của cậu hồi lâu, đồng nghiệp bên cạnh tò mò: "Gì thế?"

"Hình như mợ út sợ người lạ. Tao thấy mặt mợ xanh như tàu lá luôn."

"Tào lao! Mợ út là ca sĩ mà sợ người lạ gì. Là mợ út thấy mặt mày bặm trợn như giang hồ nên sợ thì có. Nãy bày đặt nói xin chữ ký của mợ mà, rồi chữ ký đâu?"

"Tao sợ tao xin chữ ký mợ út giật mình lăn ra xỉu."

Hai vệ sĩ nhìn nhau thâm tình, cảm thấy mặt mình hơi quạo thiệt. Vì thế những khách mời đến sau thấy vệ sĩ toe toét cười như thằng ngu thì có chút sợ hãi.

Tên công tử tóc vàng thấy cậu ung dung bước vào, còn không trình thư mời, ngay cả quà vệ sĩ cũng không thèm nhận và kiểm tra, hắn tỏ ra nghi hoặc. Người đẹp đi bên cạnh tò mò.

"Có chuyện gì hả anh."

Khúc Hạ như thỏ nhỏ ngơ ngác giữa bầy công. Cậu nhìn thấy nhiều nghệ sĩ nổi tiếng mặc đầm dạ hội dự tiệc rồi nên không có gì ngạc nhiên, mà cậu cũng không rành kinh doanh nên cũng không biết những doanh nhân này là ai. Nhưng nhìn quy mô bữa tiệc được tổ chức cậu lờ mờ đoán được Lan Chi phu nhân cũng là nhân vật tai to mặt lớn.

Lan Chi phu nhân từ trong phòng chạy ra, thấy Khúc Hạ ngơ ngác thì vui vẻ chạy đến. Hôm nay bà mặc một chiếc váy màu lam đậm, tóc uốn xoăn bới cao, vừa giúp khuôn mặt bà sáng hơn, trẻ thêm vài tuổi và có khí chất quý tộc. Khúc Hạ nhỏ giọng.

"Dì nói là ăn cơm gia đình nên con không ăn mặc chỉn chu cho lắm. Con xin lỗi."

"Là cô xin lỗi con mới đúng, cô không nói thật cho con biết. Nếu không sao con đến đây dự sinh nhật cô." Lan Chi phu nhân nhìn thấy túi quà trên tay cậu. Khúc Hạ cầm hai tay đưa cho Lan Chi phu nhân: "Con có chút quà mừng sinh nhật cô. Mong cô không chê."

"Không chê, không chê." Lan Chi phu nhân cười, nhận túi quà của cậu, rất muốn mở ra xem con dâu tương lai mang quà gì đến cho mình nhưng đành kiềm lòng lại. Mới trò chuyện đôi ba câu, có người gọi Lan Chi phu nhân, bà quay sang căn dặn Khúc Hạ: "Đồ ăn ở đây rất ngon, con cứ tự nhiên ăn uống đừng ngại. Đám người bên đó nói gì kệ họ đừng quan tâm, con đến mừng sinh nhật cô chứ không phải sinh nhật họ, họ nói gì cứ coi như muỗi vo ve là được."

Ý của Lan Chi phu nhân là mấy người doanh nhân bên ngoài, Khúc Hạ là một nhân vật nhỏ bé nào dám đắc tội với mấy người tai to mặt lớn. Cậu vâng vâng dạ dạ nghe lời Lan Chi phu nhân. Bà thấy cậu ngoan ngoãn, không đành lòng bỏ cậu bơ vơ giữa bầy sói thế này, nhưng vì có chuyện đột xuất không thể không đi được. Bà dặn cậu cứ ăn uống thoải mái rồi mới rời đi.

Lan Chi phu nhân không yên lòng, căn dặn phục vụ và vệ sĩ xung quanh nhớ để ý đến mợ út. Ai mà chọc ghẹo gì cậu thì xử họ ngay lập tức.

Khúc Hạ suy đoán, không biết Lan Chi phu nhân có gốc rễ to đến cỡ nào mà mấy người kia cũng phải nể. Có vài người dùng ánh mắt tò mò nhìn cậu, có người xì xầm hỏi người khác có biết cậu là ai không. Khúc Hạ không muốn mình trở thành đề tài cho người khác bàn tán, cậu lủi đi đến một góc đảo mắt nhìn xung quanh.

Nhà giàu có tiền thì tổ chức tiệc có khác, nào càng cua, nào bào ngư, nào sò điệp phô mai hấp dẫn. Bánh trái ê hề, xếp thành đủ dạng, đủ màu sắc nằm thẳng hàng trên bàn dài. Đi lên phía trên một chút sẽ thấy các loại bánh mặn, bánh ngọt. Bên trái là các món ăn nhẹ, nhân viên phục vụ bưng mâm rượu đi tới đi lui mời khách, càng nhìn thì dạ dày của Khúc Hạ càng kích thích.

Khúc Hạ cảm thấy hơi đói bụng.

Cậu nhìn xung quanh thấy có nhiều người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Khúc Hạ cũng lấy dĩa bắt đầu phân vân nên ăn món nào trước.

Vì sĩ diện, Khúc Hạ chọn bánh trước.

Bỗng có bàn tay ai đó ụp lên đầu cậu, Khúc Hạ giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Ập vào mắt là khuôn mặt điển trai của Chu Luân.

"Sao anh/em ở đây?" Cả hai đồng thanh hỏi.

Chu Luân nhíu mày giành nói trước: "Vậy mà em bảo là có việc gấp? Việc gấp của em là đây hả?"

Vừa nói Chu Luân vừa chỉ đĩa bánh trên tay cậu. Khúc Hạ giải thích: "Không có! Em bận thật mà. Lỡ hứa với cô Lan Chi rồi nên không thể từ chối..."

"Anh có quen biết với cô Chi?" Khúc Hạ nhận ra điều gì có, cậu nhìn Chu Luân một lượt từ trên xuống dưới. Khúc Hạ ngạc nhiên hỏi. Chu Luân hừ mũi: "Đấy là mẹ tôi."

"Cái gì?" Khúc Hạ cảm thấy cái dĩa trên tay mình nặng nặng. Miếng bánh trôi xuống bụng muốn chạy ngược ra ngoài.

"Mẹ anh?" Khúc Hạ lầm bầm: "Hôm nay cũng là sinh nhật của anh... hai người sinh trùng ngày?"

Chu Luân nhíu mày: "Hừ! Sinh nhật mẹ tôi em còn chuẩn bị quà, thế quà của tôi đâu?" Chu Luân vừa nói vừa xòe tay ra.

Khúc Hạ hắng giọng: "Em đâu có nghĩ tới tiệc này cũng là tiệc sinh nhật của anh... nên không có mang quà theo."

"Vậy là em có chuẩn bị quà cho tôi?" Thấy Khúc Hạ gật đầu, Chu Luân mới hài lòng. Đôi mày kiếm từ nãy cứ nhíu lại giờ mới giãn ra một chút. Đúng lúc có nhân viên phục vụ mang rượu đến mời Chu Luân với Khúc Hạ. Chu Luân nhớ tới khả năng say chậm hơn người ta nên định lên tiếng nhắc nhở, nào ngờ hắn thấy Khúc Hạ lén lút đưa lưỡi ra nếm thử chút rượu, thấy ngon miệng thì lập tức uống hết. Hắn đảo mắt suy nghĩ, cũng không lên tiếng nhắc nhở cậu.

"Em làm sao quen biết mẹ tôi vậy?"

Khóe môi Khúc Hạ giật mấy cái. Cả hai kiếp cậu không biết gia đình Chu Luân là người như thế nào, nếu biết bà ấy là mẹ của hắn, đảm bảo cậu sẽ tránh xa.

"À... chỉ tình cờ quen biết thôi." Khúc Hạ cũng không nói thật, mà Chu Luân nhớ tới hành động phấn khích mấy ngày trước của mẹ, bà cuồng Khúc Hạ đến nỗi đập tiền ủng hộ nhạc Khúc Hạ, cày phim cho Khúc Hạ, còn treo poster của cậu.

Chu Luân cảm thấy đau đầu, không nghĩ tới có một ngày mẹ hắn vậy mà cuồng idol. Mà vị idol kia có chút ngốc ngốc, ngoan ngoãn như cậu nam sinh cấp ba đứng bên cạnh.