Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 57




Trong mấy phút đồng hồ sau khi nhận được tin nhắn của Chu Khởi, Hoa Tí đều ở vào trạng thái mê man.

Đàn em trong quán bar nhiều lần đi tới đi lui, thấy hắn vẫn ngồi ngốc ở trên sô pha không động đậy, có chút nhịn không được, tiến lên hỏi: "Anh, anh sao vậy? Bị người cố định à?"

Hoa Tí rất máy móc quay đầu nhìn đối phương một cái, sau đó lên tiếng nói câu: "Cậu, xem cho tôi, hôm nay có phải mùng 1 tháng tư hay không."

Đàn em kia ngay cả nhìn cũng không cần nhìn, trực tiếp cười, "Anh nha, giờ cũng là tháng mười hai rồi, mùa đông rồi, mùng một tháng tư gì, anh nằm mơ à?"

"Không phải ngày cá tháng tư, tại sao tôi sẽ nhận được loại tin nhắn khiến người ăn cá voi này."

Đàn em có chút tò mò Hoa Tí đến cùng là nhìn thấy cái gì, vì thế thăm dò muốn đi nhìn điện thoại di động của hắn, nhưng Hoa Tí trực tiếp úp di động lên trên bàn, hoàn toàn không cho hắn cơ hội.

Tiếp đến, hắn lại hỏi đàn em một câu: "Cậu nói xem, có thể là tin ngắn lừa đảo gì đó hay không, sau khi thông qua phần mềm, làm tôi nhầm tưởng là người quen gửi?"

"À, bọn họ muốn anh chuyển tiền?"

"Không phải."

"... Vậy bọn họ hẹn anh tới nơi nào đó thưa thớt ít người, dễ dàng xảy ra chuyện?"

"Cũng không phải."

"... Vậy đối phương lừa cái gì a! Không có ý đồ với tiền của, không có ý đồ về người!"

Hoa Tí bình tĩnh suy nghĩ một chút, cũng đúng, nhưng là...

Hắn đến cùng vì sao có thể nhận được tin tức nói Lão Đại sắp nhận giấy chứng nhận kết hôn, mà còn kêu hắn trong vòng một giờ đồng hồ lấy giấy tờ chứng nhận của Lão Đại và của bà chủ, sau đó đưa tới cục dân chính?!

Địa chỉ cùng mật khẩu vào cửa của nhà bà chủ cũng gửi qua đây, vị trí để giấy chứng nhận cũng nói cho hắn biết, mà giấy tờ chứng nhận của Lão Đại, cần đi tìm bà Chu lấy, dường như cũng không phải là việc gì khó?

Lỗi lớn nhất bây giờ chính là ở chỗ, Hoa Tí vẫn cảm thấy cái tin nhắn này quá mức không thể tưởng tượng, hắn luôn cảm thấy giống như không phải thật.

Vì thế mạo hiểm bị ăn mắng, hắn kiên trì gửi đi một câu ——

【 Lão Đại, anh gửi cho em cái tin bình thường anh hay gửi nhất, chứng minh một chút thân phận của bản thân. 】

Bên kia cách gần một phút đồng hồ mới trả lời ——

【. 】

... Hoa Tí lần này hoàn toàn tin tưởng rồi, bình thường lúc hắn nói chuyện gì đó với Lão Đại trên WeChat, đối phương thông thường đều sẽ trả lời một 【. 】 tỏ vẻ đã xem.

Hiện tại nhìn đến chỗ này, hắn còn nghi ngờ gì nữa.

Vì thế nhanh chóng cầm lấy áo khoác, xuất phát đến nơi mà Chu Khởi nói.

......

Mà bên chỗ bà Chu, sau khi nhận được tin nhắn của Chu Khởi kêu bà chuẩn bị sổ hộ khẩu, cũng quả thực bị làm cho giật nảy mình.

Bà thật sự rất chờ mong đứa con trai kia của mình nhanh chóng cưới vợ, nhưng cũng chưa từng nghĩ nhanh như vậy a!

Cô gái Hứa Nùng kia là một cô gái tốt, bà biết, nhưng là cho đến nay hiểu biết của hai người vẫn chưa được bao nhiêu, càng đừng nói đứa con trai kia của bà vẫn còn khoác một lớp vỏ bọc, vẫn chưa hoàn toàn nói rõ ngọn ngành, cứ như vậy đi đăng ký kết hôn, về sau làm thế nào nói rõ với con gái người ta đây.

Bà nghĩ đến cái gì thì nhất định phải nói cái đó, vì thế cũng không vội vã tìm sổ hộ khẩu, tùy tiện ở trên màn hình ấn vài cái, liền gọi tới điện thoại của Chu Khởi.

Bên kia, Chu Khởi và Hứa Nùng mới vừa đến thẳng cục dân chính, Hứa Nùng còn ở vào trạng thái có chút thất thần.

Một giây trước mới suy sụp, hoàn toàn đoạn tuyệt với mẹ đẻ, một giây sau liền bị một người đàn ông túm lên xe đi đến cục dân chính.

Tuy rằng lúc ấy cô kích động, lời nói ra quả thật cũng có ý hỏi Chu Khởi muốn một gia đình, nhưng là cô hoàn toàn không nghĩ tới người đàn ông này sẽ sấm rền gió cuốn như vậy, cô nói xong, hắn lập tức liền làm.

Cho nên lúc này đầu óc Hứa Nùng rất hỗn loạn, luôn cảm thấy có vô số loại cảm xúc đè ép trái tim cô tới tới lui lui, cô ngoại trừ hơi ngây người, thì không biết nên làm gì.

Mà Chu Khởi bên này mới vừa lôi kéo cô ngồi xuống ở đại sảnh của cục dân chính, điện thoại của bà Chu ở bên kia liền gọi tới.

Hắn nhìn thoáng qua Hứa Nùng, sau đó cầm di động đi ra xa nghe.

"Mẹ."

Mẹ Chu ở đầu kia mở miệng, giọng nói vừa tức giận lại nóng nảy, "Mẹ nói này tiểu Chu Khởi, lá gan của con lớn nha, sao bây giờ trước khi kết hôn một giờ mới báo cho mẹ anh biết hả?"

Chu Khởi hiện tại tâm tình rất tốt, dựa vào bức tường bên cạnh, tầm mắt vẫn luôn nhìn Hứa Nùng ở cách đó không xa, trên mặt hiện lên ý cười lười biếng.

"Sớm trước một giờ chẳng phải nói trước cho mẹ rồi sao."

"..." Mẹ Chu bị thằng nhóc thối tha này làm cho tức giận muốn đánh người, "Đứa bé Hứa Nùng kia mẹ thích, các con muốn kết hôn mẹ tuyệt đối giơ hai tay đồng ý, Chu gia chúng ta cũng không coi trọng dòng dõi bối cảnh gì cả, ông nội và cha con cũng sẽ không can thiệp vào việc con lựa chọn bạn đời tương lai. Nhưng là, có một điểm, Chu Khởi, con đừng quên thân phận hiện tại của bản thân. Con chắc chắn muốn đội một tấm da giả như vậy, đi đăng ký cùng cô bé kia à?"

Chu Khởi im lặng, không biết nên nói với mẹ hắn thế nào.

Hắn đã từng thử nói thật, nhưng thất bại, vốn nghĩ vài ngày gần đây thừa dịp lúc nào đó tâm trạng của Hứa Nùng tốt, lại thẳng thắn nói với cô, nhưng là không ngờ trước tiên gặp được dáng vẻ khổ sở của cô.

Chu Khởi không biết lúc trước Hứa Nùng gặp phải chuyện gì, nhưng hắn cảm thấy cô lần này, so với lần trước khi ở Bùi gia bị mẹ cô đánh một bàn tay, còn muốn suy sụp hơn.

Đặc biệt là sau đó, lúc Hứa Nùng vừa khóc vừa hỏi hắn câu kia, Chu Khởi cảm thấy trái tim mình cũng sắp bị nước mắt của cô tưới vỡ nát rồi.

Muốn một gia đình có gì khó?

Chỉ cần là nguyện vọng của cô, mọi thứ mà hắn có, bao gồm của cải, nhân mạch, bối cảnh, thậm chí tình thân, chỉ cần hắn có, hắn đều có thể cho cô toàn bộ.

Cho nên Chu Khởi một chút cũng không do dự, liền mang người tới cục dân chính.

Hiện tại bà Chu hỏi ra những lời này, trong lòng hắn cũng không phải chưa từng do dự, nhưng những do dự đó so sánh với nước mắt của Hứa Nùng, đều không đáng nhắc tới.

"Mẹ, con hiểu ý của mẹ, nhưng... Cô nàng nhà con tâm trạng của cô ấy hôm nay vô cùng không tốt, con không biết cô ấy đã gặp phải chuyện gì, nhưng khi gặp mặt con, cả người cô ấy đều vô cùng suy sụp, mẹ không nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy lúc đó, con thật sự không thể không đau lòng.

Thật ra, trước đó không lâu con có ý muốn nói thật thân phận, nhưng mà vẫn luôn không thành công. Hôm nay có thể đột nhiên nghĩ đến chuyện lấy chứng nhận, cũng hoàn toàn là cô ấy không ngừng được, mở miệng trước hỏi con có thể cho cô ấy một gia đình hay không."

Khi Chu Khởi nói tới đây, màu sắc trong con ngươi có chút trầm, ánh mắt hắn như trước đặt trên người Hứa Nùng, chậm rãi mở miệng: "Mẹ, con chỉ là muốn cho cô gái của con hôm nay có thể an tâm một chút, cho dù cô ấy về sau sẽ trách con oán con, nhưng hôm nay con cũng phải hoàn thành chuyện này."

Nếu bây giờ nói thật thân phận, Chu Khởi biết việc kết hôn này xác định chắc chắn là không thành.

Hắn ngược lại không sao cả, sớm một chút muộn một chút, dù sao hắn có kiên nhẫn theo Hứa Nùng dây dưa.

Nhưng là cô nàng nhà hắn không như vậy, từ lúc hắn quen biết cô đến bây giờ, lâu như vậy rồi, hôm nay hẳn là ngày mà tâm trạng của cô buồn bã, suy sụp nhất đi.

Lúc trước ở đoàn phim bị ức hiếp, thậm chí là sau đó bị mẹ cô đối xử như vậy, cô cũng yên lặng nuốt xuống khổ sở, cho dù từng ở trước mặt hắn khóc một lần, nhưng cho tới bây giờ cũng không giống như hôm nay vậy, chủ động mở miệng nhắc tới cái gì.

Nhưng hôm nay cô đã nói.

Cô đã nói, hắn liền muốn làm cho được.

Còn những chuyện khác, hắn sắp tới cũng sẽ thẳng thắn, có thể là ngày mai, cũng có thể là ngày kia, hoặc có thể là lại qua không lâu, trong ngày sinh nhật của Hứa Nùng...

Tóm lại, không thể là hôm nay.

Hôm nay cô đã khổ sở tuyệt vọng như vậy, hắn không thể lại nện xuống thêm một búa, hắn trước tiên phải cho cô hy vọng mới.

Mẹ Chu vẫn luôn hiểu rõ con trai mình, cho nên tuy rằng hắn không đem lời triệt để nói rõ, nhưng cũng biết hắn có ý gì.

Vì thế ở đầu kia thở dài, không biết nên nói cái gì cho tốt.

Trùng hợp lúc ấy Hoa Tí đi lấy sổ hộ khẩu cũng đến, mẹ Chu vội nói: "Được rồi, mẹ không nói với con nữa, Hoa Tí đến rồi, mẹ đem sổ hộ khẩu giao cho hắn."

Nói xong, lại rất nghiêm túc nói một câu với Chu Khởi.

"Con trai à, mẹ không quan tâm cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì với con, nhưng mẹ chỉ yêu cầu con hai điều, sự trung thành tuyệt đối, và trân trọng tuyệt đối. Đừng nói cô gái kia tình huống trong nhà phức tạp, cho dù là người vẫn luôn rất hạnh phúc, gả cho con rồi, con cũng phải làm cho người ta hạnh phúc hơn. Chưa kể, con cũng đã nói, cô gái kia cuộc sống lúc trước cũng không ra làm sao.

Tương lai của cô ấy có lẽ không chỉ có mình con, nhưng là cô ấy có thể dựa vào có lẽ chỉ có con thôi. Bất kể thế nào, chuyện kết hôn ngày hôm nay, con liền không thể phụ lòng người ta."

Từng câu từng chữ của mẹ Chu vô cùng nghiêm túc, Chu Khởi ở bên này cũng toàn bộ nghe vào trong lòng.

"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi."

Cô bé mà hắn không dễ dàng gì theo đuổi được tới tay, thương đến chết còn không kịp, làm sao có thể cam lòng khiến cô thất vọng?

...

Lúc Chu Khởi ngắt điện thoại quay lại, Hứa Nùng cuối cùng hơi hơi có chút lấy lại tinh thần.

Cô nhìn khuôn mặt của Chu Khởi, một lúc lâu muốn nói lại thôi.

"Chu Khởi."

"Ừ?" Lúc hắn trả lời, cũng không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô, dùng đầu ngón tay vuốt ve.

Hứa Nùng không biết nên nói cái gì, luôn không thể nói em vừa rồi tuy rằng nhất thời xúc động có suy nghĩ muốn kết hôn với anh, nhưng là bây giờ tỉnh táo lại, lại chợt cảm thấy có chút thái quá?

Cô không biết lời này nói ra, Chu Khởi sẽ có phản ứng gì, dù sao nếu là cô, sau khi nghe được nhất định sẽ cảm thấy bản thân bị chơi đùa.

Sau khi Hứa Nùng lên tiếng một lúc lâu lại không nói gì, Chu Khởi liếc nhìn cô một cái, "Vợ à, em sao vậy."

Hứa Nùng bị hắn nhìn có chút căng thẳng, im lặng nhấp nhấp môi, sau một hồi khá lâu, thăm dò hỏi: "Nếu không... Hôm nay liền thôi đi? Chỗ này em xem cũng sắp hết giờ làm việc rồi, hơn nữa..."

Cô đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, trước mắt sáng ngời, "Hơn nữa chúng ta sổ hộ khẩu với giấy chứng nhận gì gì đó cũng không mang theo, căn bản không làm được thủ tục a."

"Cái này em không cần lo lắng, anh đã dặn Hoa Tí mang tới, đoán chừng đã sắp đến bên này rồi. Hơn nữa vừa nãy anh đã hỏi thăm, cơ quan bên này sáu giờ hết giờ làm, bây giờ mới năm giờ, còn kịp."

Hứa Nùng nghẹn lời, lần này không biết lại nói cái gì cho phải.

Chu Khởi ngược lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Hối hận rồi? Không muốn gả cho anh nữa?"

Hứa Nùng nhanh chóng lắc đầu, hiện tại không phải vấn đề hối hận cùng muốn hay không muốn, chủ yếu là...

"Chu Khởi, em lúc trước nói với anh không biết anh có tưởng thật hay không, em cảm thấy em hẳn là lặp lại một lần, em..."

"Anh đều biết, vợ à." Chu Khởi đánh gãy lời Hứa Nùng muốn nói, hắn không nỡ để cô nàng ngốc ngếch của hắn một lần nữa xé mở miệng vết thương, lặp lại lần nữa quá khứ của cô với hắn, "Anh đều không để ý. Hôm nay em hỏi có thể cho em một gia đình hay không, anh đồng ý, cho nên chúng ta liền đến bên này đăng ký. Chỉ đơn giản như vậy. Còn những cái khác, từ nay về sau, đều không phải là chuyện của em nữa."

Chu Khởi nói tới đây, cầm tay của Hứa Nùng lên hôn mu bàn tay cô một chút.

"Trước kia em không có anh, những chuyện gặp phải anh không quản được. Về sau em có anh rồi, vậy mọi thứ của em đều do anh quản. Còn như em nghĩ cái khác... Em là sợ anh không bảo vệ được em? Không bảo vệ được người phụ nữ của mình đều là đồ bỏ đi, em cảm thấy anh là đồ bỏ đi sao?"

Hứa Nùng bị hắn nói một hồi như vậy, càng không biết nên nói cái gì cho phải.

Lúc này đôi mắt cô còn đỏ bừng sưng tấy, nước mắt lúc trước khóc qua còn lưu lại một ít treo trên lông mi, ướt sũng. Phối với biểu cảm trên mặt cô, cả người nhìn qua vừa yếu đuối lại mềm mại.

Màu sắc trong con ngươi của Chu Khởi không tự giác tối đi, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nắm lấy cằm của Hứa Nùng, thật sâu in lên môi cô một nụ hôn.

Hai người vẫn còn ở bên ngoài, đại sảnh lúc này tuy rằng người không nhiều lắm, nhưng lui tới cũng vẫn có nhân viên đi lại, Chu Khởi cũng không dám quá mức suồng sã, cho nên chỉ chạm vào đôi môi cô sau vài giây, liền tự giác thẳng người.

"Vợ à, về sau ở bên ngoài đừng quyến rũ anh."

"..." Hứa Nùng không biết làm sao, cô đã làm cái gì chứ? Sao liền thành quyến rũ hắn rồi?

Nhưng hiện tại cũng không phải lúc tranh luận việc này, cô vẫn là muốn lại nói một chút chuyện vừa rồi, vì thế ngẫm nghĩ, lần thứ hai mở miệng.

"Em không phải là ghét bỏ anh, cũng không hối hận, em chỉ là cảm thấy quyết định hôm nay có chút vội vàng kích động, em sợ về sau anh lại..."

" Về sau không có sợ hãi, ít nhất ở chỗ anh là tuyệt đối không có." Chu Khởi nói, "Vả lại đã đến đây rồi, anh cũng kêu người đi lấy sổ hộ khẩu rồi..."

Đang nói chuyện thì, Hoa Tí liền hùng hùng hổ hổ từ cửa lớn chạy vào, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Chu Khởi và Hứa Nùng, trực tiếp hô hai tiếng: "Lão Đại! Chị dâu!"

Chu Khởi tùy ý quét mắt về phía hắn, không đứng dậy, cho dù tươi cười lười biếng, lại nhích lại gần bên Hứa Nùng.

Môi mỏng của hắn nhẹ dán lên bên tai cô, giọng nói không chút chú ý, tràn đầy ý cười, "Nhìn xem, người đưa giấy chứng nhận cũng đến rồi, em bây giờ nếu là hối hận, anh không phải bị người ta chê cười cả đời sao?"

"Vợ à, cho chút mặt mũi, hôm nay kết hôn, về sau em muốn làm cái gì anh đều chiều theo em, nhé?"

Hứa Nùng có chút đâm lao phải theo lao, cô nhìn thoáng qua vẻ mặt nhiệt tình cùng vui mừng của Hoa Tí, đột nhiên liền cảm thấy bản thân quả thật cái gì cũng đều không nói ra được.

Quá trình nhận giấy kết hôn rất thuận lợi, sau khi hai người điền vào đơn, liền đi chụp ảnh.

Lúc chụp ảnh Hứa Nùng vẫn còn có chút xấu hổ, người phụ trách chụp ảnh của cục dân chính luôn luôn hướng dẫn cảm xúc của cô, nhưng cô vẫn là biểu hiện rất mất tự nhiên.

"Ai nha, cô bé rất thẹn thùng nha, chàng trai nhanh trêu chọc vợ của cậu một chút đi."

Ý cười trên mặt Chu Khởi càng ngày càng đậm, hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Nùng, sáp lại gần nói khẽ với cô: "Vợ à, nếu không anh nói với em một chuyện cười? Thật ra anh là kẻ có tiền kiêu ngạo."

Lời này ngược lại thật làm cho Hứa Nùng vui vẻ, cô tươi cười trừng mắt nhìn hắn, "Người có tiền bây giờ, đều có thói quen không có chỗ ở cố định?"

"Đúng nha." Chu Khởi nhéo hai má Hứa Nùng, "Nếu không sao có thể theo đuổi được cô vợ tốt thế này."

Hứa Nùng bị động tác nhỏ thân mật của hắn làm cho đỏ mặt, thợ chụp ảnh lại cảm thấy trạng thái của cô lúc này rất tốt, vì thế nhanh chóng nói.

"Đúng đúng, cứ như vậy, đến đến, hai người nhìn vào ống kính a! Một, hai, ba!"

Chụp ảnh ký tên, đóng dấu lấy sổ, quá trình này sau đó chỉ dùng hơn nửa giờ đồng hồ, cũng may hôm nay người ở cục dân chính không đông lắm, lại đến lúc sắp tan tầm, cho nên bọn họ tranh thủ mấy phút đồng hồ trước sáu giờ, lấy được giấy chứng nhận kết hôn tới tay.

Hứa Nùng nhìn hai quyển sổ đỏ vừa mới ra lò kia, trong nhất thời xúc động vô cùng.

Cô cảm thấy cuộc sống gần đây của mình quá mức kích thích rồi, vốn vẫn luôn là trạng thái trì trệ không tiến, đột nhiên không hiểu sao bắt đầu tăng tốc.

Chưa từng nghĩ sẽ nói chuyện yêu đương trước khi tốt nghiệp đại học, kết quả hẹn hò rồi.

Chưa từng nghĩ sẽ thật sự đoạn tuyệt với mẹ, kết quả náo loạn tan vỡ.

... Càng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn sớm như vậy, kết quả...

Cô lại nhìn thoáng qua chứng nhận kết hôn trong tay, sau đó lại nhìn thoáng qua người đàn ông ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy có vài luồng cảm xúc trong lòng cùng tuôn ra.

Có không chân thật, cũng có ngập tràn nhẹ nhõm, cô cảm giác bản thân giống như bị nhốt trong một tầng bọt khí, bọt khí mang theo cô lơ lửng giữa không trung, cô có chút sợ hãi.

Nhưng vừa cúi đầu, lại phát hiện người đàn ông này ở phía dưới đang giương đôi tay chuẩn bị đón lấy cô, phần sợ hãi kia bỗng nhiên lại biến thành an tâm.

Hứa Nùng chưa kịp nói cái gì, Chu Khởi liền đột nhiên cầm lấy chứng nhận kết hôn trong tay cô.

"Về sau tất cả đồ quan trọng trong nhà chúng ta đều do em quản lý, thẻ ngân hàng a, sổ tiết kiệm a, giấy chứng nhận bất động sản a... Những cái đó đều giao cho em, nhưng chỉ có giấy chứng nhận kết hôn này, phải để ở chỗ anh."

Chu Khởi vừa lấy di động chụp lại chứng nhận kết hôn, vừa thuận miệng nói một câu.

Hứa Nùng không hiểu ra sao, "Vì sao vậy?"

Giấy tờ chứng nhận quan trọng không phải là nên bảo quản ở cùng một chỗ sao? Cô cũng không muốn quản lý mấy thứ mà Chu Khởi vừa mới nói, nhưng là lại vẫn là không rõ hành động này của hắn là có ý gì.

"Không có giấy chứng nhận kết hôn thì không thể tùy tiện ly hôn." Chu Khởi cũng không chuẩn bị nhiều lời, nói đến đó liền ngừng lại.

Hứa Nùng không biết làm sao, cô thật sự không đoán được đối với loại chuyện này người đàn ông này lại ấu trĩ như thế.

"Không có giấy chứng nhận kết hôn còn có thể khởi tố ly hôn..." Cô yên lặng nói một câu.

Nào ngờ Chu Khởi nghe xong lời này, cau mày liếc cô một cái, "Em còn thật sự suy xét chuyện ly hôn?"

"..." Hứa Nùng cảm thấy tạm thời không cách nào nói chuyện với người này, vì thế ngậm miệng không để ý đến hắn nữa.

Hoa Tí lúc này cũng vui mừng hớn hở từ trong cục dân chính đi ra, trong tay hắn xách một túi kẹo, là vừa nãy hắn thừa dịp lúc Chu Khởi và Hứa Nùng chụp ảnh, làm thủ tục, đi tới siêu thị nhỏ bên ngoài mua.

Sau khi mua trở về, khuôn mặt hắn tràn đầy vui vẻ phát một vòng cho nhân viên công tác của cục dân chính, lúc này phát xong còn dư lại không ít, vì thế tươi cười tiến đến trước mặt hai người.

"Lão Đại, chị dâu, em vừa nãy thay hai người phát kẹo cưới, còn dư chút, hai người cũng ăn mấy cái?"

Chu Khởi cất giấy chứng nhận kết hôn vào trong túi áo khoác, sau đó thuận tay móc ra một nắm kẹo, mở ra một cái trước tiên đút cho Hứa Nùng.

Hứa Nùng không kịp trốn tránh, chỉ có thể theo bản năng há miệng.

Là một cái kẹo hoa quả vị dưa hấu, vừa béo ngậy lại có chút mát mẻ trong lành, ngược lại làm cho Hứa Nùng có chút ngạc nhiên vui vẻ, đầu lưỡi không tự giác ở trên cục kẹo đảo qua đảo lại.

Chu Khởi thấy cô phùng má ăn đến coi như vui vẻ, biểu cảm trên mặt cũng theo đó vui mừng, sung sướng.

Phút chốc, hắn nghĩ đến phía sau vẫn còn một người, vì thế xoay người nhìn về phía bên đó một chút, nói với Hoa Tí câu: "Vẫn chưa đi?"

"..."

Hoa Tí chưa thấy qua người nào qua cầu rút ván nhanh như vậy!

Hắn cảm thấy trái tim nóng bỏng của mình cũng đều bị Lão Đại tổn thương, về sau chỉ có thể tăng lương gấp đôi mới có thể bù đắp được!

...

Sau khi Hoa Tí đi rồi, cửa cục dân chính cũng chỉ còn lại có Hứa Nùng và Chu Khởi hai người.

Đầu tháng mười hai đã là đầu mùa đông, sắc trời tối vô cùng sớm, lúc này mặt trời chiều đã hoàn toàn lặn xuống, chỉ có chân trời xa xa còn lưu lại một chút màu xanh đậm.

Đèn bên đường cũng đã sớm sáng lên, nghiêng nghiêng chiếu lên hai người.

Thật ra không khí xung quanh không tính là yên tĩnh, xe cộ ngược xuôi rất nhiều, còn có người đi đường thỉnh thoảng đi ngang qua, tiếng nói chuyện và tiếng bước chân cũng vẫn luôn không dứt.

Nhưng xung quanh hai người giống như cách một tấm lá chắn, Hứa Nùng thậm chí có loại cảm giác, giờ khắc này không khí quanh người bọn họ, cũng chuyển động chậm hơn.

Cô "cạch" một tiếng cắn nát cục kẹo trong miệng, tiếp đến, chủ động ngẩng đầu nhìn về hướng Chu Khởi.

"Ngài Chu, tân hôn vui vẻ nha."

Giọng cô rất nhẹ, nghe không ra là cảm xúc gì, nhưng lại giống như một cái lông vũ, nhẹ nhàng rơi xuống trong lòng Chu Khởi.

Hắn cũng không nhẫn nhịn, một tay đem người kéo vào trong ngực mình, nâng mặt cô, hung hăng in lên một nụ hôn sâu.

Hô hấp của hai người dần dần hỗn loạn, lúc Hứa Nùng cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông, Chu Khởi rốt cuộc buông cô ra.

Người đàn ông kia cũng không lập tức đứng thẳng người, khuôn mặt tuấn tú như trước ghé vào trước mặt cô, cái trán thân mật nhẹ chống lên trán cô.

Khi mở miệng, trong giọng nói của Chu Khởi mang theo ý cười lười biếng.

"Em cũng tân hôn vui vẻ nha, bà Chu."